Tình Yêu Trồng Răng

Chân Nhất Nặc tiến thêm hai bước, đặt tay lên vai Trần Lãng, thở dài: “Em còn giận anh vì chuyện ba năm trước sao? Lãng Lãng, hồi đó anh thật sự bất đắc dĩ!”

Trần Lãng không cảm nhận được đúng lúc này, thang máy giữa sảnh lớn, Đặng Vĩ và Du Thiên Dã bước ra ngoài. Sự chú ý của cô dồn cả lên đôi tay mà Chân Nhất Nặc đặt lên vai mình, vì thế khéo léo tránh người khiến hai tay anh ta rơi vào không trung, cô nói khẽ: “Bất đắc dĩ ư? Giải thích bằng ba chữ này e là dễ dàng quá rồi!”

Chân Nhất Nặc vẫn muốn tiếp tục quấy rầy cô nhưng Trần Lãng cảm thấy lôi lôi kéo kéo trong đại sảnh thế này rất không hay ho liền vội vàng lùi về sau, bên tai bỗng vang lên tiếng hỏi chuyện của Đặng Vĩ: “Bạn cũ đứng đây ôn chuyện cũ đấy à?”

Lúc này, Trần Lãng mới phát hiện sau lưng mình là hai đại chủ nhiệm của nha khoa Hạo Khang, không khỏi thấy hoảng hốt. Chân Nhất Nặc trở về dáng vẻ nho nhã lễ độ ngay tức khắc: “Đúng vậy, bạn cũ đã lâu không gặp, nên gặp nhau nói vài câu!” Du Thiên Dã lãnh đạm nhìn cảnh tượng trước mắt, màn lôi lôi kéo kéo ban nãy anh đã chứng kiến từ đầu đến cuối nhưng không tiện nói nhiều, chỉ điềm nhiên nói: “Nói chuyện ở đại sảnh không tiện lắm, hay là hai người lên trên tầng đi!”

Trần Lãng luôn miệng từ chối: “Không có gì để nói cả, tôi về làm việc trước!” Nói xong cô chỉ gật đầu với Chân Nhất Nặc, liếc nhìn sắc mặt của Du Thiên Dã rồi vội bỏ đi.

Chân Nhất Nặc nhìn chằm chằm bóng dáng dần khuất xa của Trần Lãng, không khỏi buồn rầu. Trên đời, nào có ai sống ngay thẳng dứt khoát như Trần Lãng, trong mắt cô không thể chứa tạp chất, dù chỉ là hạt cát. Thế giới của cô quá đơn thuần, trắng là trắng, đen là đen, sao còn có thể đón nhận một con người như anh – một con người đã lăn lộn rất lâu trong bụi bặm, bẩn thỉu, ô hợp đến không chịu nổi?

Nhưng Chân Nhất Nặc nhanh chóng điều chỉnh cảm xúc bản thân, mỉm cười với Du Thiên Dã và Đặng Vĩ: “Chủ nhiệm Đặng, hai người phải ra ngoài sao?” sau đó lại đưa mắt nhìn Du Thiên Dã phong thái bất phàm đứng cạnh Đặng Vĩ, trực giác mách bảo đây chính là nhân vật hết sức quan trọng của nha khoa Hạo Khang, không thể không hỏi: “Vị này là…?”


Đặng Vĩ vội giới thiệu Du Thiên Dã rất trang trọng: “Để tôi giới thiệu, vị này chủ nhiệm Du Thiên Dã của trung tâm trồng răng Hạo Khang. Lão Du, đây là bác sĩ Chân – phó chủ nhiệm khoa răng miệng của bệnh viện XX, anh ấy cũng học chuyên ngành trồng răng, mới từ Nhật Bản trở về. Họ định thành lập một trung tâm răng miệng lấy việc trồng răng làm nòng cốt nên đặc biệt đến tham quan phòng khám của chúng ta!”

Chân Nhất Nặc vội chìa tay: “Chủ nhiệm Du, tôi nghe danh anh đã lâu, sau này nếu có vấn đề gì về trồng răng xin được anh dạy bảo!”

Du Thiên Dã liếc Đặng Vĩ rồi khẽ bắt nhẹ tay coi như đáp lễ, lãnh đạm nói: “Không dám, chúng ta phải học hỏi lẫn nhau!”

Đặng Vĩ thấy bộ dạng không nhiệt tình lắm của Du Thiên Dã liền nói thêm với Chân Nhất Nặc hai ba câu rồi xin phép đi trước. Mãi đến khi cả hai đã ngồi trên chiếc Passat của Du Thiên Dã, Đặng Vĩ mới lên tiếng: “Yên tâm, tôi sẽ không tùy tiện cho người ngoài đến tham quan trung tâm trồng răng của anh đâu, lần này vì sự nhờ cậy của bạn cũ nên tôi mới cho họ tham quan xung quanh chỗ tôi!”

Du Thiên Dã hừ một tiếng, khởi động xe xong mới nói: “Coi như anh thông minh. Nhưng tôi vẫn phải nhắc lại lần nữa: không được cho người ngoài vào trung tâm trồng răng của tôi!”

Đặng Vĩ nói: “Biết rồi, biết rồi! Anh mau lái xe đi, còn chần chừ nữa sẽ muộn đấy, hôm nay là ngày chúng ta nộp đơn xin, tuyệt đối không thể tới muộn!”

Du Thiên Dã từ tốn lái chiếc Passat của mình ra khỏi bãi đỗ xe, miệng nói: “Gần đây thật sự tôi không hiểu lão gia nghĩ gì nữa, Hạo Khang của chúng ta có thị trường của riêng mình, cần gì phải phân cao thấp với người khác, càng không cần phân đến kẻ thắng người thua!” Nhiệm vụ của Du Thiên Dã và Đặng Vĩ hôm nay là phải đến chính quyền trình đơn xin tham gia cuộc bình chọn “Mười phòng khám nha khoa tốt nhất cả nước”. Bao Hoài Đức rất coi trọng việc này vì vậy ông chỉ đích danh Du Thiên Dã, Đặng Vĩ và Bao Huân – ba người ông tin tưởng nhất cùng đi nộp đơn, và cũng là dịp để Bao Huân học hỏi kinh nghiệm.


Đặng Vĩ cười ha ha vui sướng: “Chính vì lý do đó nên tôi và anh chỉ có thể làm một bác sĩ đơn thuần thôi, hoàn toàn không có sáng kiến về những phương diện khác, không sánh được với lão gia!”

Du Thiên Dã ngẫm nghĩ một lát, tự giễu: “Cũng đúng.”

Mắt Du Thiên Dã nhìn thẳng phía trước, bỗng nhớ ra điều gì đó: “À này, anh đã đọc báo sáng nay chưa? Nha khoa Bác Văn chiếm trọn một trang báo đấy. Nó được mấy công ty cao cấp nước ngoài nhìn trúng, đang chuẩn bị cho giai đoạn đưa chỉnh nha thẩm mỹ ra thị trường. Tuy nhiên, Vu Bác Văn vẫn không đồng ý trả lời phỏng vấn nên phóng viên cũng chẳng thể nào tìm ông ta để xác nhận thông tin!”

Đặng Vĩ có chút nghi hoặc: “Tiêu chuẩn của nha khoa Bác Văn không phải chúng ta không biết, cái gọi là ‘tố chất của nha sĩ’ thì chỉ là thứ hỗn tạp, tốt xấu lẫn lộn. Phải chăng Vu Bác Văn tung tin đồn nhảm, công ty cao cấp nước ngoài nhìn trúng ông ta sao? Buồn cười!”

Du Thiên Dã híp mắt lại: “Không hẳn như vậy. Vu Bác Văn đó quả là thần tiên tái thế, nghe nói trước đây ông ta học ngành kiến trúc, vậy mà bây giờ khắp nơi ở Bắc Kinh này đều có phòng khám nha khoa Bác Văn do ông ta mở. Ở tiểu khu tôi ở bây giờ, hai hôm nay lại mở thêm một phòng khám nữa, đang lắp đặt thiết bị, rùm beng, đánh trống khua chiêng ghê lắm! Phong cách hoạt động của nó không giống Hạo Khang chúng ta, nó đi trên con đường phô trương thanh thế, các phòng khám nó mở ra vừa lớn vừa nhiều, đám công ty cao cấp kia chắc là nhìn trúng điểm này!”

Đặng Vĩ liếc nhìn Du Thiên Dã: “Mặc kệ đi, dù sao những chuyện này không tới lượt chúng ta phải bận tâm, để lão gia suy nghĩ đi. À, không phải anh vừa nói Bao Huân cũng đi cùng chúng ta sao?”

Đến lúc gặp đèn đỏ, Du Thiên Dã đạp chân phanh, dừng lại trước vạch kẻ đường: “Nó đi trước rồi, chờ chúng ta ở đó!”


Trên chiếc Land Rover mạnh mẽ của mình, Bao Huân đã sớm tới cửa cơ quan công quyền, anh đường đường chính chính điền bảng đăng ký ở bốt bảo vệ, gọi điện thoại cho trưởng phòng Hoàng – người được phân công quản lý cuộc bình chọn lần này rồi oai phong bước vào cửa. Vốn dĩ, sáng nay anh định đến chỗ Trần Lãng đổi thuốc, không ngờ lại va phải cái đinh mềm nên đành rầu rĩ lái xe đi trước bỏ lại Đặng Vĩ và Du Thiên Dã phía sau. Dẫu Bao Huân luôn cho mình là giỏi nhưng vẫn nhớ rõ lời dạy bảo của Bao Hoài Đức: Ở nha khoa Hạo Khang, con chỉ là một tổng giám bộ phận thị trường, tuyệt đối không được tự coi mình là thái tử gia, cho nên phải là một bác sĩ phục vụ tuyến lâm sàng mới là bổn phận mà con phải tận lực hoàn thành.

Lúc Du Thiên Dã và Đặng Vĩ tới, Bao Huân đã làm xong tất cả các công việc chuẩn bị râu ria một cách chỉn chu, chỉ còn chờ được gọi vào, nộp báo cáo và để Du Thiên Dã thuyết trình một cách sơ lược.

Khi tất thảy mọi việc đều hoàn thành thì đã gần mười hai giờ trưa, ba người căng như dây đàn giờ mới được thả lỏng, trao đổi một ánh mắt coi như mọi việc thuận lợi rồi rời khỏi cửa của cơ quan công quyền. Bao Huân có phần đắc ý: “Danh tiếng của Hạo Khang chúng ta quả rất lớn, những lãnh đạo kia vừa nghe thấy chúng ta là đại diện của Hạo Khang thì đều khen không ngớt lời, khen sự phục vụ và chất lượng khám chữa của chúng ta rất đẳng cấp!”

Đặng Vĩ cũng vô cùng thỏa mãn với hành trình lần này: “Lão Du, lúc anh thuyết trình, những lãnh đạo kia nghe rất chăm chú, đến mắt cũng chẳng chớp lấy một lần, cuối cùng ai ai cũng vỗ tay rào rào, có lẽ họ đã bị kinh ngạc vì thái độ chuyên nghiệp của anh!”

Chỉ có Du Thiên Dã chau mày: “Còn rất nhiều việc quan trọng ở phía sau. Đến cuối tháng mười hai mới có kết quả chính thức. À này, các anh biết chiều natới phiên phòng khám nào trình diện không?”

Bao Huân lắc đầu: “Em không biết.”

Đang nói chuyện thì một chiếc Toyota Crown đỗ xịch trước mặt ba người, mấy vị cả nam lẫn nữ quần áo chỉnh tề từ trên xe bước xuống. Ở giữa, cô gái mặc đồ công sở váy ngắn áo sơmi trắng nổi bật hơn cả, dù để tóc ngắn nhưng chỉ cần thoáng nhìn cũng biết đó là sản phẩm của nhà tạo mẫu tóc nổi tiếng nào đó, phần tóc trên đỉnh đầu hơi bồng bềnh, tạo thành nét yểu điệu duyên dáng khi khoác lên mình bộ đồ công sở, hơn nữa, sóng mắt cô ta chuyển động liên tục, xinh đẹp khó tả.

Nhưng cô ta lại khiến đám người Du Thiên Dã thay đổi sắc mặt. Du Thiên Dã thì tỏ ra lạnh lùng vô cảm, Bao Huân và Đặng Vĩ đưa mắt nhìn nhau. Cặp mắt người đẹp mặc đồ công sở trắng lại liếc về phía này, thấy ba người đàn ông đối diện với ba nét mặt khác nhau liền hé mở đôi môi đỏ mọng, gọi: “Chủ nhiệm Đặng, tổng giám Bao, cả Thiên Dã nữa, ba người tới trình báo sao, xong xuôi chưa?”


Du Thiên Dã không đáp, Đặng Vĩ cười đáp: “Bác sĩ Lâm. À không, bây giờ phải gọi cô là tổng giám đốc Lâm hoặc bà Lưu mới đúng, hôm nay các cô cũng tới trình báo sao?”

Lâm Hiểu Tuyền hé nở nụ cười, liếc nhìn Du Thiên Dã với cặp mắt đầy ý vị: “Đừng khách sáo như vậy, chúng ta đều là người quen cũ mà. Nha khoa Hạo Kiện chúng tôi hôm nay cũng tới trình báo, nhưng buổi chiều cơ!”

Đặng Vĩ còn định nói tiếp nhưng lại bị ánh mắt của Du Thiên Dã xua tan ý nghĩ này, anh chỉ đáp một câu đơn giản: “Vậy chúc các cô thuận lợi!” Nói xong liền rảo bước về phía chiếc Passat của mình.

Bao Huân và Đặng Vĩ đi theo sau, Bao Huân còn khẽ thì thào: “Thật đáng ghét! Chúng ta là Hạo Khang, cô ta là Hạo Kiện!”

(Chú thích: Hai từ đồng nghĩa nhưng cách đọc khác nhau)

Đặng Vĩ than vắn thở dài: “Lâm Hiểu Tuyền không phải một phụ nữ dễ đối phó. Năm xưa đã che giấu bao lâu như thế, chúng ta cũng nên đề phòng. Buổi trình báo hôm nay chúng ta xếp hạng sau rồi!”

Bao Huân không hiểu: “Chẳng phải họ vẫn chưa tiến hành sao? Tại sao đã biết chúng ta xếp hạng sau rồi?”

Du Thiên Dã dừng bước khiến suýt nữa Bao Huân đâm vào người anh, đang định mắng mỏ thì nghe thấy Du Thiên Dã cất giọng nói: “Họ chắc chắn đã có chuẩn bị trước, chiều nay mới trình báo mà trưa đã tới nơi, nguyên nhân chỉ có một, họ sẽ cùng ăn trưa với lãnh đạo cơ quan chính phủ.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui