Với sự đồng hành của Du Thiên Dã, Trần Lãng tìm cả một vòng công việc mà chẳng mảy may trong thấy bóng dáng của Trần Tụng, gọi điện vào máy điện thoại di động của nó cũng không có người bắt máy. Trần Lãng căng thẳng đến độ muốn giậm chân, Du Thiên Dã siết chặt bả vai cô, an ủi: “Đừng lo lắng, Trần Tụng là người lớn rồi, sẽ không có vấn đề gì đâu!”
Đúng lúc đó điện thoại di động của Trần Lãng đổ chuông. Cô vội vàng nhấn nút nghe máy, nhưng đầu dây bên kia lại vang lên giọng của ông bố Trần Lập Hải: “Lãng Lãng, con đang ở đâu?”
Trần Lãng liếc mắt nhìn xung quanh, ngẫm nghĩ hồi lâu vẫn không tài nào nhớ nổi tên của công viên này, đành trả lời qua quýt: “Con ở ngoài, đi ăn với bạn. Bố, còn bố thì sao, bố đang ở đâu?” Trong đinệ thoại truyền đến tiếng ồn ào, rõ ràng không phải ở nhà. Ánh mắt hơi sáng của Trần Lãng vừa vặn đối diện ánh mắt của Du Thiên Dã khiến anh hiểu nhầm, anh tưởng cô cảm thấy sự hiện diện của anh bất tiện nên bèn chỉ tay ra một góc khác, nói khẽ: “Cô nói chuyện đi, tôi đến bên kia chờ cô!”
Trần Lãng đnag định phân bua thì giọng của Trần Lập Hải lại vang lên trong ống nghe: “Bố cũng đang ở ngoài. Lãng Lãng, có chuyện này bố muốn nói với con nhưng con nghe xong không được lo lắng quá nhé. Cậu con, à không, là bố đẻ con, bây giờ đang đổ bệnh và phải nằm viện.”
Sự chú ý của Trần Lãng lập tức chuyển hướng, cô dường như không tin nổi: “Hả? Không thể nào! Trước đây không lâu cậu nói với con phải ra nước ngoài một chuyến, con cứ tưởng bây giờ cậu không có ở Bắc Kinh?”
Trần Lập Hải nói: “Là thật đấy. Thời gian trước Vu Bác Văn thấy đau dạ dày nên đã tới bệnh viện kiểm tra Bari sunfat[1], kết quả, bác sĩ nói có khả năng có khối u trong đó, sau đó yêu cầu cậu con nằm viện để sinh thiết[2], chọn ngày phù hợp tiến hành phẫu thuật.”
[1] Bari sunfat (BaSO4) là một loại thuốc dùng trong chụp X - quang thực quản, dạ dày, ruột.
[2] Sinh thiết là một kỹ thuật để chẩn đoán chính xác bệnh tình của bệnh nhân. Bác sĩ lấy một mảnh mô hoặc cơ quan bị bệnh rồi xem chúng dưới kính hiển vi và khẳng định nguyên nhân gây bệnh
Trần Lãng nín thở lắng nghe, cô thậm chí không dám thở mạnh. Trần Lập Hải nói tiếp: “Bố con luôn giấu chuyện này, đến cả bố mẹ cũng không chịu nói, bố mẹ mới biết mấy hôm nay thôi. Vốn dĩ Bác Văn phải sớm nằm viện nhưng chắc cũng vì chuyện làm ăn, Bác Văn nói cái gì mà tìm nguồn vốn từ nước ngoài… nói những thứ mà bố chẳng hiểu gì để lấy cớ kéo dài thời gian. Tuần trước mới nhập viện chính thức kiểm tra sinh thiết dạ dày, kết quả chính xác là bị ung thư dạ dày!”
Đầu óc Trần Lãng nhất thời trống rỗng, vội nói: “Hiện giờ mọi người đang ở đâu? Con tới ngay!”
Trần Lập Hải vội bảo: “Đừng, đừng. Vu Bác Văn bảo không thể nói cho con biết, không muốn khiến cô lo lắng. Nhưng bố nghĩ thông báo cho con biết thì tốt hơn nhưng mẹ con cũng không đồng ý thông báo cho con.” Dừng một chút, ông tiếp lời: “Hôm nay bố phải lén lút gọi điện cho con đấy. À này, Lãng Lãng, bố đẻ con đã làm xong phẫu thuật rồi, bác sĩ nói vẫn trong giai đoạn đầu nên tình huống bệnh tình tương đối lạc quan, con đừng lo lắng quá nhé!”
Trần Lãng sốt sắng hô to: “Bố, rốt cuộc là ở bệnh…” Chữ “viện” còn chưa kịp thốt ra thì đối phương đã dập máy, chỉ còn tiếng tút tút đơn điệu.
Du Thiên Dã đứng từ xa cũng nghe thấy tiếng hô to, tuy không rõ lắm nhưng cảm thấy có điều gì đó không ổn anh liền bước lại, thân thiết hỏi han: “Sao thế? Có chuyện gì à?”
Trần Lãng im lặng không chịu nói, chỉ vội vàng lục tìm số điện thoại trên danh bạ trong máy, sau đó bấm gọi, tắt đi, lại gọi… Sau vô số lần cuối cùng cũng buông thõng hai tay trong bất lực, vì bất kể là Trần Lập Hải hay Vu Bác Văn, thậm chí cả Vu Nhã Cầm và Liễu Gia Tử tất cả điện thoại của họ hoặc là tắt máy hoặc không có người nghe… Lúc này, công việc đã bị bao phủ hoàn toàn bởi màn đêm, chỉ có ánh đèn đường le lói từ mấy ngọn đèn phía xa rọi tới khiến cảnh vật bốn bề trở nên mờ ảo.
Du Thiên Dã trơ mắt nhìn Trần Lãng ngồi sụp xuống, hai tay tự ôm vai mình, đầu cô vùi sâu vào khuỷu tay.
Du Thiên Dã bước tới bên Trần Lãng thoáng chút cảm giác bất lực, không biết phải làm sao. Lát sau, anh quỳ một chân xuống mặt đất, ngồi xuống cạnh Trần Lãng, dịu dàng hỏi: “Trần Lãng, sao thế?”
Trần Lãng vẫn không chịu ngẩng đầu nhưng cái lưng rung rung liên hồi đã bán đứng cô. Du Thiên Dã than khẽ một tiếng, chẳng biết làm sao bèn giữ im lặng, giơ tay vỗ nhẹ lên lưng cô khiến Trần Lãng dần bình tĩnh lại.
Chẳng biết đã qua bao lâu cuối cùng Trần Lãng cũng ngừng khóc. Cô đứng dậy, nghẹn ngào nói: “Tôi không sao. Anh về đi, cứ mặc kệ tôi.”
Du Thiên Dã cũng đứng lên, nhìn Trần Lãng đứng trước mặt mình với đôi mắt sưng đỏ, cảm giác xót xa chẳng biết từ đâu dâng trào trong lòng anh, lắc đầu: “Tôi cũng không bận gì. Tôi nghĩ có khả năng Trần Tụng đã về nhà rồi, cô như thế này cũng chẳng thể trở về Lâm Hồ Hiên ăn tiếp. Hay là chờ một lúc cho bình tĩnh lại rồi tôi đưa cô về nhà nhé?”
Trần Lãng dạ một tiếng, giơ tay lên lau mặt rất lâu mới lau sạch nước mắt trên đó. Du Thiên Dã rụt rè hỏi: “Xảy ra chuyện gì mà lại khóc dữ thế? Chắc không phải vì Trần Tụng chứ?”
Nước mắt trong mắt Trần Lãng lại một lần nữa muốn trào ra, cô hụt hơi nói: “Tôi… tôi vừa mới biết… bố tôi bị ung thư dạ dày!”
Trái tim Du Thiên Dã cũng trầm xuống theo lời cô nói. Anh thoáng suy nghĩ rồi thuận miệng nói: “Sự việc đã xảy ra rồi, cô đừng khóc nữa, tôi đưa cô tới bệnh viện thăm bố nhé!”
Môi Trần Lãng trề ra, cô lại khóc to lần nữa: “Nhưng… Nhưng ông ấy luôn lừa gạt tôi, tôi cũng không biết ông đang nằm viện nào, giờ đã phẫu thuật xong rồi vậy mà ông vẫn không chịu nói.”
Vẫn chưa hết, nước mắt Trần Lãng thi nhau rơi xuống, hô to: “Tại sao luôn như vậy, cứ mãi coi tôi là đứa trẻ rồi dối gạt tôi?”
Đổi lại là sự kinh ngạc của Du Thiên Dã. Mấy câu đó của Trần Lãng khiến anh thấy hồ đồ. Con người của cô có sao nói vậy, nói hai là hai, anh thực sự không hiểu tình trạng này là như thế nào vì vậy đành đứng ngây ra đó mà không biết phải an ủi cô thế nào. Tuy vậy, hành động vẫn nhanh hơn suy nghĩ và ngôn từ, không hề chần chừ mà ôm chặt Trần Lãng vào lòng.
Bỗng nhiên Trần Lãng rơi vào một vòng tay ấm áp, lòng cô vô cùng kinh ngạc, theo bản năng muốn vùng vẫy thoát khỏi nhưng cơ thể chỉ hơi động đậy đã bị Du Thiên Dã siết chặt hơn, ôm cô vào lòng mình. Bên tai Trần Lãng, những tiếng ếch kêu ve gọi vốn rõ ràng là thế mà hiện giờ đã tan biến hết, chỉ cảm giác được trái tim mình đang đập mạnh rất chân thực, bên mũi là mùi thuốc sát trùng thoang thoảng trên người Du Thiên Dã. Lưng Trần Lãng hơi cứng đờ hoàn toàn không cách nào thả lỏng bản thân. Cô giãy dụa một chốc rồi dần từ bỏ, bắt đầu tham lam cái ôm ấm áp này, còn tự nhủ: Mặc kệ đi. Coi như tối nay là một ngoại lệ. Nghĩ vậy, cô liền ngoan ngoãn dựa vào lòng Du Thiên Dã, nước mắt vẫn rơi không ngừng nghỉ. Cằm Du Thiên Dã gác lên đỉnh đầu Trần Lãng, đồng thời cảm thấy cơ thể đầy căng thẳng của Trần Lãng cũng ngoan ngoãn hơn, ngực áo sơmi của anh dần ẩm ướt, điều này khiến trái tim vốn lạnh như băng giá của Du Thiên Dã chìm trong nhu tình.
Trong thuyền hoa sớm đã không còn bầu không khí vui vẻ như trước, mọi người ngồi ở các góc thuyền một cách phân tán, sắc mặt cũng khác nhau rõ rệt. Diệp Thần ngả lưng lên ghế, thưởng thức chiếc điện thoại di động trong tay; từ đầu đến cuối Bao Huân chỉ cảm thấy nôn nóng bất an, đi đi lại lại quanh thuyền; Đào Tử thì luôn miệng giáo huấn Vương Hâm: “Anh giỏi thật đấy. Có phải anh quên sạch những điều em dạy trước lúc ra khỏi cửa rồi không?”
Vương Hâm hừ hừ: “Em dạy chẳng đúng tí nào cả, cô ấy đâu có bị đả kích gì, anh thấy cô ấy chỉ làm mọi chuyện nghiêm trọng hơn thôi.” Chuyện Trần Tụng thích Bao Huân, Vương Hâm không phải không biết nhưng Vương Hâm thật sự không hiểu tại sao lần này cô lại phản ứng ghê gớm như vậy. Có lẽ vì sau khi bị gãy chân, Trần Tụng luôn ở bên mình, hoặc là Vương Hâm có một ảo giác – biết đâu trong lòng Trần Tụng, mình còn nặng ký hơn cả Bao Huân, càng có thể vì Vương Hâm ngày càng chìm đắm, trong lòng anh, trong mắt anh chỉ có duy nhất Trần Tụng nhưng kết quả lại… Biểu hiện của anh với Trần Tụng tối nay như thể một đứa trẻ đang dỗi hờn.
Đào Tử nhức đầu vô cùng, bèn nói: “Rốt cuộc anh có não không? Điều này rõ ràng chứng minh trong lòng cô ấy có anh mà!”
Vương Hâm vẫn oán giận: “Anh không thấy, anh chỉ thấy cô ấy rõ ràng không ngừng hùa theo Bao Huân mà!”
Vốn Bao Huân đã buồn phiền lắm rồi, nghe được câu này thì dừng bước ngay tức thì, anh nhìn hai người họ: “Sao lại kéo tôi vào? Tôi có thích Trần Tụng đâu!”
Diệp Thần đang ngả lưng trên ghế bỗng lên tiếng: “Vậy cậu thích ai?”
Bao Huân nhất thời nghẹn họng, nửa ngày sau mới cất lời: “Người mà tôi thích bây giờ không có ở đây.”
Vương Hâm nửa nghi ngờ nửa vui vẻ, hỏi: “Anh thật sự không thích Trần Tụng sao? Hại em cứ lo hai chúng ta cùng thích một cô gái sẽ phá hỏng tình bạn!”
Bao Huân mắng: “Cậu bệnh à, cậu thích lo cho người khác thế sao? Lo cho mình là được rồi!” Nói xong còn hừ một tiếng: “Nếu thích ai, tôi sẽ chẳng màng đến Thiên Vương Lão Tử, thế nào cũng phải kéo được người đó về phía mình!”
Trong góc thuyền vang lên tiếng vỗ tay của Diệp Thần, Bao Huân ngược lại thấy xấu hổ vô cùng, quay đầu nhìn bà chị. Diệp Thần hóm hỉnh nháy mắt với Bao Huân, trêu chọc: “Bao Huân dám nói những lời này, chị vô cùng khâm phục cậu!”
Bao Huân giả bộ hào phóng: “Quá khen! Quá khen!”
Không ngờ Diệp Thần lại chuyển chủ đề: “Haiz, cậu nói xem, hai người đó ra ngoài tìm người mà sao mãi không trở lại?”
Bị câu này của Diệp Thần đụng trúng nỗi đau, mặt Bao Huân thoáng buồn, một lúc sau mới nói: “Mọi người chờ một lát, tôi ra ngoài tìm!”
Còn chưa dứt lời, điện thoại di động của Diệp Thần đổ chuông, chị vênh mặt nói: “Không cần đi nữa, có điện thoại rồi nè!” rồi nhấn nút nghe. Một lát sau chị nói: “Biết rồi, anh cứ đi đi, em sẽ nói lại với mọi người.”
Bao Huân ngước mắt nhìn Diệp Thần, nỗi bất an lại một lần nữa xuất hiện, hỏi: “Sao rồi?”
Diệp Thần nhìn Bao Huân bằng ánh mắt nhiều suy nghĩ: “Du Thiên Dã nói người nhà của Trần Lãng gặp chuyện, Trần Lãng rất đau lòng nên anh ấy sẽ đưa Trần Lãng về trước, nhờ tôi nói xin lỗi cậu!”
Vương Hâm vội chống nạng bước tới, sốt sắng hỏi: “Ai xảy ra chuyện? Đừng làm em sợ, không phải Trần Tụng chứ?”
Diệp Thần lắc đầu: “Chắc là không phải. Tôi nghe không rõ lắm, hình như là bố hay ai đó, bệnh nặng.”
Vương Hâm như trút được gánh nặng nhưng vẫn lo: “Vậy họ tìm được Trần Tụng chưa?”
Diệp Thần lắc đầu: “Cái này thì không biết. Anh ấy không nhắc tới.”
Bao Huân không nói gì, sắc mặt không tốt lên chút nào, cuối cùng đành gượng cười, nói: “Họ đi rồi, vậy chúng ta ăn tiếp thôi.”
Đào Tử lại chọc Vương Hâm. Vương Hâm hết nhìn Đào Tử lại nhìn Bao Huân, bèn nói: “Hay là chúng ta về thôi, em phải đưa Đào Tử về, nếu muộn quá chắc người anh kia của em sẽ nôn nóng chết mất!”
Diệp Thần cũng đứng dậy, vỗ vai Bao Huân: “Bao Huân, chị cũng về đây, cậu nghỉ sớm đi nhé. À, chị sẽ chịu trách nhiệm lái xe đưa Vương Hâm và Đào Tử về, cậu không cần lo lắng, nhắn lại một tiếng với bác hộ chị là được.”
Lúc mọi người đã lần lượt ra về hết, Bao Huân nhìn đám canh thừa thịt nguội đầy bàn, càng lúc càng thấy nhàm chán, quyết định rời khỏi thuyền hoa, đi tới chái phòng ở một góc của Tứ hợp viện. Vừa mở cửa anh đã nghe thấy tiếng Bao phu nhân: “Cám ơn đã nói cho tôi. Tôi biết rồi!” Sau đó bà thấy Bao Huân vào liền vội vàng dập máy.
Bao Huân vô cùng biếng nhác thả mình lên ghế sofa, buồn bã hỏi: “Mẹ biết gì thế?”
Bao phu nhân liếc nhìn con trai, hỏi :” Con trai, đám bạn của con đâu rồi? Đừng nói với mẹ rằng bọn con đã giải tán rồi nhé!”
Bao Huân rầu rĩ gật đầu: “Mẹ nói đúng rồi. Đã giải tán!”
Bao phu nhân ồ một tiếng: “Thật không? Tại sao?”
Bao Huân có chút mất bình tĩnh: “Còn tại sao nữa, ai cũng có việc.”
Con ngươi mắt của Bao phu nhân lay động, làm bộ vô tình nói: “Con trai à, mẹ nghe nói Trần Lãng là cháu ngoại của Vu Bác Văn!”
Bao Huân ngẩng đầu, căng thẳng hỏi: “Thì sao? Ai mà không có họ hàng thân thích?”
Bao phu nhân nhìn bộ dạng lúc này của Bao Huân, lắc đầu than vãn: “Mẹ đã nói gì đâu, hà tất con phải căng thẳng thế? Có điều, trùng hợp là tối nay mẹ biết thêm một chuyện khác!”
Bao Huân không hứng thú lắm, chau mày nói: “Mẹ à, con biết mẹ rất thích nghe tin vỉa hè, có gì thú vị chứ?”
Bao phu nhân nhún vai: “Thú vị chứ, dĩ nhiên là thú vị, hóng hớt vốn là bản tính của phái nữ mà. Một chuyện khác là chủ tịch của nha khoa Bác Văn, cũng chính là ông cậu Vu Bác Văn của Trần Lãng đã được chẩn đoán chính xác là ung thư dạ dày, vừa phẫu thuật xong.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...