Chương 70Tác giả: Madge SwindellsA nna đang mơ. Những tiếng động lạ lùng trong đêm ở một thành phố xa lạ xen lẫn với những nỗi sợ hãi: Bà đang ở một mình trong một cảnh bình minh xám xịt, đi lạc giữa những dãy phố chằng chịt của Los Angeles. Bà nghe thấy sau lưng mình có tiếng những bước chân rón rén và tiếng gầm gào trong cổ họng của một con thú hoang. Liếc qua vai, bà trông thấy một con báo hung dữ, hơi thở của nó bốc khói trong bầu không khí giá lạnh của buổi ban mai. Bà biết rằng nó tới đây từ những ngọn đồi của Modderfontein để chỉ đường cho bà, thế nhưng bà lại cảm thấy sợ nên quay mặt đi chỗ khác. Con thú nhìn bà bằng cái nhìn trách móc và tiến thẳng vào đám sương mù dày đặc. Tiếng người la hét om sòm. Bà vẫn đứng im lưỡng lự cho tới khi nghe thấy có tiếng súng nổ. Rồi bà chạy lao đi. “Đừng bắn, đừng bắn! “ - Bà kêu lên nhưng con thú đã nằm im trên mặt đất, chết bởi một vết thương nứt toác. Bà cúi xuống và nhận ra đó là Simon.
Bà choàng tỉnh dậy, người ướt sũng mồ hôi vì hoảng sợ, chạy lao tới bên cánh cửa ngăn giữa hai phòng của họ. Rồi bà dừng lại, ngập ngừng không muốn bước qua cái ranh giới mà bà không biết là an toàn hay đáng sợ này. Bà đứng đó rất lâu, người run lên vì lạnh; có tới hàng tiếng đồng hồ trôi qua. Rồi bà chợt nghĩ: Rốt cục cuộc đời mình là như vậy sao? Ở cái tuổi trung niên mà vẫn còn sợ biểu lộ tình cảm. Cuối cùng, bà quay trở về giường nằm. Không muốn ngủ tiếp, bà hình dung lại sáu tuần vừa qua cùng với những sự kiện đáng thất vọng diễn ra trong đó.
Họ đến Los Angeles vào một buổi sáng. Trước khi thuê khách sạn để trọ, họ quyết định bắt một chiếc taxi và đi tới địa chỉ đề trên bì thư của văn phòng tìm kiếm người mất tích. Vùng ngoại ô thành phố. Những căn nhà ọp ẹp và những cửa hàng xác xơ. Người quản gia cho họ biết là chẳng có văn phòng nào như vậy trong khu nhà do ông ta quản lý cả. Hank Lawson cũng không.
Không muốn chấp nhận thất bại, họ đặt hy vọng vào bức thư đầu tiên và mất tới mấy ngày sau đó đi hỏi từng bệnh viện và trại điều dưỡng trong vùng. Đó là một công việc khó khăn hơn họ tưởng rất nhiều và cho tới hết ngày thứ hai thì họ quyết định chia nhau ra, cầm ảnh của Katie đi tìm theo những hướng khác nhau và chỉ gặp lại nhau vào bữa ăn tối. Khi tới Florida ba tuần sau đó, họ phát hiện ra rằng Hal Donovan cũng chỉ là một trò lừa bịp. Nhưng cho tới bây giờ họ chẳng còn ngạc nhiên chút nào nữa.
Từ lúc đó trở đi, Anna được chứng kiến cảnh Simon dần tỉnh ngộ; ông đã bị mất năm nghìn rand, đã bán đi trang trại của mình, và Katie thì vẫn chẳng tìm ra tung tích. Nhưng nỗi thất vọng của ông còn nhiều hơn thế, bởi vì ông càng chán nản bao nhiêu thì Anna lại càng kỳ vọng bấy nhiêu. Giá mà ông có đủ dũng khí để bước qua nổi ranh giới cuối cùng đang ngăn cản họ, nhưng ông lại chỉ biết chờ, mà bà thì chẳng biểu lộ ra cho ông thấy một dấu hiệu thiện chí nào cả. Họ đã trải qua sáu tuần lễ, cùng nhau đi lại, chia sẻ với nhau những bữa ăn, có biết bao nhiêu việc lặt vặt cùng những điều thất vọng. Họ dành ra hàng giờ đồng hồ bình luận với nhau về những cảnh đẹp và những con người mà họ đã gặp trên đất nước rộng lớn này. Những lời nói bật ra như những khúc gỗ bắc nên một cây cậu nối qua khoảng không tĩnh lặng đang tồn tại giữa họ. Nhưng sự im lặng vẫn không thể xóa bỏ được hoàn toàn. Anna có cảm giác rằng bà đang bắt đầu hiểu được Simon. Ông là một con người cực kỳ nhạy cảm, còn nhạy cảm hơn bà rất nhiều.
Cho tới lúc họ thừa nhận với nhau rằng Katie chưa bao giờ làm y tá ở Florida cả thì họ quay trở về Los Angeles. Simon dành ra một tuần sau đó để lui tới bưu điện. Qua điều tra sự việc dần dần được sáng tỏ rằng quyền sở hữu các hộp thư mà ông đã gửi tiền qua bưu điện tới đó vẫn giữ nguyên, không thay đổi trong suốt mười hai tháng qua. Nhưng không hiểu sao bà vẫn còn e ngại ông nhỉ? Bà nằm trên chiếc giường đơn sơ trong căn phòng khách sạn lạnh lẽo và tự hỏi mình như vậy. Đó quả là một cảm giác vô cùng khó chịu.
Trong cơn bốc đồng, bà nhổm dậy, tung chăn ra và đi thẳng sang phòng Simon. Nhưng căn phòng trống trơn, giường chiếu đã được thu dọn gọn ghẽ.
Anna hoảng sợ. Bà mặc vội quần áo và gọi xuống lễ tân yêu cầu họ chuẩn bị cho bà một chiếc taxi.
*
* *
Simon đã lạnh cóng và mệt mỏi với việc cứ phải đi đi lại lại dọc theo dãy hành lang của tòa nhà bưu điện. Ông đang chờ Hal Donavan tới để mở hộp thư của hắn và lấy ra bức thư mà ông đã gửi cho hắn mấy ngày trước.
Chẳng chóng thì chầy rồi hắn cũng sẽ tới thôi mà, Simon biết vậy nhưng ông mong ngóng hắn tới sớm bởi vì ông đang muốn mau mau được trở về nhà. Chuyến đi đã có vẻ bị thất bại ngay từ đầu, tuy nhiên ông vẫn quyết định làm đúng như vậy nếu phải lựa chọn lại một lần nữa vì không nghi ngờ gì cả Anna đã dần dần thay đổi. Bà ấy đã bắt đầu có xúc cảm hơn trước. Ông nhận ra điều đó trên khuôn mặt của bà; trong cử chỉ quen thuộc hết sức trẻ con là cắn môi mỗi khi gặp điều gì thất vọng; trong thái độ ngượng ngập; trong tâm trạng hào hứng mỗi khi bắt gặp một cảnh tượng lạ mắt. Điều đó cũng đủ khiến ông ấm lòng hơn, ông không còn coi thực tại là quan trọng nữa.
Simon đang tính đưa bà đi nghỉ ở một nơi nào đó, có thể là quần đảo Seychelles, trước khi họ trở về nhà. Rồi sau đó ông sẽ khai trương một cơ sở sản xuất nhỏ và làm việc thật chăm chỉ cho tới khi đủ tiền mua lại một trang trại. Đột nhiên ông giật mình bởi tiếng giày cao gót nện mạnh dọc dãy hành lang. Anna đi tới.
- Chúa ơi, Simon, em đang lo quá. - Bà vừa nói vừa thở hổn hển.
- Mọi việc ổn cả mà, em tới đây làm gì? - ông ngoác miệng ra cười, nhưng vẻ mặt lại rất bối rối. - Hắn ta không đến.
- Chúng ta đi thôi - Bà lúng túng bảo ông. Nhưng rồi bà chợt nghe thấy có tiếng đế giày cao su rón rén trên từng bước chân. Bà nắm chặt lấy khuỷu tay Simon. - Chúng ta đi thôi.
Nhưng Simon đẩy bà vào một góc khuất.
- Em chờ anh một chút. - Rồi ông lôi mấy bức thư và chùm chìa khóa ra khỏi túi áo, chậm rãi bước tới bên một hộp thư, giả bộ như vừa mới lấy thư ra khỏi hộp.
Một người đàn ông nhỏ thó đi tới. Không phải hắn, Simon nghĩ, mắt nhìn xéo sang bên cạnh. Mái tóc dài hơi xoăn, bờ môi đầy đặn, hai con mắt màu nâu mở lớn - tất cả tạo cho người ta cảm giác rằng đây là một con người đôn hậu, tương phản với cặp kính gọng sừng, bộ vét màu xám, cái áo sơ mi màu hồng và chiếc cà vạt đen tuyền. Nhưng gã đàn ông đi thẳng tới bên hộp thư. Hắn mở nó ra, chỉ có một bức thư và Simon nhận ra đó chính là bức thư mà ông đã gửi tới. Thiên sứ mỉm một nụ cười hạnh phúc, xé toạc bức thư ra, đút vào túi tấm séc và vứt chiếc phong bì xuống đất. “Đồ đần độn”, hắn lẩm bẩm.
Cặp mắt của Simon nheo lại, ông tiến thẳng về phía đó. Gã đàn ông bị dồn sát vào tường.
- Hank Lawson - Simon bắt đầu. - Hay là tao phải gọi mày là Hal Donavan. Còn tao, mày nói đúng, tao là đồ đần độn.
Vẻ đôn hậu biến mất nhường chỗ cho sự sợ hãi. Hắn định lao đi nhưng Simon đã nhanh tay túm được chiếc cà vạt. Ông lay mạnh người hắn và giơ nắm đấm thoi một cú trời giáng vào ngực gã đàn ông.
- Này, ông không thể đánh một người đang đeo kính được. - Lawson lẩm bẩm.
Simon giơ tay ra, tóm lấy cặp kính của hắn và vứt xuống đất, giậm mạnh lên đó.
- Ông lại càng không thể đánh một người chẳng nhìn thấy gì.
Hắn ta rên rỉ, ngước mắt nhìn lên Simon trong tư thế của một kẻ yếu hèn không có khả năng tự vệ.
Simon do dự, ông nắm lấy cổ áo của gã đàn ông và xô hắn về phía cuối hành lang. Rồi ông đứng tựa lưng vào tường và thở dài. Thật là tệ ông nghĩ, hành động trả thù là sự công nhận thất bại của cuộc đời mình. Tốt nhất là ta nên để thời gian làm những việc khác.
- Cẩn thận, hắn ta có súng đấy! - Người Anna đông cứng lại vì sợ hãi. Bà nhô người ra, miệng há to, đứng như trời trồng nhìn gã đàn ông trừng trừng bằng cặp mắt ngây dại.
Simon vội kéo bà chạy dọc theo dãy hành lang dài và hẹp. Một tiếng súng vang lên.
- Hắn đuổi theo chúng ta đấy. - Anna thở dốc.
- Ôi lạy Chúa, Anna. Em đến đây làm gì? - ông rẽ sang một góc ngoặt và cúi đầu xuống khi một tiếng nổ nữa lại vang lên. - Anna nằm xuống! - ông hét lên. - Em nằm xuống sàn nhà đi! Hắn đang bị kích động nhưng lại không nhìn được vì không có kính. Em đừng lo!
Ông núp người xuống phía sau những hộp thư, lắng nghe tiếng bước chân đang rón rén lại gần, tư thế sẵn sàng để chồm dậy.
- Simon ơi, em nghĩ là anh nên biết rằng em rất yêu anh. - Anna nói khẽ từ dưới sàn nhà. - Em định sang nói với anh điều đó, nhưng phòng anh trống trơn.
- Đừng nói nữa, Anna! Im lặng đi nào! - ông cúi mình thấp hơn.
Hệt như một con khỉ đầu chó vậy, bà nghĩ.
- Simon, anh có yêu em không?
- Em nằm yên đấy nhé. - ông thì thầm.
- Tại sao anh không nói có một tiếng đi?
- Trong lúc này ư? Em thật là có khiếu làm những điều kỳ lạ. Đó chính là câu chuyện của cả cuộc đời chúng ta mà.
- Đừng trách móc em nữa. - Bà khẩn khoản. - Anh mới chính là người hiếu thắng.
- Với em thì có thể là đúng, nhưng với thằng cha này thì không đâu.
Gã đàn ông bây giờ đã ở rất gần. Simon gầm lên một tiếng và bật thẳng người dậy. Khẩu súng rơi xuống đất khi ông xông ra và dùng một sợi dây cao su cột chặt lấy hai cẳng chân của gã đàn ông. Cả hai ngã lăn ra đất. Rồi Simon nhổm lên tóm lấy gáy hắn và ghì chặt đầu hắn xuống sàn nhà.
- Ổn rồi, em dậy được rồi - ông thở hổn hển và nhặt lấy khẩu súng.
Anna chạy lại, cố nén một tiếng kêu thảng thốt.
- Anh bị thương rồi kìa. - Bà kêu lên. - Ôi Simon, máu chảy ra nhiều quá!
Bà cúi xuống nhưng ông đấy bà ra. - Em chạy đi gọi cảnh sát ngay đi - ông gượng nói. - Nhanh lên! Ôi đau quá mẹ ơi! - Rồi ông ngất đi.
Khi Simon tỉnh dậy, ông thấy quanh mình là một vùng ánh sáng chói lòa. Ông mở mắt và nhìn ra bốn phía. Đầu ông đau nhức khủng khiếp, một bên vai cứng đơ vì một thanh kim loại.
Ông đang ở trong bệnh viện. Có tiếng giày cao gót của Anna chạy lại. Bà cúi xuống bên Simon, đôi mắt xanh sâu thẳm lộ rõ vẻ lo lắng, cặp môi của bà hơi mở ra, khẽ nhoẻn một nụ cười do dự.
- Mọi việc ổn cả rồi anh ạ. - Bà nói. - Vết thương nằm ở phần mềm. Anh sẽ khỏi nhanh thôi.
Nằm dưỡng thương ở trong bệnh viện, Simon lại cảm thấy vô cùng hạnh phúc khi được sống tách biệt khỏi thế giới bên ngoài. Ông bình thản xem xét lại bản thân. Mình là một người nông dân không có ruộng đất, ông nghĩ, nhưng mình có thể bắt đầu lại từ đầu. Ông cảm thấy tự tin với cơ hội mới. Mình là một người chồng không có vợ, nhưng chẳng bao lâu nữa mình sẽ có lại Anna. Mình là một người cha có con bị mất tích, nhưng cuối cùng chắc chắn rồi mình sẽ tìm thấy nó. Kể từ giờ phút này trở đi, mình sẽ tạo dựng một thế giới riêng của chính mình và người đàn bà này sẽ là một phần quan trọng trong thế giới ấy.
Ông nhìn Anna một lúc lâu, rồi ông nói:
- Em có nhớ em đã nói gì với anh không? Lúc ấy thật chẳng thích hợp tẹo nào. - Bàn tay lo lớn của ông đưa ra nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của bà. - Bây giờ mới là lúc để em nói câu đó đấy.
- Em yêu anh. - Bà nói khẽ, mặt đỏ bừng hệt như một cô thiếu nữ mới lớn.
Simon gắng gượng ngồi hẳn đậy.
- Người anh đau nhức lắm, anh hy vọng người ta sẽ bỏ tù thằng khốn ấy.
- Chắc chắn rồi. - Bà nói.
- Anh đang nóng lòng được trở về nhà, - ông bảo bà.
- Bây giờ thì chưa được đâu anh ạ, chúng ta còn phải ra tòa làm chứng nữa. Cảnh sát sẽ cho chúng ta biết thời gian cụ thể sau. Họ đang tiến hành điều tra gấp rút. - Bà cúi người về phía trước và hôn nhẹ vào môi ông. - Chúng ta hãy đi nghỉ ở đâu đó được không anh? - Bà nói tiếp. - Chúng ta chưa bao giờ đi nghỉ cùng nhau cả và em thấy thích nơi này. Nó hơi giống với quê hương ta vậy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...