"Hiện tại không có vấn đề lớn, về cơ bản đã hết viêm... Nhưng thuốc vẫn phải uống, tôi sẽ kê thêm hai loại nữa. Ngày mai có thể xuất viện. Nhớ phải kiêng khem một tháng, không được ăn đồ sống, đồ lạnh, đồ cay nồng, ăn thanh đạm là chính... Tốt nhất là tự nấu ăn." Bác sĩ xoay bút bi trên tay phải đôi lần rồi híp mắt nhìn qua cặp kính đang gác trên chóp mũi. Hoắc Dương rất muốn đẩy cái kính lên hộ ông.
Bác sĩ nói xong những việc cần chú ý sau khi xuất viện, sau đó lại nhắc nhở: " Không được thức đêm. Bữa nào cũng phải ăn đúng giờ, đặc biệt là bữa sáng. Lần này cậu bị bệnh là có liên quan đến túi mật nên nhất định phải ăn sáng!"
Hoắc Dương yên lặng gật đầu trước ánh mắt nghiêm túc phóng tới từ sau đôi kính. Song, trong bụng lại thầm nghĩ cái dạng sống một mình còn không biết nấu ăn như mình thì lấy đâu ra ngày nào cũng ăn bữa sáng tự làm.
Có lẽ bởi vẻ mặt hắn đã tiết lộ sự thật, lúc bác sĩ đưa đơn thuốc thì nhìn mặt hắn rồi nói lại lần nữa: "Này thanh niên, bệnh này của cậu mà không khỏi hẳn thì sau này phiền phức lắm đấy."
Hoắc Dương nghiêm túc đáp lời: "Cảm ơn bác sĩ. Cháu sẽ chú ý."
Lúc ra hiệu thuốc, Hoắc Dương thật lòng lo âu. Vừa ra viện đã phải đối mặt với bản thảo chồng chất như núi. Tuy số chương truyện dự trữ tạm đủ để sống sót qua ba ngày nghỉ ốm mà không có ai giục, nhưng bắt đầu từ ngày kia là hết sạch rồi, sẽ phải vừa viết vừa đăng.
Không nói tới bản thảo, việc trong công ty cũng làm phiền Tần Lượng mấy ngày rồi, lúc mình quay lại không thể có chuyện không dốc sức. Hai ngày nay ít nhất cũng phải về thành phố Y một chuyến để mang sang ít đồ dùng sinh hoạt thiết yếu. Chuyện thuê nhà vốn định nhờ Tần Lượng, nhưng quay đi quay lại mình cũng quên mất tiêu. Mai xuất viện chỉ có thể tìm chỗ nào ở tạm, đợi sắp xếp xong mọi chuyện rồi tính sau.
Đang mải nghĩ ngợi thì đã tới lượt mua thuốc. Y tá trẻ tuổi phụ trách việc lấy thuốc mời người xếp hàng phía trước đi ra với vẻ mất kiên nhẫn, sau đó vừa cúi đầu ghi chép vừa gọi to mà không ngẩng đầu: "Người tiếp theo!"
Hoắc Dương đưa đơn thuốc của mình đến trước quầy. Khi y tá ngẩng đầu nhận đơn, vừa nhìn thấy Hoắc Dương thì sắc mặt chuyển từ u ám sang rạng rỡ. Lúc cầm thuốc ra, cô ta còn vừa cười vừa nói: "Anh đẹp trai nhớ uống thuốc đúng giờ, uống trước bữa ăn nhé!"
Hoắc Dương cũng cười haha đáp lại: "Cảm ơn nhiều."
Lúc đi trên đường, hắn còn nghĩ vẩn vơ, đạo đức nghề nghiệp của y tá bệnh viện e là hơi đáng lo. Nhưng chắc mình cũng đẹp trai thật, hắn nghĩ xong rồi giờ tay lên sờ sờ cằm.
Dư Lạc gọi tới lúc nhạc phim "Bố đầu to con đầu nhỏ" đang được bật ầm ĩ trong phòng bệnh. Bé gái hơn hai tuổi gào khóc đòi xem bộ phim kia, mẹ con bé nhìn Hoắc Dương ái ngại nhưng vẫn phải bật TV. Hoắc Dương cười cười tỏ ý không sao rồi cầm máy lên chơi Anipop. Sau đó thì nhận điện thoại của Dư Lạc.
Chắc hẳn Dư Lạc đang lái xe, có thể nghe tiếng còi xe xung quanh, còn nghe được MC đang nói chuyện mua nhà qua radio. Hoắc Dương ra khỏi phòng, kéo cửa lên dựa vào tường rồi ngồi nhìn bệnh nhân và bác sĩ đi lại trên hành lang.
"Hôm nay cậu thấy thế nào? Bao giờ có thể xuất viện?" Giọng nói của Dư Lạc như đến từ một nơi rất xa.
"Vẫn ổn... Ừm, chắc là mai." Hoắc Dương muốn hút thuốc, nhưng hút ở viện không thích hợp nên chỉ đành lấy tay trái bấm tay phải.
"Tôi tới đón cậu. Mấy giờ thì đi?"
"Mười giờ... Ơ cậu đón tôi á? Cậu đón tôi làm gì?" Hoắc Dương vừa đứng thẳng người dậy vừa nhíu mày.
"Thế thì mười giờ nhé." Hình như radio đã tắt nên tiếng Dư Lạc trở nên rõ ràng hơn: "Tần Lượng bảo tháng này cậu chủ yếu làm việc ở thành phố W. Cậu còn chưa thuê nhà đúng không?"
"Vẫn chưa. Nhưng mà Tần Lượng kể với cậu lúc nào đấy? Sao tôi không biết?" Hoắc Dương hít một hơi dài rồi ngồi xổm bên tường, sau đó lại thở ra: "Mai tôi đi tìm chỗ ở trước, xong còn phải về thành phố Y một chuyến để mang ít đồ sang."
"Thực ra..." Tiếng Dư Lạc lại trở nên xa xôi, có thể là do tín hiệu không tốt nên phía đối diện hơi ồn: "... cậu có thể ở chỗ tôi."
"..." Hoắc Dương không biết nói sao. Hành lang đang vãn người nên khi nói chuyện âm thanh sẽ vọng lại: "Không phải phiền đến cậu. Để tôi tự đi tìm đã."
"... Cậu nói gì cơ? Tôi không nghe rõ." Giọng Dư Lạc vang lên đứt quãng.
"... Không nghe rõ thật mới sợ." Hoắc Dương lầm bầm. Lúc đầu bên kia có tiếng cười vang lên, hắn mới nhận ra mình bị trêu.
"Được, mai tôi đi gặp người môi giới cùng cậu. Nếu không có chỗ nào phù hợp thì cứ ở tạm chỗ tôi trước, hử?"
"Cũng được..." Hoắc Dương không mấy tự tin có thể tìm được chỗ phù hợp. Tiếng "hử" đầy ẩn ý của Dư Lạc làm hắn hơi sợ hãi.
"Vậy cứ thế nhé. Xem hoạt hình tiếp đi." Bên kia đã cúp máy.
"Tôi... ơ kìa?" Hoắc Dương hoảng thật sự. Cái tên Dư Lạc im lìm kia trở nên đáng sợ như thế từ khi nào, còn dám chọc cả mình? Đúng là mới một ngày không gặp mà như đã lâu lắm.
Hôm sau, Hoắc Dương dậy rất sớm, hơn năm giờ đã tỉnh giữa tiếng "đồng hồ báo thức hình người" của cô nhóc giường bên. Con bé đói nên đòi ăn sủi cảo bà nội làm. Tiếng khóc của nó kinh thiên động địa tới nỗi đầu Hoắc Dương như sắp nứt ra. May là hôm nay xuất viện rồi, nếu còn ở lại có khi phải đổi phòng để đi khám chấn động não.
Lúc Dư Lạc lái xe tới viện, Hoắc Dương vẫn ung dung ngồi trên giường chơi Anipop. Hắn ngồi vắt chéo chân, nhìn chăm chăm vào điện thoại như không hề cảm nhận được có người đứng bên cạnh. Dư Lạc ngồi xuống xem ngón tay thon dài của hắn vạch tới vạch lui trên màn hình điện thoại. Từng hàng các con vật nhỏ biến mất, tới khi trò chơi thông báo đã qua bàn, Hoắc Dương mới đặt điện thoại xuống rồi quay đầu nhìn Dư Lạc. Dư Lạc không nhìn điện thoại mà chỉ chăm chú ngắm góc mặt nghiêng của Hoắc Dương. Lúc hắn quay lại, hai người bỗng mặt đối mặt.
Hoắc Dương xấu hổ nên đứng dậy trước. Hắn sống lâu vậy rồi mà tới giờ vẫn chưa từng nhìn người đàn ông nào đắm đuối. Cũng may người kia là Dư Lạc nên dường như cũng không thấy kì lạ. Trái lại, Dư Lạc chỉ ngồi yên với vẻ bình tĩnh, nhưng đôi mắt nhìn chỗ Hoắc Dương vừa ngồi lại như mất hồn.
Không khí dường như ngưng đọng vài giây.
Để xoá tan sự ngại ngùng, Hoắc Dương lại ngồi xuống thay giày, định tự đi làm thủ tục xuất viện. Dư Lạc cầm theo mấy bộ quần áo đã dọn xong rồi ra xe chờ hắn trước.
Hôm nay trời xanh mây trắng, thời tiết rất đẹp. Mầm non đã đâm chồi trên cành cây, ngọn cây cũng được phủ lên mình một màu xanh tươi mới. Sau khi làm xong thủ tục và đóng tiền, Hoắc Dương đi giữa sân mà thấy vui vẻ thoải mái hơn hồi nằm viện nhiều. Chiếc Maybach của Dư Lạc đỗ ở bãi đỗ xe bên phải cửa bệnh viện, ở chỗ dễ thấy và cách cửa không xa. Thấy Hoắc Dương tới, Dư Lạc vừa hạ cửa sổ xe vừa nhấn còi. Hoắc Dương không để ý tới anh mà ra thẳng phía trước xe, nhìn chăm chăm biển số xe một lúc rồi mới phất phất tay, sau đó mở cửa bên ghế phụ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...