Tình Yêu Trồng Răng

Trần Tụng chia đầu óc mình thành hai nửa, một nửa dán mắt vào màn hình máy tính kích chuột điên cuồng, nửa còn lại thì tập trung phân tích giùm Trần Lãng: “Chị, em thấy tay ‘Sắc lặc ca’ đó không tệ, không ngờ lại ra tay bảo vệ chị nữa chứ! Có điều, chị quả là giống nhân vật trong phim Hàn, cứ bị mọi người xoay như chong chóng, tại sao phụ huynh của đứa trẻ đó một giây trước còn trách móc mà một giây sau đã tặng cờ thưởng cho chị?” Có một thời gian Trần Tụng rất thích tải các bộ phim ngắn theo kiểu “xoay vần nữ chính” của Hàn Quốc từ trên mạng về máy vi tính ngồi xem. Những bộ phim “xoay vần nữ chính” kiểu này thường có mở đầu rất nhàm chán nhưng thường có kết thúc nằm ngoài dự đoán của mọi người, khiến chẳng ai dám tin vào mắt mình nữa. Trần Tụng cảm thấy như vậy mới là thỏa nguyện.

Trần Lãng không nói được nguyên nhân cụ thể, chỉ đành trả lời qua quýt: “Chị nào biết tại sao lại như vậy? Huống hồ chị vẫn tạm thời bị đình chỉ công tác một tuần.”

Bỗng nhiên Trần Tụng “yeah” một tiếng, cuối cùng cũng dừng động tác kích chuột: “Cuối cùng mình cũng được thắng được ‘Kim tử đa’!” sau đó ngoái lại nói với Trần Lãng: “Chị ơi, không quan trọng quá trình, kết quả mới là quan trọng. Chị đã thành công bước vào trung tâm trồng răng hằng ao ước, điều đó rất đáng được chúc mừng. Huống hồ… Hihi, chị còn có thể sớm chiều chung đụng với ‘Sắc lặc ca’!” Hai tiếng cười hihi đó của Trần Tụng thật sự rất rùng rợn.

Trần Lãng vẫn giả bộ: “Anh ta là lãnh đạo của chị, sớm chiều chung đụng có ích gì đâu?”

Trần Tụng cơ bản không thèm tin: “Đừng giấu giếm nữa. Lúc đánh cầu lông em đã nhận ra rồi, tầm mắt chị lúc nào cũng đặt lên người anh ấy. Chị à, thật ra em có cảm giác anh ấy cũng có ý với chị đấy. Chị xem, lần này anh ấy còn thu nạp chị về phe mình, nói không chừng là muốn cùng chị xây dựng một tình yêu sét đánh, củi khô lửa bốc gì đó…” Trần Lãng vội vàng ngăn Trần Tụng lại, không để cô nàng nói năng lung tung nữa: “Ngừng, càng nói càng chẳng ra sao! Tụng Tụng, sao bây giờ em và ‘Kim tử đa’ lại chuyển thành chơi game trên máy tính?”

Trần Tụng cầm chuột: “Anh ấy không thể ra ngoài đánh cầu, em lại không muốn tới nhà anh ấy nhiều để bị mẹ anh ấy thẩm tra xét hỏi nên bây giờ chúng em tìm được cách tiêu khiển khác đó là lên mạng, cùng chơi trò bắn trứng!”

Trần Lãng chậc lưỡi khen ngợi: “Hai đứa đúng là cặp đôi dở hơi, thế mà cũng nghĩ ra được!”

Trần Lãng đứng dậy nhìn Trần Tụng lại vùi đầu vào chơi game, bỗng lòng cô trào lên một cảm giác lạ lùng, không nhịn được bèn hỏi: “Tụng Tụng, ‘Kim tử đa’ thích em phải không?”

Trần Tụng chẳng buồn quay đầu: “Thích chứ, một người anh em thân thiết như em gái chị, khi anh ta bị gãy chân, em hết lòng chăm sóc như vậy, anh ta có thể không thích em sao? Vả lại, em cũng thích anh ấy mà!”

Trần Lãng gật đầu: “Thế chúng mày cứ tiếp tục thích nhau đi nhé. Sau này đến khi nó có bạn gái rồi sẽ không còn thời gian chơi với mày nữa đâu!”

Tay kích chuột của Trần Tụng khựng lại, sau đó lại miệt mài chơi game, miệng nói ra một câu: “Sao phải nghĩ nhiều? Trước tiên cứ mặc sức mà chơi bời đi, đến khi nào anh ta có bạn gái thì tính sau!”


Trần Lãng nhìn lưng Trần Tụng, thầm nhoẻn miệng cười, cô không làm phiền em gái nữa mà ra phòng khách xem tv. Ngồi một lúc bỗng thấy kỳ lạ, hô to: “Tụng Tụng, bố mẹ đâu? Có nói đi đâu không?”

Trần Tụng nói vọng ra: “Không biết. Lúc em về đã không thấy ai ở nhà rồi, cũng chẳng thấy nhắn lại!”

Nói đến đó thì điện thoại cố định trong phòng khách đổ chuông. Trần Lãng nghe máy, vừa alo một tiếng thì đầu dây bên kia đã vọng tới tiếng của Trần Lập Hải: “Lãng Lãng, tối muộn bố mẹ mới về. Con và Tụng Tụng không cần chờ, cứ ngủ trước đi nhé!”

Trần Lãng dạ một tiếng, cô không hỏi nguyên nhân mà chỉ dặn dò: “Nếu muộn quá bố mẹ đừng đi xe bus, bắt taxi mà về, đừng tiếc tiền!”

Trần Lập Hải ừ ừ mấy câu liền rồi dập máy.

Trần Lãng vào phòng truyền đạt nội dung cú điện thoại của Trần Lập Hải cho Trần Tụng nghe. Trần Tụng cười ranh mãnh: “Chị nói xem, chẳng lẽ bố mẹ chui vào bụi cây chơi trò lãng mạn sao?”

Trần Lãng không quan tâm, bắt tay vào dọn giá sách rồi lấy ra mấy cuốn sách chuyên ngành sắp cần dùng tới, đặt lên đầu giường. Trần Tụng bỗng nhớ ra điều gì: “Chị à, tuần sau em sẽ cùng ‘Hoàng thượng’ đến nha khoa Hạo Khang!”

Trần Lãng thuận miệng hỏi: “Đi làm gì? Sếp của em bị đau răng à?”

Trần Tụng luôn miệng nói “No”, kể tiếp: “Sếp bọn em đang trong giai đoạn bàn hợp đồng với Hạo Khang. Tuần sau, em đi cùng anh ta đến đó đóng dấu.”

Trần Lãng ờ một tiếng: “Chẳng phải mày làm về tài vụ à, sao lại kiêm nhiệm cả chức thư ký nữa?”


Trần Tụng mặt dày mày dạn trả lời: “Em có nhiều tác dụng mà!” Thấy Trần Lãng không để ý đến mình, cũng chẳng buồn khoác lác nữa, cười nói: “Công ty bọn em nhỏ xíu, sếp thì ham hư vinh, chỉ khổ thân em phải kiêm nhiệm mấy chức vụ!”

Trần Lãng nghe vậy bỗng thấy lo ngại: “Sao cứ có cảm giác công ty mới của em như công ty bao da[1] ấy! Chẳng lẽ ‘Hoàng thượng’ là gã lừa đảo?”

[1] Công ty bao da thường dùng để chỉ những công ty thực tế không tồn tại, hữu danh vô thực hoặc một công ty chỉ có trên danh nghĩa, đó là kiểu công ty có tư cách pháp nhân, có tên công ty nhưng không có nghiệp vụ kinh doanh rõ ràng, không có địa điểm kinh doanh, không có tài sản cố định, không có định mức nhân viên….

Bàn tay phải của Trần Tụng vẫn nhấn chuột không ngừng nghỉ, miệng nói: “Nói là công ty bao da thì hơi quá. Tình hình kinh tế hiện nay khiến lợi nhuận của các công ty đều giảm xuống rất thấp, nên đành phải cướp bát cơm của người khác thì mới sống được. Chẳng hạn như chúng em hợp tác với Hạo Khang thì sẽ thu được lợi nhuận quảng cáo, Hoàng thượng đã đồng ý trích 30% số tiền thu được đó mua thẻ tẩy trắng răng.”

Trần Lãng rất ngạc nhiên: “30%? Một con số không nhỏ! Các em lấy nhiều thẻ tẩy trắng thế làm gì? Phát miễn phí cho nhân viên sao? Thẻ tẩy răng của Hạo Khang đều có thời hạn một năm, các em đâu thể ngày nào cũng đi tẩy trắng răng được!”

Trần Tụng nhún vai: “Cái đó thì em không biết, em nghĩ có lấy về cũng chẳng làm gì được. Nhưng ‘văn võ toàn tài’ quả là ma lanh, lợi dụng hết mức có thể. Nếu công ty em nhận được vụ quảng cáo trên truyền hình này thì phải giảm giá hết mức có thể. Chắc ‘Hoàng thượng’ cũng đành chịu nên mới đồng ý phương án kia, lợi nhuận thu về giảm đi nhiều lắm!”

Trần Lãng ồ một tiếng: “Chị nhớ mới cách đây không lâu, mày còn yêu người ta từ cái nhìn đầu tiên mà, sao bây giờ lại nói người ta ma lanh?”

Trần Tụng vừa chơi game vừa cười: “Hai việc đó khác nhau. Yêu từ cái nhìn đầu tiên thì vẫn là yêu từ cái nhìn đầu tiên, còn anh ta ma lanh lại ảnh hưởng đến thu nhập, tiền thưởng của em, cuối cùng em chỉ có thể than vãn kiểu này thôi.”

Lát sau, Trần Tụng ngừng kích chuột, than vắn thở dài: “Không chơi nữa!” Ngồi đờ ra trước màn hình vi tính một lát rồi bất chợt nói: “Chị ơi, em không kiềm chế nổi nữa, chị nói xem, em có thể chủ động gọi điện cho anh ấy được không?”


Trần Lãng đang nằm trên giường, hỏi với giọng khó hiểu: “Gọi cho ai cơ?” Vừa nói ra miệng thì chợt vỡ lẽ: “Em nói Bao Huân sao?”

Trần Tụng ừm một tiếng, chạy vù tới nằm cạnh Trần Lãng: “Chị à, lần nào nhìn thấy anh ấy tim em cũng đập nhanh!”

Trần lãng nhìn gương mặt láng mịn của Trần Tụng kề sát mình, bỗng thấy hâm mộ vô cùng, cô xoa đầu em gái: “Xem ra lần này em thích anh ta thật rồi. Anh ta có gì khác mấy anh bạn trai trước của em không?”

Trần Tụng si mê: “Em không biết nữa. Chỉ cảm thấy anh ấy rất đẹp trai, lại có khí chất. Mỗi lần anh ấy xuất hiện, trong mắt em chỉ chứa được anh ấy. ‘Kim tử đa’ mắng em mấy lần, bảo em thấy sắc quên nghĩa!”

Hiển nhiên, “Kim tử đa” không nghe được câu chuyện của hai chị em họ, cậu tắt máy tính, đưa mắt nhìn hai người đang chơi cờ vây sau lưng mình là Du Thiên Dã và Bao Huân, cười ngượng nghịu hỏi: “Ai thắng?”

Bao Huân chẳng buồn nhìn cậu: “Cậu giỏi thật đấy. Chúng tôi từ xa lặn lội tới thăm cậu, thế mà cậu chỉ chăm chăm chơi game với cô bạn hồng nhan tri kỷ kia thôi.”

Còn Du Thiên Dã lại đưa mắt nhìn Vương Hâm: “Trên mặt cậu có bốn chữ kìa!”

Vương Hâm ngỡ ngàng sờ lên mặt mình: “Có chữ sao?”

Du Thiên Dã ôm mặt, tay anh véo mạnh lên má Vương Hâm: “Có. Chẳng phải bốn chữ ‘Trọng Sắc Khinh Bạn’ sao?”

Vương Hâm tự biết mình đuối lý, bèn cười khúc khích nói: “Các anh đừng mắng em nữa, bình thường các anh bận đến nỗi chẳng thấy ló mặt tới. Cũng chỉ có Tiểu Đao quan tâm em, chẳng lẽ em không thể cùng chơi trò chơi với cô ấy một lúc sao?”

Bao Huân ặc một tiếng: “Một lúc? Tôi và lão Đại sắp đánh xong một bàn cờ rồi, cậu còn dám nói chỉ một lúc?”

Vương Hâm vội chuyển chủ đề: “Em sai rồi, được chưa? À phải rồi, nghe nói Trần Lãng đã chuyển sang làm ở trung tâm trồng răng. Lão Đại, khi em khỏe lại thì sao, chẳng lẽ anh đá em đi?”


Du Thiên Dã hừ một tiếng: “Còn phải xem biểu hiện của cậu. Nếu dám như tối nay thì khó nói lắm!”

Vương Hâm nịnh nọt đưa chùm nho trên bàn cho anh: “Đừng đuổi em đi. Em đã theo anh mấy năm rồi.”

Cuối cùng Bao Huân cũng ngẩng đầu, nhìn Du Thiên Dã chằm chằm: “Sao cơ? Chính anh muốn đưa Trần Lãng vào trung tâm trồng răng?”

Du Thiên Dã ờ một tiếng: “Dạo này bên tôi thiếu người thật mà. Bản thân Trần Lãng cũng muốn vào đó, hơn nữa, cô ấy cần được tôi luyện nhiều hơn!”

Bao Huân không lên tiếng, nét mặt thoáng buồn, bỗng nghe thấy Du Thiên Dã nói: “Tôi vẫn chưa hỏi cậu. Chuyện cờ khen thưởng kia là cậu bày trò phải không?”

Tác giả có lời muốn nói:

Phổ cập kiến thức liên quan đến tẩy trắng răng:

Thỉnh thoảng hay nghe mọi người nói tẩy trắng răng là không tốt hoặc nghe ai đó nói tẩy trắng sẽ mài mòn răng. Tôi công nhận rằng tẩy răng bằng sóng siêu âm, làm xong, nếu xem dưới kính hiển vi bội số lớn sẽ trông thấy các vết xước trên bề mặt răng, nhưng những vết xước này mắt thường không thể nhìn thấy, hơn nữa chúng không tạo thành sâu răng, hỏng răng hay khiến răng nhạy cảm.

Nhưng bệnh nhân thường nói rằng: Tôi tẩy trắng răng xong, hàm răng gặp nóng lạnh đều ê buốt. Những điều này là vì lớp cao răng bị tích tụ quá dày, đè lên lợi và rãnh răng tạo thành bệnh mòn cổ răng và làm hàm răng hở ra ngoài. Khi cao răng được lấy đi dĩ nhiên sẽ khiến hàm răng nhạy cảm hơn, cần có một thời gian để chúng thích ứng lại. Nhất là với những người lớn tuổi mà cả đời chưa đi lấy tẩy trắng răng lần nào thì vấn đề này càng rõ ràng hơn.

Tuy vậy, lợi ích do tẩy trắng răng mang lại rất lớn, định kỳ đi lấy sạch những cao răng tích tụ xung quanh chiếc răng có thể thúc đẩy bề mặt lợi duy trì độ cao thích hợp với rãnh răng về già, hàm răng vẫn chắc chắn và không bị lung lay. Quan niệm người già phải đeo răng giả về bản chất là không chính xác.

Đây cũng là ví do tại sao các quốc gia phát triển cũng là những quốc gia rất coi trọng bảo vệ sức khỏe răng miệng. Đó cũng là nguyên nhân quan trọng giải thích tại sao người già ở các quốc gia này có một hàm răng mạnh khỏe, không bị lung lay. Thực ra tôi rất đau lòng khi thấy trong một buổi nói chuyện của đạo diễn Trương Nghệ Mưu ở Áo, có một ông lão người Trung Quốc cười tươi rói nhưng chỉ thấy hàm răng chỉ còn lủng lẳng mấy cái. Đó chính là biểu hiện thực chất của một đất nước lạc hậu, nói đi nói lại thì vẫn lý do là: có người còn đói, còn rét, có người còn thất nghiệp thì sao có thời gian quan tâm đến hàm răng.

Trọng tâm tôi muốn nói là khuyên các bạn nửa năm nên đi kiểm tra răng miệng một lần nhưng hầu như chẳng ai làm được.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui