Thành phố ở bên ngoài cửa sổ máy bay càng lúc càng nhỏ.
Ngày trước y luôn là rất hưởng thụ cảm giác tịch mịch và tự do nhàn nhạt khác biệt của thành phố trong lúc bay như thế này, nhưng lần này lại không biết thế nào, mới ra khỏi nước mấy tháng, vậy mà y lại vô cùng nhớ trong nước, chẳng lẽ vì trong nước có cái gì để cho y nhớ thương? Không thể nào! Từ đáy lòng, Thái Quân Thành phủ nhận đáp án vô cùng rõ ràng này. Y cho rằng đây rõ ràng là cảm giác nhớ nhà bình thường, chẳng qua là y bắt đầu cảm giác mệt mỏi do không ngừng lưu lạc thôi.
Đưa mặt về phía ngoài cửa sổ, lần này y về sớm hơn kế hoạch nửa tháng, ngày mai là có thể đến quán cà phê nho nhỏ kia...Ngày mai là có thể ăn Tiramisu mà mình luôn tưởng niệm.
Theo suy nghĩ, máu của y theo bản năng nhanh chóng lưu động, thân thể vì mong đợi mà phát run.
Trên cửa sổ máy bay phản chiếu gương mặt tuấn tú căng thẳng mà hưng phấn bất an.
Đó là y sao? Bị hình ảnh của mình làm cho ngẩn ngơ, Thái Quân Thành mới giật mình phát hiện phần mong đợi kỳ lạ từ đáy lòng mình.
Mong đợi sao? Y lại không phải là đứa nhỏ, vì một phần đồ ngọt mà kích động bất an. Buồn cười! Có lẽ mình thật sự quá mệt mỏi rồi.
Đè tất cả tâm trạng kỳ lạ từ trong đáy lòng xuống, phủ lên hưng phấn và mong đợi khó hiểu, kiên định cho rằng những điều này chỉ là ám chỉ việc kỳ lạ khi nhớ nhà nên trong lòng mới sinh ra ảo giác thôi.
***
[Cho thuê lại mặt tiền cửa hàng]
Dòng chữ to lớn dính vào cửa quán cà phê. Vừa xuống máy bay liền chạy tới, Thái Quân Thành bị mấy chữ này đánh trúng, vẻ mặt vô cùng kinh ngạc, cũng không có cáhc nào tiếp nhận: "Không thể nào..." Quán cà phê đang tốt như thế, sao trong nháy mắt đã đóng cửa rồi?
Nhưng dù y có cảm thấy như thế nào, thì tờ thông báo chuyển nhượng cửa hàng cũng không biến mất...
[Cho thê lại mặt tiền cửa hàng - Vì chủ cửa hàng có chuyện không thể kinh doanh, nếu muốn xin liên lạc tới số: ...]
"A lô, xin hỏi là ai?"
Vừa mới bấm số, bên kia điện thoại truyền tới giọng nữ quen thuộc.
"Uông Tử Ninh?" Y thử hỏi.
"Vâng, xin hỏi anh là...?"
"Tôi là Thái Quân Thành."
"A, là Quân Thành sao. Có chuyện gì không?" Nghe là người quen, giọng nói vốn trầm bỗng nhanh nhẹn hơn hẳn.
"Tôi thấy thông báo chuyển nhượng quán cà phê."
"..." Bên kia điện thoại đột nhiên yên tĩnh lại.
"Cái đó...Tôi vốn muốn đến quán uống một cốc cà phê, không ngờ thấy quán đóng, cho nên thuận miệng hỏi một chút." Phần yên tĩnh này khiến Thái Quân Thành đột nhiên phát hiện hình như mình quá nhiều chuyện. Đóng cửa hàng, thì chuyển cửa hàng khác, việc gì mình phải kích động gọi cuộc điện thoại này?
"Quân Thành...bọn em ly hôn rồi." Lúc y đang muốn nói tạm biệt, cúp máy thì đầu bên kia có tiếng nói.
Ly hôn? Điện thoại trong tay suýt rơi xuống đấy: "Tại sao ly hôn?" Vừa nói xong, Thái Quân Thành cảm thấy có chút hối hận, hỏi như vậy thật sự quá đường đột, dù sao mình cũng chỉ được coi là một vị khách của Lưu Phi Long, sao lại đi quan tâm chuyện giữa hai vợ chồng bọn họ?
"..." Giọng nữ dừng lại một chút, sau đó lại truyền đến: "Là em không tốt...Là em thấy chưa đủ...Em đã từng nói với anh chuyện xưa của Tiramisu, nhớ kỹ là ý của em, nhưng nó còn có một ý khác chính là - dẫn em đi. Nếu như anh yêu một người, chỉ cần đưa cho đối phương một miếng Tiramisu, thì chính là đặt tim vào tay cô ấy, nguyện ý cùng cô ấy đi khắp nơi. Có người đặt một miếng Tiramisu vào tay em, em không biết người đó sẽ dẫn em đi thiên đường hay là địa ngục, em không biết phần hấp dẫn này có khiến em hối hận cả đời không, nhưng một miếng Tiramisu này như độc dược dụ dỗ em. Phi Long giống như bến tàu, mỗi lần thể xác, tâm trạng của em mệt mỏi đều có thể tìm được ấm áp nơi anh ấy, nhưng đối với em mà nói lại không đủ. Cái em cần chính là tình cảm mãnh liệt hơn, chính là tình cảm có thể cùng em đi khắp nơi, nhưng anh ấy quá lạnh nhạt, anh ấy quá dịu dàng, giống như món Italy khai vị, quá lạnh quá chua, em cần chính là món chính, vừa nồng nàn lại vừa kích tình. Anh ấy không cho em được."
Giọng nữ mềm mại đều đều, mang theo vẻ thống khổ bất đắc dĩ.
"..." Sau đó lại yên tĩnh, đột nhiên giọng nữ lại vang lên, cố ý nhẹ nhàng: "Haha, có điều, như vậy cũng tốt, anh ấy luôn ở một chỗ chờ em, từ lúc đầu là em có lỗi với anh ấy! Em bỏ qua anh ấy, để lại anh ấy cho cô gái có thể quý trọng anh ấy."
"Vậy anh ta đi đâu?" Mới bật thốt lên, ngay cả y cũng cảm thấy kinh ngạc. Chẳng lẽ đây mới là vấn đề y quan tâm nhất, không phải là Tiramisu không ăn không được, không phải là quán cà phê đóng cửa? Chẳng qua là y không tìm thấy Lưu Phi Long?
"Thật xin lỗi, em cũng không biết. Sau khi bọn em làm xong thủ tục thì không còn liên lạc nữa, em từng gọi cho anh ấy một cuộc, nhưng cũng xong rồi. Em lập tức phải tới sân bay rồi. Nếu như..." Giọng nữ dừng lại, do dự rồi mới nói tiếp: "Nếu như anh tìm được anh ấy, nói lời xin lỗi giúp em. Trước mặt anh ấy, em không mở miệng được. Nhờ anh. Mặc dù anh ấy chưa từng nói, nhưng em nhìn ra được, anh ấy coi anh là bạn thân, anh ấy rất tin anh. Giúp em chăm sóc anh ấy."
Bạn tốt? Tin tưởng? "Tôi..." Thái Quân Thành không biết trả lời như thế nào.
"Tử Ninh, phải đi..." Một giọng nam đột ngột truyền vào, giọng nữ không thể làm gì khác hơn là vội vàng nói tạm biệt: "Cái đó...Em phải đi, Phi Long liền giao cho anh. Sau này có duyên sẽ gặp lại."
"Tút tút tút..." Nghe âm thanh ngắt máy từ đầu bên kia, Thái Quân Thành ngơ ngác đứng yên tại chỗ, thật lâu, không có cách nào nhúc nhích, trong đầu biến đổi hỗn loạn.
Giao cho y? Hiện tại, ngay cả Lưu Phi Long ở đâu y cũng không biết!
CŨng chẳng biết tại sao, nghĩ tới đây, y cảm thấy rất tức giận, Lưu Phi Long! Tại sao anh ta nói ly hôn liền ly hôn! Nói đóng cửa hàng là đóng cửa hàng! Nói đi là đi! Không nói chút tin tức nào cho y! Y vội vàng chạy về nước, toàn bộ những điều này giống như một chậu nước lạnh lớn ở giữa mùa đông đổ từ trên đầu xuống, khiến cả người y lạnh như băng, run rẩy.
Y không biết mình trở lại studio như thế nào, cũng không biết mình hoàn thành như thế nào, tất cả đều ngơ ngơ ngác ngác.
Trong đầu y bây giờ đều là...
Lưu Phi Long!
Không thấy Lưu Phi Long!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...