Tình Yêu Tuổi 17

Một con muỗi khác lại dám to gan cắn sau lưng tôi..Hic, ngồi đây một lát không khéo làm buổi tối uỗi mất..không biết về nhà mẹ có nhận ra đứa con dễ thương của mẹ không nhỉ?
-CÔ CÓ THÔI CÁI TRÒ ĐẬP MUỖI VỚ VẨN CỦA CÔ KHÔNG HẢ?
Đột ngột Huy quát to làm không chỉ tôi mà mấy đôi đang hôn nhau 1 cách vừa đắm vừa đuối cũng phải giật nảy mình..tôi cũng hét lại giọng to không kém..
-MUỖI CẮN TÔI THÌ TÔI PHẢI ĐẬP CHỨ SAO? CẬU THỬ NGỒI YÊN ĐỂ MUỖI CẮN XEM CÓ CHỊU ĐƯỢC KHÔNG?
-NHƯNG TÔI ĐANG NÓI CHUYỆN VỚI CÔ.
-NHƯNG TÔI ĐANG BỊ MUỖI ĐỐT.
Tôi ngoác miệng ra cãi
Hắn nhìn tôi trân trối rồi vò đầu bứt tai rên rỉ:
-Trời...Sao tôi có thể có....với 1 con nhỏ như thế này..
Tôi chẳng hiểu hắn nói cái quái gì hết nhưng mừ con nhỏ này là có liên quan đến tôi rồi, thế là tôi liếc xéo hắn và lầm bầm:
''Đối với ai thì không biết nhưng đối với bố mẹ tôi thì tôi là vàng, bạc, kim cương, hột xoàn''
--------------------------------------------------------------------------------
Buổi đi chơi của tôi và Huy đã diễn ra như vậy đó...Đang yên đang lành, hắn bắt tôi đi tô tượng, để rồi người ta coi tôi là phần tử xấu xa...rồi còn bị hắn lôi vào công viên và làm mồi uỗi nữa chứ..tức nhất là cuối cùng vẫn bị hắn chửi..tức..tôi không hiểu vợ hắn sau này là người như thế nào nhưng chắc phải có một khả năng chịu đựng, 1 nghị lực phi phàm lắm mới có thế chịu được 1 thằng chảnh, kiêu căng, ngạo mạn như hắn....
-Hằng, nghĩ gì mà thần ra thế hả con
Tiếng mẹ làm tôi giật thót cả người..Quay lại, tôi trố mắt ngạc nhiên vì mẹ đang bận trên mình một bộ đồ rất đẹp, mẹ lại trang điểm nữa chứ....hay thiệt:
-Mẹ sắp có live show gì à?

Tôi ngạc nhiên hỏi..?
-À, mẹ định lên nhà bạn cũ từ năm cấp 2 chơi..lâu rồi mẹ không gặp lại cô ấy..đi với mẹ luôn nhé..
-Vâng ạ.
Tôi trả lời không chút do dự vì bây giờ tôi cũng chẳng có việc gì để mà làm cả..
---------------------------------------------------------------------------------
Nhà bạn mẹ tôi nằm trên đường ngô quyền..đó là 1 ngôi nhà 2 tầng được sơn màu xanh dương mát dịu với bãi cỏ xanh mượt êm như nhung...và khi mẹ tôi bấm chuông thì 1 người phụ nữ (mà tôi đoán là chủ nhân căn nhà) chạy ra mở cổng..bà trông hơi mập và có 1 khuôn mặt phúc hậu..bà ấy chớp chớp mắt nhìn mẹ tôi..sững sờ...sau đó 2 người họ ôm chầm lấy nhau, và trên khoé mắt họ long lanh những giọt lệ..
-------------------------------------------------------------------
-Thúy vẫn như hồi xưa..đẹp như thời con gái ấy..
Mẹ tôi trầm trồ khen bác ấy..
-Thanh cứ nói quá, mình già rồi..thêm nhiều năm lăn lộn với cuộc sống ở nước ngoài làm mình mệt mỏi vô cùng....
Rồi bà quay sang tôi, mỉm cười hiền hậu :
-Cháu tên gì?
-Dạ, Hằng ạ.
Tôi trả lời 1 cách lễ phép..
-Cháu năm nay học lớp mấy?
-Dạ, 11 ạ..
-Trường nào cháu?
-Dạ, cấp ba sao vàng.
-À..
Mắt bà sáng lên..
-Con bác cũng đang học ở đó...
Rồi bà gọi to :
-Phong! Phong ơi!
Oái. Phong á? ..tôi ngơ ngác nhìn lên cầu thang....thật không thể nào tin được, đó là Phong..cậu ấy đang đi xuống nhà..
-Mẹ gọi con ạ?
-Uh, đây là bạn mẹ và con của cô ấy..
-Cháu chào cô
Phong cúi đầu chào mẹ và khi quay sang tôi

-A! Hằng
-Vậy là 2 đứa có biết nhau à?
Mẹ tôi hỏi không dấu được vẻ ngạc nhiên..còn bác Thúy thì gật gù
-Chà, có duyên đấy, không biết sau này 2 chúng ta có thành thông gia được không nhỉ?
............
Phòng của Phong không lộn xộn và bừa bãi như phòng mấy thằng bạn của tôi..nó khá là ngăn nắp, gọn gàng và sạch sẽ..
-Cậu có vẻ là tín đồ của THE BESTLES nhỉ?
Tôi hỏi khi thấy trên tường treo đầy ảnh của họ..
-Ồ, có cả ghi ta nữa này..
Tôi quay sang Phong hỏi 1 cách thích thú:
-Cậu biết chơi ghi ta không?
-Có chứ.. con trai thì phải biết chơi đàn ghi -ta.
Phong nói rồi vớ lấy cây đàn ở đầu giường..
-Hằng thích nghe bài gì?
-"Cô bé mùa đông" đi..
Tôi đề nghị..
-Uh..
Và cậu ấy vừa đánh đàn vừa khe khẽ hát:
Từng cơn gió khẽ vô tình
Chiếc lá lìa cành buông xuống lòng đường

Ngồi nhặt chiếc lá tôi nhớ về
Cô bé đáng yêu của tôi
Mùa đông đến em vẫn cười
Em ước mình là bông tuyết ngoài trời
Để được bay mãi lên thiên đường
Một thiên đường tuyết rơi
Tuyết chẳng có đâu em ơi
Chỉ có tôi bên cạnh em thôi
Mùa Đông đến gió khiến em se lạnh
Đừng lo vì còn tôi đây.
Bước cùng với nhau dưới cơn mưa phùn rất lâu
Tôi nhìn em, em đỏ mặt, em không nói khiến cho lòng tôi bồi hồi
Trong ngần mắt em thấy long lanh muôn ngàn tuyết rơi
Môt mùa đông em đứng đó
Một mùa đông êm đềm....
..........không hiểu sao khi nghe Phong đàn và hát bài đó, tôi có cảm giác lạ lắm..trái tim tôi như thổn thức..và tôi..hơi sến..nhưng tôi ước rằng cô bé mùa đông đó là tôi, còn cậu bạn trong bài hát đó là Phong...Chà, nếu như vậy thì tốt quá nhỉ...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận