Tình Yêu Trồng Răng

Người gọi điện là Mavis, đó là bạn học của Trần Lãng ở HongKong. Thời gian này cô nàng được giáo sư Peter dẫn đến Thượng Hải tham dự một cuộc họp, và cũng chính là đối tượng trong cuộc hẹn thứ hai của Trần Lãng tối nay. Mục đích cuộc gọi này của Mavis tương đối đơn giản, cô giải thích do có việc bận nên không thể đi cùng giáo sư Peter, tuy nhiên lại khó bắt taxi ở Thượng Hải quá mà kể cả có bắt được thì cũng kẹt xe nên chắc chắn sẽ đến muộn, dặn Trần Lãng nhất định phải đến quán bar “Face” đã đặt chỗ trước mình, kẻo giáo Peter mà đến sớm thì sẽ phát chán vì phải ngồi một mình.

Trần Lãng bấm đầu ngón tay tính thời gian, tuy cách đây rất gần nhưng tốt nhất mình nên đi từ bây giờ thế là cô bước vào phòng định cáo lỗi với đồng nghiệp nhưng lại nhận ra người đã đi đâu mất hơn một nửa, tất nhiên có chút thắc mắc. Sau khi nhận được câu trả lời “chỉ hận không thể rèn sắt thành thép” của chủ nhiệm Từ, cô mới hiểu, thì ra là vì căn phòng này cách âm không tốt, phòng bên cạnh có người đang hát karaoke, giọng hát khá êm tai bên đó đã cuốn hút hết đám con gái rồi.

Trần Lãng lắc đầu, tự nhiên cô lại thấy mình đã già quả thực không còn giống đám bạn trẻ trung kia nữa. Sau đó cô xin phép về trước. Trước khi về, cô không quên hỏi: “Chủ nhiệm Từ, bao giờ chú đi Bắc Kinh họp ạ?”

Chủ nhiệm Từ ngẫm nghĩ: “Ba ngày nữa là diễn ra hội nghị hàng năm về trồng răng, ngày kia chú phải xuất phát thì mới kịp được. À phải, cháu có muốn đi cùng chú không?”

Trần Lãng thoáng do dự, nghĩ đến khả năng có thể gặp lại người quen bèn mỉm cười lắc đầu: “Cháu vẫn chưa giỏi đến mức ấy, để lần sau ạ!”

Sau khi chào tạm biệt chủ nhiệm Từ, Trần Lãng rời khỏi phòng. Khi đi ngang qua phòng bên cạnh, cô thấy đám y tá trẻ của nha khoa Bác Văn đang túm tụm trước cửa phòng. Trần Lãng nổi máu tò mò, cũng rướn mắt nhìn vào trong, nhưng vì đằng trước lố nhố đầu người khiến cô chẳng thấy được gì chỉ nghe thấy một giọng nam trầm và giàu từ tính, trong tiếng nhạc beat, người đó hát một ca khúc tiếng Anh hết sức quen thuộc, bài “She” trong phim Notting Hill:

She, may be the face I can't forget (Nàng, là bóng hình tôi không thể quên)

A trace of pleasure or regret (Một chút niềm vui hay tiếc nuối)

May be my treasure or the price I have to pay (Là kho báu đời tôi hay cái giá tôi phải trả)

She, may be the song that Solomon sings (Nàng là khúc ca mùa hè tặng dâng)


May be the chill that autumn brings (Cũng có thể là chút se lạnh mùa thu gửi đến)

May be a hundred different things (Và cũng có thể là hàng trăm những thứ khác)

Within the measure of the day (trong giới hạn một ngày ngắn ngủi)

She, may be the beauty or the beast (Nàng, có thể là giai nhân hay dã thú)

May be the famine or the feast (là cơn đói hay bữa tiệc xa hoa)

May turn each day into heaven or a hell (có thể biến mỗi ngày thành thiên đàng hay địa ngục)

She may be the mirror of my dream (Nàng có lẽ là bóng hình của những giấc mơ)

A smile reflected in a stream (Nụ cười sáng trong như suối lành)

She may not be what she may seem (Nàng cũng có khi như gần như xa)


Inside as shell (Tất cả chỉ trong hình dung đó thôi)

Dù chỉ đang đứng ngoài cửa nhưng cô cũng không thể không thừa nhận giọng hát của người đang hát bài này trong phòng quả thực rất ấm áp và êm ái, còn thấp thoáng chút thương cảm khiến cô cũng có cảm giác muốn khóc theo. Sau khi thổn thức, Trần Lãng hơi ngẩn người vì giọng hát này rất quen, một cung đàn nào đó trong lòng rung lên, có lẽ suốt đời Trần Lãng sẽ không bao giờ quên buổi tối hôm cắm trại ngoài trời dạo trước, cô cuộn mình trong túi ngủ ra sức bắt lấy giọng nói cũng trầm và giàu từ tính như thế này của Du Thiên Dã trong không khí, chuyện cũ thật đẹp đẽ và ngọt ngào… Cô bất giác nhớ lại.

Trong lúc tâm hồn của Trần Lãng còn đang treo ngược cành cây, lòng vòng trong câu chuyện xưa cũ thì đám con gái bên cạnh bắt đầu bàn luận về ca khúc “She” này: “Hay quá, tôi sắp khóc rồi nè!”

Một cô gái khác lên giọng quở trách: “Đúng là không biết kiềm chế, khóc gì mà khóc? Cô có hiểu người ta đang hát gì không?”

Cô gái thứ nhất tất nhiên không phục: “Cô thì hiểu chắc? Dù không hiểu tôi cũng muốn khóc, thế mới chứng tỏ người ta hát quá lôi cuốn!”

Cô gái hừ một tiếng, vừa quay lại nhìn thấy Trần Lãng liền vội vã nói: “Bác sĩ Trần, cô phiên dịch giúp chúng tôi với, anh ta đang hát gì vậy?”

Không ngờ họ lại chuyển sự chú ý lên mình, Trần Lãng ngẫm nghĩ rồi thoải mái trả lời: “Thực ra nội dung chỉ có một thôi, đó là người con trai đang bày tỏ lòng ái mộ của mình dành cho cô gái!”

Đám con gái vẫn chờ Trần Lãng trả lời tiếp nhưng cô chỉ nói thế rồi im lặng. Cô gái đầu tiên chờ một lúc rồi hỏi: “Chỉ vậy thôi ạ?”

Trần Lãng nghiêm túc gật đầu: “Chỉ vậy thôi, quan trọng là theo đuổi con gái bằng kiểu hát tình ca này bách phát bách trúng.”


Đột nhiên có tiếng cười từ phía sau: “Xem ra lần sau anh không cần tặng hoa nữa, chuyển sang hát tình ca là được.”

Trần Lãng nhìn người đó, thì ra là Jack làm việc ở ngân hàng DZ tầng dưới, cũng chính là thằng cha Đài Loan mà mấy đồng nghiệp nói đến. Cô không để ý đến mấy cô nàng đang xì xào bên cạnh mà ngạc nhiên hỏi: “Jack, sao anh lại ở đây?”

Jack vung tay: “Công ty anh liên quan ngày Noel, đúng lúc có đồng nghiệp mới từ chi nhánh HongKong chuyển tới, cùng happy chút.”

Trần Lãng à một tiếng: “Em cũng vậy, liên hoan với đồng nghiệp.” Nói xong, cô sực nhớ ra chuyện của mình liền nói: “Vậy các anh cứ tiếp tục nhé, em phải đi trước đây.”

Jack thoáng thất vọng, nhún vai giữ cô lại: “Bác sĩ Trần, có việc gì mà quan trọng thế, sao cứ phải làm trong tối nay mới được à? Hôm nay là Noel mà. Đừng đi, ở lại với bọn anh một lúc đi, lát nữa đồng nghiệp của anh còn có nhiều tiết mục nữa, chắc chắn sẽ rất vui.”

Trần Lãng cũng nhún vai như Jack, cô nói với vẻ áy náy: “Xin lỗi, hôm nay thực sự không được. Anh đừng quên cuối tuần phải tái khám đấy nhé, em đi trước đây, Merry Christmas!”

Nhìn bóng dáng xa dần của Trần Lãng, Jack không phải không tiếc nuối, đám y tá của nha khoa Bác Văn đứng chắn ở cửa có thể thấy rõ mồn một, cười ầm ĩ rồi bỏ đi.

Jack bước vào phòng, vừa ngồi xuống thì người kia cũng hát xong. Trong tiếng vỗ tay ầm ĩ của đồng nghiệp, anh thong thả ngồi vào chỗ, chính là vị trí ngay bên cạnh Jack rồi hỏi: “Vừa thấy mày đứng ngoài cửa, hình như đang chém gió với đám con gái, sao giờ còn mỗi mình thế?”

Jack khoác vai cậu bạn cùng trường ngày xưa kiêm đồng nghiệp mới bây giờ, cười khúc khích rồi buồn bã nói: “Vừa nói chuyện với cô gái tao đang theo đuổi nhưng tiếc thật, cô ấy bận việc đi trước rồi, nếu không nhất định sẽ giới thiệu cho mày biết.”

Đối phương cười trêu tức: “Sao, cuối cùng cũng tìm thấy Rose của đời mày rồi à? Cuối cùng cũng có thể You jump, I jump rồi hả?” (Tình tiết trong phim Titanic).


Jack cười sảng khoái. Cậu bạn trước kia học cùng mình chương trình MBA ở một trường thương mại nào đó ở Mỹ này khi không rất hay lôi tình tiết trong phim “Titanic” ra trêu chọc mình. Bây giờ được gặp lại nhau, cảm giác thân thiết vui vẻ lại quay về. Anh mỉm cười nói: “Tuy bây giờ vẫn chưa phải là Rose của tao nhưng tao hy vọng cô ấy có thể là Rose. Đúng rồi, cô ấy giỏi lắm nhé, là bác sĩ nha khoa đấy!”

Đối phương ngạc nhiên rồi chậc chậc lưỡi: “Khẩu vị của mày thật không giống người thường!”

Jack không phục: “Nha sĩ là một nghề rất cao thượng, đáng được chúng ta tôn trọng!”

Đối phương phát bực: “Thế thì mày cứ đi mà tôn trọng, có phải mấy hôm nữa còn làm cả bàn thờ nữa không?”

Jack không để bụng, thoải mái vỗ tay nói: “Thôi, đừng nói chuyện vớ vẩn nữa, tao với mày chuồn trước đi, tao dẫn mày đi xem cảnh đêm phong tình đẹp nhất Thượng Hải!”

Đối phương cười trêu: “Muốn đi bar cứ nói thẳng, sao phải lấy lý do ghê thế!”

Jack cũng cười nói: “Quán bar Face đêm nay có DJ người Anh mới tới, còn có rút thăm trúng thưởng đặc biệt dịp Noel nữa, chắc cũng nhiều gái đẹp lắm, chẳng lẽ mày không muốn đêm nay gặp được người đặc biệt?”

Hai mắt đối phương sáng ngời nhưng nhanh chóng ảm đạm, thả tay nói: “Dạo này bận bù đầu, chắc muốn nghĩ gì mấy chuyện đó, không như mày thừa hơi thừa sức!”

Jack đứng dậy, ra lệnh cho bạn bằng ánh mắt: “Đi nào Andy, tao đã đặt chỗ trước rồi nhưng không tìm được người đẹp của mình, cũng chẳng tìm được ai khác, chỉ đành kêu mày đi cùng thôi, đêm nay hãy thư giãn đi!”

Người này tên tiếng Anh là Andy, tên tiếng Trung là “soái ca” Bao Huân. Anh chàng đành phải đứng dậy rồi lười biếng thở dài: “Mày đã sắp xếp rồi tao đành làm theo vậy, đi thôi.”

Hai người phối hợp nhuần nhuyễn cùng nhau lén lút chuồn khỏi phòng hát và nhà hàng, nhanh chóng leo lên một chiếc taxi, lao vun vút về hướng quán bar Face.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận