Sân cầu lông lần này “Oai phong” thuê để phục vụ các trận đấu nằm gần Trung Quan Thôn. Trong sảnh lớn có mười hai sân cầu lông, bắt đầu mở cửa từ mười giờ sáng, đóng cửa vào năm giờ chiều đều được “Oai phong” thuê hết. Trần Lãng mặc áo phông thể thao trắng, quần váy thể thao xanh da trời kết hợp với áo phông thể thao xanh da trời và quần váy thể thao trắng của Trần Tụng khiến cả hai đều rất nổi bật. Hai bộ này được Trần Lãng mua về từ Hong Kong. Trước khi trở về Bắc Kinh, cô loanh quanh mấy vòng trong trung tâm mua sắm nhưng quần áo của những nhãn hiệu lớn thường gặp lại không mua nổi, vô tình, lại đi tới một cửa hàng chuyên doanh quần áo thể thao, trông thấy hai bộ đồ thể thao mùa hè màu sắc nhã nhặn, giá cả vừa phải, chất liệu thoải mái, ngoài việc thấm mồ hôi nhưng thông thoáng, nguyên nhân chính là vì quần sooc được may theo kiểu giả váy, thoạt nhìn hấp dẫn hơn chiếc quần soóc bình thường mà không quá hở hang. Bản thân Trần Lãng rất thích, trong lúc hăng hái đã cố tình mua hai bộ. Mang về Bắc Kinh, Trần Tụng vừa thấy liền vô cùng yêu thích, những dịp bình thường còn không nỡ mặc. Nếu không phải trường hợp đặc biệt, chắc chắn cô sẽ không diện nó!
Hai cô vừa xuất hiện lập tức có tiếng huýt sáo vang lên về phía này. Tuy Trần Lãng đã tới đánh cầu một lần với Trần Tụng nhưng hai mắt cô thâm quầng nên không ai nhận ra. Trần Tụng thì ngược lại, tinh thần phấn chấn, còn tặng một nụ hôn gió về phía có tiếng huýt sáo ban nãy, vì thế nhận lại là tiếng vỗ tay ào ào của đám nam nữ thanh niên bên đó.
Hai người vừa ngồi xuống ghế trống thì có người bạn quen với Trần Tụng tặng cô nàng hai que kẹo mút, nói là gia tăng lượng đường, bổ sung thể lực. Hai cô không hề khách sáo mà lập tức bóc ra ăn. Trần Tụng đưa mắt ngó nghiêng bốn xung quanh. Trần Lãng thấy khó hiểu: “Tìm ai?”
Trần Tụng lắc đầu, có phần lo lắng, nói không rõ: “Ờ, em xem ‘Kim tử đa’ đến chưa?”
Trần Lãng vẫn thấy hơi lạ, đại khái vì lý do đang ngậm kẹo nên cô nói cũng không được rõ ràng lắm: “Chẳng phải bị gãy chân sao? Chắc không tới đâu!”
Trần Tụng vừa nhai vừa gật đầu: “Nhưng anh ta là một trong những phụ trách viên đương nhiệm của diễn đàn Oai phong chúng em mà, tiền nong đều do anh ta lo liệu, sân này cũng là do anh ta đi liên hệ nên mới thuê được với giá rẻ một nửa. Hôm qua em đi thăm, anh ta nói sẽ tới, dù thế nào cũng phải góp vui với mọi người!”
Vừa dứt lời thì đám người ngồi trên khán đàn hò hét ầm ĩ đến chói tai, có tiếng vỗ tay, có tiếng huýt sáo, còn có những cô gái vỗ tay xong thì lớn tiếng hét: “’Kim tử đa’, em yêu anh!!!” Bầu không khí lại tiếp tục sôi động sùng sục, tiếng hò hét càng lúc càng lớn, càng lúc càng nhiều tiếng vỗ tay, càng lúc càng nhiều tiếng huýt sáo.
Trần Lãng và Trần Tụng ngoảnh mặt nhìn thì thấy Bao Huân và Du Thiên Dã đứng ở cửa sân vận động như thiên thần, người bên trái, người bên phải đẩy “kim tử đa” đang ngồi trên xe lăn chậm rãi vào trong sân. “Kim tử đa” thì như một anh hùng chiến thắng khải hoàn trở về, vẫy tay chào tất cả các bạn cầu lông đang ồn ào trên khán đài của mình.
Trần Tụng bĩu môi, kẹo mút đã bị nhai nát và nuốt hết vào bụng từ lâu liền rút que kẹo bằng nhựa ra khỏi miệng, dữ tợn ném thành quỹ đạo của một đường parabol vào thùng rác ngay bên cạnh, vừa nghĩ tới câu nói bạo dạn của cô gái ban nãy liền giận sôi người: “Da mặt dầy thật đấy, trước mặt bao người mà dám nói năng linh tinh như vậy!” Đúng lúc này hai mắt lại ngời sáng, nhìn chằm chằm Bao Huân đang đứng cạnh Vương Hâm, kéo tay áo Trần Lãng, nói: “Chị, chị! “Văn võ toàn tài” chính là đồng nghiệp của chị, không ngờ anh ta cũng tới. Chị có biết không, gần đây em đặc biệt thích loại hình này!”
Cách ăn kẹo mút của Trần Lãng không giống Trần Tụng, ngược lại cô không giải quyết cây kẹo một cách chóng vánh như vậy, cô thích ngậm nó trong miệng, ăn một cách cực kỳ chậm rãi, cảm giác kẹo dần tan chảy càng khiến cô thấy ngọt ngào hơn. Tuy sớm biết Du Thiên Dã, Bao Huân và Vương Hâm là những thành viên của diễn đàn Oai phong nhưng cô hoàn toàn không ngờ rằng ba người họ cùng xuất hiện trong cuộc thi hôm nay. Nhìn Du Thiên Dã và Bao Huân mặc quần áo thể thao đẩy Vương Hâm về hướng mình, bất giác cô thấy căng thẳng nhưng miệng vẫn ngậm kẹo mút, mút mạnh vài cái rồi trả lời em gái một câu: “Xem ánh mắt của em kìa, phóng bay ra trăm ngàn dặm!”
Bao Huân rất tinh mắt, chỉ cần liếc mắt là đã thấy Trần Lãng và Trần Tụng đang ngồi cạnh nhau nhưng đó chỉ đơn thuần là niềm vui bất ngờ. Gần đây, anh không thường xuyên vào diễn đàn nên không biết chuyện Trần Lãng đã là một thành viên của Oai phong, vì thế anh cũng không biết chuyện Trần Lãng đã gia nhập “Oai phong” và không ngờ rằng Trần Tụng lại đưa Trần Lãng đến nơi này đánh cầu. Vả lại, cách ăn mặc ngày hôm nay của Trần Lãng vô cùng tươi trẻ, đầy sức sống, mái tóc được buộc gọn thành đuôi ngựa rất cao sau gáy, thật chẳng khác mấy so với nữ sinh trong trường đại học. Vương Hâm và Du Thiên Dã cũng dần chú ý đến Trần Lãng, họ đều rất ngạc nhiên. Vương Hâm quay đầu nhìn lão Du rồi lại nhìn Tiểu Bao, nói với giọng nghi ngờ: “Có phải em bị hoa mắt không? Người ngồi cạnh Tiểu Đao là bác sĩ Trần sao?”
Gặp Trần Lãng ở đây, Du Thiên Dã cũng rất ngỡ ngàng, nhưng điều làm anh ngỡ ngàng hơn nữa là lúc này cô cởi bỏ hoàn toàn nét mặt nghiêm túc khi làm việc ở Hạo Khang, miệng ngậm một thứ gì đó và ngậm cả một cái que nhỏ nữa, dáng vẻ dạo chơi ung dung tự tại. Du Thiên Dã chỉ biết trả lời gọn lỏn: “Hình như vậy!”
Lòng Bao Huân vui như có hoa nở nhưng nét mặt không hề thay đổi, nói tiếp: “Không phải hình như, mà chính là Trần Lãng. Vương Hâm, cậu không biết sao? Trần Lãng là chị gái cô bạn “hồng nhan tri kỷ” của cậu đấy!”
Vương Hâm á một tiếng, sau đó lại à, trong lòng vô cùng buồn bã liền ngoái đầu nhìn về phía Bao Huân: “Thật sao? Người anh em, mấy ngày không gặp, anh và Tiểu Đao đã thân thiết nhường đó rồi ư? Bí mật cao cấp mà đến cả em cũng không biết như thế này, anh biết từ bao giờ thế?”
Bao Huân lắc đầu: “Thân gì mà thân! Chính là buổi tối hôm cậu nhập viện, lúc tôi chở Tiểu Đao nhà cậu về vô tình cô ấy nhắc đến có chị gái làm việc ở Hạo Khang!”
Nghe xong lòng Vương Hâm dễ chịu hơn nhiều, mắt nhìn về phía Trần Tụng và Trần Lãng liền vẫy tay thật cao, hô to: “Tiểu Đao à, trùng hợp quá, đến hôm nay anh mới biết bác sĩ Trần là chị gái em!” Nhân thể quay đầu nói chuyện với Trần Lãng: “Thảo nào lần đầu tiên gặp chị, em lại thấy quen quen!”
Bao Huân và Du Thiên Dã người đứng bên trái, kẻ đứng bên phải trao đổi một ánh mắt liền đẩy xe lăn của Vương Hâm đến trước mặt Trần Lãng và Trần Tụng.
Trai đẹp Bao Huân đứng ngay trước mắt, điều này khiến Trần Tụng có đôi phần hồi hộp, cô chẳng biết làm sao đành liếc qua liếc lại vào đôi chân Vương Hâm: “Chân anh đã đỡ hơn chưa? Bác sĩ nói sao, có thể xuất viện rồi chứ?”
Vương Hâm dĩ nhiên rất hạnh phúc, cậu cười để lộ hàm răng trắng bóc: “Yên tâm, bác sĩ nói, cuối tuần có thể xuất viện về nhà tĩnh dưỡng.”
Bấy giờ Trần Tụng mới yên tâm, cô đưa mắt nhìn Bao Huân và Du Thiên Dã, nở nụ cười với Bao Huân: “Sao hai vị quan to các anh đều đến tham gia cuộc thi vậy?”
Bao Huân gật đầu: “Ừm. Đã lâu không đánh cầu nên hơi ngứa tay ngứa chân, hôm nay vừa hay hoạt động gân cốt một chút!” Nhân tiện quay sang nói với Trần Lãng: “Răng tôi không còn đau chút nào nữa, cuối tuần này cô có rảnh không? Tôi tới tìm cô nhé?”
Trần Lãng sửng sốt hồi lâu, vô cùng lạ lẫm với ngữ điệu này của Bao Huân khi nói chuyện với mình, tự nhiên như giữa hai người thân thiết từ lâu, cô chỉ trả lời ậm ừ: “Cuối tuần tôi phải xem lịch cụ thể mới biết được!” Suy nghĩ một lát, cô vẫn lấy que kẹo ra khỏi miệng, chào hỏi Du Thiên Dã: “Chủ nhiệm Du, thật không ngờ anh cũng tới!”
Tâm trạng Du Thiên Dã vô cùng phức tạp. Anh thấy Trần Lãng vô cùng tự nhiên, tay cầm que kẹo đứng trước mặt, còn mỉm cười với mình liền chật vật đáp lời: “Tôi cũng không ngờ cô lại tới!”
Trần Lãng ồ một tiếng: “Tôi là thành viên mới của ‘Oai phong’, nhưng cũng đã được nghe Tụng Tụng nói hai anh là nguyên lão khai quốc của ‘Oai phong’.”
***
Thể lệ thi đấu của “Oai phong” dựa theo thể lệ thi đấu cầu lông quốc tế, đấu loại trực tiếp, đổi lượt phát cầu, mỗi ván được phân định bởi con số 21 điểm. Trần Lãng rất ngạc nhiên khi phát hiện ra xe lăn của Vương Hâm dừng hẳn ở vị trí ngay sát cạnh mình và Trần Tụng, rồi không di chuyển nữa. Bao Huân và Du Thiên Dã bị một vài người bạn đánh cầu thân thiết trước kia kéo đi hỏi chuyện. Trần Lãng nhàm chán, chăm chú theo dõi Trần Tụng và Vương Hâm chụm đầu vào nhau, nói những câu chuyện hết sức nhảm nhí, hai người này đang săm soi tất cả các tay vợt sẽ thi đấu trong hôm nay và đang có mặt trên sân. Nghe thấy vậy Trần Lãng cảm khái sâu sắc thực lực siêu mạnh của Du Thiên Dã và Bao Huân, xem chừng giải quán quân sẽ vào tay một trong hai người họ rồi. Còn các tay vợt nữ thì trình độ của mọi người gần như ngang bằng nhau, không giỏi cho lắm. Những loại khác: đôi nam, đôi nữ và đôi nam nữ thì hầu như chỉ là tụ tập cho vui, những thành phần gây náo nhiệt chiếm đại đa số.
Bỗng, Trần Tụng thấy một người con trai từ cửa sân bước vào trong liền vẫy tay nhiệt tình kiêm hét to: “Hoàng thượng, Hoàng thượng, bên này nè!”
Trần Lãng ngây người, nghĩ bụng: Cao nhân phương nào mà dám tự xưng “Hoàng thượng” trước mặt mọi người? Vương Hâm thì càng bực mình hơn, nghĩ thầm: Mình mới nghỉ chơi chưa bao lâu, Tiểu Đao đã quen bạn mới từ hồi nào vậy? Vương Hâm lạnh tanh nhìn lại thì thấy một cậu trai tướng mạo thường thường, chiều cao cũng tầm tầm, quần áo đơn giản cười hì hì tiến về phía Trần Tụng, cuối cùng dừng lại đứng trước mặt cô: “Trần Tụng, em tới rồi à?”
Vương Hâm càng bực mình hơn. Ặc! Sao đến cả tên thật Tiểu Đao cũng nói cho người ta biết? Nhưng quan sát từ trên xuống dưới một lượt thì nhận ra, đây không phải cái người lần trước gân cổ hát bài “Chết rồi vẫn còn yêu”, sao có vẻ thân thiết với Tiểu Đao vậy?
Cơ bản, Trần Tụng không biết những suy nghĩ thầm kín trong Vương Hâm đã bắt đầu trỗi dậy, chỉ ôm lấy Trần Lãng mà giới thiệu “Hoàng thượng”: “Sếp, đây là chị em, nickname là ‘Trời xanh vạn dặm’, chắc anh vẫn chưa gặp bao giờ?”
“Hoàng thượng” thấy hai chị em xinh đẹp trước mặt, gương mặt trẻ trung rạng rỡ, còn mặc cả đồ chị em liền chậc chậc cất lời khen ngợi: “Nhà ai mà có phúc lớn vậy nhỉ? Sinh được hai chị em trắng trong như nước thế này?”
Trần Lãng không cười đùa, nghiêm túc đúng vẻ “chị gái lớn trở thành mẹ”, chìa tay ra: “Sau này tôi mong anh chiếu cố nhiều hơn đến Trần Tụng, nó còn nhỏ không hiểu chuyện, không biết lớn nhỏ, anh đừng để bụng!”
“Hoàng thượng” sững người nên cũng tỏ ra nghiêm túc hơn một chút, lập tức bắt tay lại, dùng thứ tiếng phổ thông không chuẩn mực lắm trả lời: “Không có đâu, không có đâu. Cô cứ yên tâm, Trần Tụng rất là thông minh!”
Vương Hâm nghe xong liền chẳng hiểu chuyện gì xảy ra nhưng vẫn biết chắc Trần Tụng và tên “Hoàng thượng” này không phải đang quen nhau nên cũng nói với “Hoàng thượng”: “Người anh em, anh là người Thành Đô phải không?”
Lúc này “Hoàng thượng” mới để mắt tới “cậu bé” đẹp trai ngồi xe lăn bên cạnh, xấu hổ nói: “Tiếng phổ thông của tôi không được chuẩn mực lắm, anh nhận ra phải không?”
Vương Hâm thành thật gật đầu, nói bằng giọng Thành Đô: “Ồ, đồng hương đây mà, người Thành Đô chúng ta thích nhất nói ba chữ ‘không có đâu’[1]!”
[1] Nguyên văn là “không tồn tại”.
Mặt mày “Hoàng thượng” rạng rỡ hẳn lên, tiếp tục dùng giọng Thành Đô nói: “Hóa ra là đồng hương, đúng là vui mừng đến thảm[2]! Người anh em tên gì?”
[2] Tiếng địa phương Thành Đô, nghĩa là vui quá, mừng quá!
Vương Hâm nói: “Tôi là Vương Hâm!”
Trần Tụng và Trần Lãng thì chẳng hiểu gì, đại khái chỉ biết hai người đang nhận người quen, hình như rất vui vẻ. Trần Lãng khẽ chọc vào người Trần Tụng: “Tay sếp này của em trông có vẻ hiền lành chất phác, không giống những nhân vật ranh ma lăn lộn trong các công ty quảng cáo!”
Trần Tụng cũng khẽ giọng nói: “Chị, ban đầu em cũng nghĩ vậy, nhưng sau này em lại nghe nói tuy tiếng phổ thông của anh ta không tốt lắm nhưng quan hệ bốn phương rất rộng, nổi tiếng trong ngành. Lương tạm thời mà anh ta hứa sẽ trả em cao hơn lương bây giờ nên em mới nhảy việc!”
Trần Lãng tiếp tục thì thào: “Vậy sao anh ta biết mà tìm tới em?”
Trần Tụng ghé sát vào tai Trần Lãng: “Nói chuyện lúc đánh cầu, vô tình biết nhân viên tài vụ công ty họ từ chức. Vừa nghe em cũng làm về tài vụ, anh ta liền hỏi em có muốn tới đó làm không?”
Trần Lãng không còn gì để nói, cô nói không hề nhỏ, lườm Trần Tụng cháy mắt trả lời bằng bốn chữ: “Xúc động nhất thời!”
Bỗng có người lên tiếng gần đó: “Nói ai vậy? Ai xúc động nhất thời?”
Trần Lãng và Trần Tụng quay lại nhìn, ra là Du Thiên Dã và Bao Huân đã trở lại, nét mặt Du Thiên Dã bình thản chẳng nói chẳng rằng, dĩ nhiên người vừa nói không phải ai khác mà chính là tên Bao Huân đang cười xấu xa.
Hai người anh em dùng giọng quê mình trao đổi xong cũng ngó về bên này, “Hoàng thượng” cố nói thật chuẩn bằng tiếng phổ thông với Trần Tụng: “Trần Tụng, bạn của em hả, giới thiệu chút đi?”
Trần Tụng tự nhiên nhảy vào giữa, giới thiệu mọi người bằng nickname. “Hoàng thượng” là người từng trải, chỉ cần liếc mắt cũng nhận ra Du Thiên Dã và Bao Huân đều ngời ngời khí chất, là người không tầm thường, liền móc mấy tấm danh thiếp từ túi quần sau ra, lần lượt đưa cho từng người, cười hì hì: “Tôi là đồng hương của Vương Hâm, là đồng nghiệp của Trần Tụng, bạn bè của họ tất nhiên cũng là bạn của tôi. Đây là danh thiếp của tôi, có gì cần tôi giúp đỡ thì cứ nói!”
Trần Lãng cũng nhận được một tấm, chợt hiểu ra nguồn gốc của cái tên “Hoàng thượng” hóa ra là vì vị huynh đài này họ “Vương”, tên “Thượng”, nối nghĩa thì được hai chữ “Hoàng thượng” rồi.
Ngược lại, Du Thiên Dã cầm danh thiếp trong tay nhưng không phản ứng gì, chỉ cười khách sáo: “Ngại quá, hôm nay ra ngoài đánh cầu nên không mang danh thiếp theo!”
Bao Huân nhận danh thiếp của Vương Thượng bèn ra vẻ đang suy nghĩ: “Hóa ra anh làm ở công ty quảng cáo. Hôm nay tôi không danh thiếp, dịp sau sẽ tìm anh uống rượu!”
Bỗng có người chạy vụt đến đứng trước xe lăn của Vương Hâm: “Lão Đại, có thể bắt đầu chưa?”
Vương Hâm phất tay một cái, ra vẻ oai vệ: “Các cậu không cần phải hỏi tôi, nghĩ sao thì cứ làm vậy đi. Tôi hoàn toàn tin tưởng các cậu, cứ làm thẳng tay là được!”
Bao Huân thấy người kia khom lưng chào rồi vội vàng chạy mất, hoàn toàn không thèm để ý đến hai vị nguyên lão là mình và Du Thiên Dã liền ra vẻ rầu rĩ khoác tay lên vai Du Thiên Dã: “Thấy chưa, thấy chưa? Giang sơn này đã không còn thuộc về hai ta nữa rồi!”
Du Thiên Dã nhìn Trần Lãng, trước mắt anh lại một lần nữa hiện ra dáng vẻ tự nhiên khi nhai kẹo của Trần Lãng, chỉ nghiêm túc nói: “Thời gian thấm thoắt thoi đưa!”
Trần Lãng mở một chai nước khoáng, đang tu ừng ực, nghe câu nói của Bao Huân liền thấy nghẹn họng, câu sau của Du Thiên Dã vừa cất lên thì cũng là lúc cô không thể kiềm chế mà phun hết nước ra ngoài. Vì Vương Hâm ngồi trên xe lăn, thấp hơn mọi người nên ngụm nước đó phun lên toàn bộ đầu và mặt Vương Hâm, hết sức buồn bực!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...