Chương 71Tác giả: Madge SwindellsH ọ đang trở về sau một ngày đi tham quan vòng quanh Hollywood. Đường phố thật nhộn nhịp; chiếc đài trên xe mở oang oang; cả hai vợ chồng đều đang rất mệt. Simon cứ khăng khăng đòi được lái xe mặc dầu ông vẫn chưa hoàn toàn bình phục. Anna thèm được nằm thư giãn trong bồn tắm và uống một ly rượu Scotch pha soda. Bà đang lơ mơ ngủ khi bất chợt nghe thấy, giữa những tiếng om sòm huyên náo và tiếng lạo xạo của sóng radio, một giọng hát quen thuộc khiến trong một giây bà quá sửng sốt lới độ không tự chủ được. Bà chồm dậy, tóm lấy khuỷu tay Simon làm chiếc xe của họ lạng ra khỏi đường cao tốc.
Những giây sau đó mới thực sự hỗn loạn. Simon chửi thề, cố gắng đưa xe quay trở lại đường đi. Những chiếc xe phía sau bóp còi inh ỏi. Một người đàn ông nhô hẳn ra cửa xe và hét lên. “Đồ chó đẻ ngu ngốc!”. Còn Anna thì không ngớt miệng kêu la như đang bị mê sảng. “Đó là Katie, Simon. Đó là Katie”.
- Em làm sao vậy, Anna? - Simon hét to.
- Đó là Katie mà - Bà vẫn nhắc đi nhắc lại. - Anh không nghe thấy à? Ra khỏi đường cao tốc đi anh, em xin anh đấy, Simon!
- Bình tĩnh lại đã nào, em yêu - ông vặn to âm lượng và bật xi nhan xin rẽ. Khi đã ra khỏi đường cao tốc, ông đỗ xe lại bên vệ đường.
Lúc này bài hát đã kết thúc. Anna đổ sụp xuống ghế vì thất vọng. Nhưng rồi một giọng nói lại vang lên: “Đó là tiếng hát dễ thương của ca sĩ Jasmine O'carroll trong một bài hát trích từ cuốn album mới nhất của cô Em vẫn yêu anh. Ca sĩ Jasmine sẽ ra mắt công chúng Hoa Kỳ buổi đầu tiên vào tuần sau tại Cung điện Caesar. Đi cùng cô sẽ là Michael O'carroll, người chồng yêu quý của cô và cũng là nhà soạn nhạc rất nổi tiếng, người đã sáng tác toàn bộ những ca khúc mà Jasmine vẫn hát. Quý vị chắc còn nhớ bản Những buổi tối mùa thu của anh, một bài hát liên tục được xếp ở thứ hạng cao nhất trong các bảng xếp hạng khắp từ châu Âu sang châu Mỹ trong suốt mấy tuần vừa qua. Chào mừng cô đến với nước Mỹ, ca sĩ Jasmine O'carroll. Và bây giờ chúng tôi xin giới thiệu một giọng hát mới...”.
Anna tắt đài và òa lên khóc nức nở.
Simon choàng tay ôm lấy người bà.
- Đừng khóc nữa, em yêu. Một ngày gần đây con bé sẽ trở về. Rồi em xem.
- Nhưng đó chính là nó mà. - Anna vẫn khăng khăng. - Đó chính là Katie của chúng ta.
*
* *
Những ngày sau đó Anna cứ đi quanh quẩn khắp nơi trong trạng thái tâm lý bị sốc. Không hẳn vì cuối cùng bà đã tìm lại được Katie yêu quý của bà, bây giờ đã là một ca sĩ nổi tiếng; cũng không hẳn bởi hạnh phúc mới mẻ của bà và Simon. Đó là bởi vì sau bao nhiêu năm dài đau khổ và thất vọng, nay bà đã được hưởng một niềm vui vẹn tròn. Hạnh phúc, bà nhận ra, cũng như sự đau khổ - nếu như nó xảy đến đột ngột quá thì cũng có thể làm cho con người ta bị choáng. Với bà lúc này là như vậy. Khi tắm, khi dạo chơi hoặc bất kể làm một việc gì đó, thỉnh thoảng bà lại thấy một niềm vui rộn lên trong lòng. Bà bật cười to và cất tiếng hát véo von.
Bởi vì bà đang hạnh phúc nên chắc chắn mọi người cũng đang hạnh phúc, vì vậy bà rất ngạc nhiên khi một buổi tối trở về khách sạn, bà bắt gặp Simon đang cau có mặt mày trong lúc vẫn giả vờ đọc báo.
- Anh bị đau à? - Bà hỏi.
- Gì cơ?
- Cái vai của anh...?
Ông cau mày:
- Ồ không, tất nhiên là không rồi. Anh đã không còn phải nghĩ về nó nữa.
Simon và Acker thật giống nhau như đúc, bà nghĩ.
- Vậy anh đang nghĩ gì thế? - Bà kiên nhẫn hỏi tiếp.
- Không... Không nghĩ gì cả... Thật mà.
Mình dám chắc là có. Anna thầm phủ nhận, mắt vẫn dõi theo khuôn mặt âu sầu của Simon.
- Em xem này, - Simon nói to, cố gắng đánh lạc hướng của Anna. - Đây là một bài báo viết về đĩa nhạc mới nhất của Katie đấy. Người ta đang quảng cáo cho nó thật rầm rộ. Đây là bài báo thứ tư anh đọc được trong hai ngày qua.
Anna ngồi xuống bên cạnh, choàng tay lên cổ ông. “Hừm”, - bà lẩm nhẩm đọc báo. Nhìn lên Simon, bà chợt hiểu ra vấn đề rắc rối của ông.
- Khi nào gặp được Katie rồi, chúng ta sẽ trở về nhà - Bà bảo ông. Ông đẩy bà qua một bên và đứng dậy.
- Em nói đúng, anh đang rất nhớ nhà. Anh không thể chờ hơn được nữa. Bắt đầu lại từ đầu. Trong vòng năm năm anh sẽ lại tậu được một trang trại khác. Anh vẫn còn ít vốn, do vậy mọi việc cũng sẽ nhanh thôi.
Ông đưa mắt nhìn ra đám sương mù bên ngoài cửa sổ, khẽ rùng mình.
- Ngoài kia mới lạnh lẽo làm sao, ở nhà bây giờ đang là vụ thu hoạch - ông nói khẽ. - Ngay lúc này đây anh dám cá là em có thể rán trứng trên thành máy gặt được đấy.
- Chúng ta sẽ sớm trở về.
- Nhưng không phải là về Goedgeluk. Sẽ chẳng bao giờ có một trang trại nào được như thế nữa. Chà, nhưng bây giờ anh đã có một vụ thu hoạch lớn nhất trong đời mình rồi. Lớn nhất! Như vậy là đủ.
- Simon, rồi anh sẽ lại có vô khối những vụ mùa khác, - bà hùa theo, cố gắng làm cho ông vui lên. Ông vẫn đứng lặng im nhìn ra ngoài cửa sổ. - Vả lại, - bà vẫn kiên trì, - chúng ta vẫn có thể gom được một số tiền đủ để mua một trang trại tốt. Chúng ta sẽ cùng nhau bắt đầu lại từ đầu.
Simon nhìn bà hồi lâu, rồi ông nắm lấy cổ tay bà và kéo lại gần mình.
- Thật là tuyệt! - Mãi sau ông mới nói.
Đột nhiên trong lòng Anna dâng lên một niềm ham muốn. Bà vùi mặt vào khoảng ngực vạm vỡ cửa chồng. Ngước nhìn lên, bà trông thấy một cặp mắt xanh biếc, một cái cổ khỏe mạnh với làn da rám nắng. Những kỷ niệm từ thuở ban đầu trong trang trại Modderfontein chợt như vỡ ra, ùa trở lại bên họ.
Simon cúi xuống và hôn lên má Anna.
- Anh đã mơ được như thế này từ lâu lắm rồi - Giọng ông khàn khàn. - Anh mong nó trở thành hiện thực biết bao. Anh luôn nghĩ về nó trong suốt thời gian chiến tranh. - Miệng ông ngoác ra. - Chắc là em sẽ cười phá lên khi nghe thấy điều này, nhưng anh ước có một ngày nào đó được ngồi trên chiếc máy gặt mới tinh dưới trời nóng như thiêu đốt, và được em mang tới ột bình nước chanh tươi mát lạnh.
- Sẽ là như vậy mà. - bà nói khẽ rồi ôm chặt lấy ông, trong đầu thoáng nghĩ tới bức thư mới nhận được sáng nay của Kurt. Bà sẽ quay trở lại với công việc kinh doanh quen thuộc nhưng lần này sẽ thu xếp thời gian thật hợp lý để vẫn có thể pha nước chanh tươi mang ra đồng cho chồng. Và dành thời gian để yêu nữa.
Bà đứng dậy, đi vào phòng tắm và nhìn vào gương. Ở đây, ở cái tuổi bốn mươi chín này, khuôn mặt của bà đã hằn lên vô số những nếp nhăn, nhưng nhìn chung vẫn không đến nỗi tệ lắm. Tóc bà đã chớm bạc, nhưng cặp mắt vẫn còn trong xanh. Đôi mắt ấy mới chính là nơi để yêu và để biểu lộ tình yêu. Cô gái trẻ trung xinh đẹp với nụ cười e lệ và dáng vẻ quyến rũ đã biến mất. Từ trong gương một con người mới đang nhìn ra - một con người mà bà thực sự thấy thích.
Có tiếng gõ cửa.
“Tôi ra đây”- Simon nói to. Mấy phút sau bà nghe thấy tiếng ly cốc loảng xoảng. “Mang đặt vào đây này” - vẫn là tiếng của Simon. Nhưng bà vẫn nấn ná ở lại, nhìn hình ảnh của mình phản chiếu trong gương. Mình đã hoàn thiện hơn, bà nghĩ tiếp, và tất cả những người mà mình quen biết cũng vậy. Tất cả chúng ta đều đang hưởng chung một cuộc sống ngắn ngủi nơi hành tinh nhỏ bé này.
Bà nghĩ đến Paul, người mà cho tới khi bị phá sản thì mới nhận ra mình là một con người; nghĩ đến Acker, người đã dàn hòa được với Chúa; nghĩ đến Katie, người đã bị đẻ rơi trong hẻm núi nhưng lại tồn tại được để bây giờ trở thành một ca sĩ nổi danh; nghĩ đến Simon, người mà ta cứ tưởng là kẻ đào mỏ nhưng thực tế lại vô cùng hào phóng. Và bà nghĩ về bản thân mình, về những đau khổ mà bà đã phải trải qua, về niềm vui cuối cùng đã quay trở lại và về những bông hoa của niềm đam mê tuy muộn mân nhưng cũng đã nở.
Bà quay trở vào phòng. Simon đang đứng ở đó, trong tay là một ly rượu màu hồng nhạt. Ông giơ nó về phía bà.
- Chúc mừng. - ông nói.
Bà cầm lấy và mỉm cười.
- Đây mới chính là cuộc sống. - Bà nói.
Ông nhìn bà một lúc bằng ánh mắt trêu chọc.
- Chính là cuộc sống. - Mãi sau ông mới đáp.
Đêm hôm đó họ ân ái với nhau, nồng nàn, hạnh phúc và say đắm như một cặp tình nhân. Cánh tay của Simon vẫn thật khỏe mạnh ấm áp và Anna tin cậy nép mình vào đó. Bà cảm nhận được sự thanh bình của thế giới này. Bà nghĩ thầm: bởi vì mình sợ đau nên mình không có niềm vui, bởi vì mình sợ khổ nên mình không có cảm xúc, mình đã bỏ qua mọi niềm vui và tự dựng nên một nhà tù để giam hãm chính bản thân mình.
Rồi bà ngủ thiếp đi, vòng tay ôm chặt lấy Simon.
HẾT
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...