Sau khi lưu lạc bốn năm, ôm ấp giấc mộng, trở về nước, y liền lấy thân phận đạo diễn mới chú tâm vùi đầu vào tiếp nhận bộ phim thứ nhất. Làm đạo diễn mới, muốn xây dựng lãnh địa riêng trong thời đại thương mại này, dù bản thân có đặc sắc riêng cũng không dễ dàng, bởi vậy y yêu cầu mình nỗ lực gấp trăm gấp nghìn lần người khác, nếu đã làm, y sẽ làm được tốt nhất.
Bây giờ mọi chuyện đều tiến hành theo kế hoạch của y, mắt thấy quay phim sắp đến hồi kết thúc, nhưng cố tình lại đến trời đông giá rét.
Thật sự là tệ hết biết rồi. Nhiều năm trôi qua như vậy, y vẫn cứ sợ mùa đông, sợ cái lạnh, dường như y sinh ra chính là để xung đột với mùa đông, dù bản thân có rèn luyện thế nào, điều duy nhất thay đổi cũng chỉ là bản thân không dễ dàng bị sốt, bị cảm, nhưng vừa đến mùa đông, thể lực của y sẽ theo nhiệt độ cơ thể nhanh chóng bị bào mòn.
Giống như hiện tại, chen chúc nhốn nha nhốn nháo trong đám người, Thái Quân Thành bắt đầu có cảm giác choáng váng, không được, y cần tìm một chỗ để chỉ ngơi. Giương mắt nhìn quán cà phê nho nhỏ đối điện đầu đường, trang trí mộc mạc, hẳn là một nơi yên tĩnh.
Đẩy cửa quán cà phê ra, nghênh đón y là không khí ấm áp, trên đầu treo một chuỗi chuông gió, nó khẽ rung, tạo lên âm thanh vô cùng dễ nghe.
"Chào mừng quý khách." Giọng nói trầm nhẹ truyền từ trong cửa hàng đến.
"Tôi muốn một cốc..." Lơ đãng nâng mắt, bốn mắt nhìn nhau, trong giây lát, kinh ngạc tràn đầy hai mắt Thái Quân Thành, làm sao có thể là anh ta?
"Thái Quân Thành." Mặc dù nhiều năm không gặp nhưng Lưu Phi Long vẫn nhớ được tên của y.
Hoàn toàn không ngờ còn có thể gặp lại anh, Thái Quân Thành có chút không biết nên phản ứng như thế nào, chỉ có thể nhìn anh ngây ngốc.
Thân hình vốn cao gầy lại có thể nhìn ra được bả vai rộng, cánh tay vốn nhỏ bé yếu ớt lại trở nên mạnh hơn rất nhiều, thói quen cúi đầu vẫn không đổi, bên môi vẫn treo nụ cười nhàn nhạt. Nhiều năm không gặp, rõ ràng một thiếu niên đã biến thành người đàn ông trưởng thành, nhưng trong mắt Thái Quân Thành vẫn giống như quá khứ, khiến y đột nhiên có cảm giác thời gian quay ngược trở lại, chẳng lẽ bản thân thật sự ở nước ngoài lâu rồi sao?
"Sao thế?" Một giọng nói ngọt ngào truyền từ phía sau lưng Lưu Phi Long đến, hóa giải sự xấu hổ của Thái Quân Thành.
Một cô gái ngọt ngào nhô đầu từ sau người Lưu Phi Long, Lưu Phi Long quay đầu lại, nhìn về phía cô, mỉm cười, khẽ lắc đầu, tự nhiên đáp: "Không có việc gì. Chỉ là gặp hàng xóm cũ thôi."
"À? Thật không?" Cô gái nở nụ cười ngọt ngào nhìn về phía Thái Quân Thành, bắt đầu nhiệt tình tiếp đón: "Anh là hàng xóm cũ của chồng tôi sao. Mau lại đây ngồi."
Chồng? Thái Quân Thành kinh ngạc trố mắt, đầu còn chưa hồi phục tinh thần từ lúc kinh ngạc gặp Lưu Phi Long đã bị tin tức này oanh tạc biến thành hỗn loạn.
Lưu Phi Long nhẹ nhàng cười, nhẹ xoa đỉnh đầu của cô ấy. "Em đi nghỉ đi, ở đây có anh được rồi."
"Cậu muốn uống gì không?" Lưu Phi Long đặt menu trước mặt Thái Quân Thành.
***
"Đồ quạ đen ngàn năm này! Rốt cuộc thì bao giờ cậu ra mới bày tỏ đây? Sao cậu không học Trương Quốc Vinh, Thái Vĩnh Khang ấy. Dũng cảm một chút sẽ chết sao? Chậc. Đồ yếu đuối." Chỉ biết ở sau lưng chảy nước miếng, không biết buổi tối có mộng xuân hay không? Thật vô dụng. Làm sao y có thể là Đạo diễn lớn được! Người đàn ông xinh đẹp dùng sức đánh cọc gỗ, lúc rảnh sẽ dùng vẻ mặt khinh thường nhìn bạn tốt.
"Trương Quốc Vinh chết rồi."
"Chậc! Tôi chỉ ví dụ thôi, lại không bảo cậu đi nhảy lầu. Không phải là còn Thái Vĩnh Khang sao? Cậu xem cuộc sống của anh ta không quá thoải mái. Tốt xấu gì cậu cũng cùng họ với anh ta, tại sao lại uất ức như vậy? Tôi thực sự xấu hổ thay cậu. Sao cậu không thể lớn gan hét lên [Tôi yêu anh] chứ? Chậc!" Cho dù là giữa mùa đông, người đàn ông xinh đẹp vẫn đổ mồ hôi như mưa, có thể tưởng tượng được công việc anh ta làm cần bao nhiêu thể lực, vất vả như thế nào, vấn đề là do anh ta tự nguyện, nhưng lại làm không biết mệt.
Cho dù cả người đầy mồ hôi chua loét thì người đàn ông này vẫn xinh đẹp giống như anh đào vừa mới hái xuống, từ nhỏ sống ở bên cạnh nhà của Thái Quân Thành, bị y gọi tắt là nam yêu. Là bạn tốt cũng lăn lộn trong đám bùn, đương nhiên anh ta cũng là người duy nhất biết suy nghĩ thật của Thái Quân Thành.
Thái Quân Thành cười khổ: "Tôi không dám, cũng không thể." Y cảm thấy bản thân giống như đang đứng bên mép của vực sâu, nếu không nhìn xuống thì vẫn còn một chút khả năng sống sót, chỉ cần y can đảm nhìn xuống lòng bàn chân thì nhất định sẽ vạn kiếp bất phục.
"Bình thường không phát hiện ra câu nhát gan nhé! Cứ chạm tới chuyện này liền giống như đà điểu trong cát. Đã 15 năm rồi! Cậu còn có bao nhiêu cái 15 năm để theo đuổi nữa! Thời điểm thành ông Thái mới đến thổ lộ tình yêu? Chậc! Bực mình!" Thằng nhóc này thật là, người kia cũng thật là. Rõ ràng bản thân là người dám nói dám làm, tại sao bên người lại không có tên nào chịu thẳng thắn vậy! Chậc!
"Cậu không hiểu...Nếu tôi là nữ!" Có lẽ y sẽ có chút dũng khí, Thái Quân Thành đặt nửa câu sau ở trong bụng, giữa y và người đàn ông có nhiều thứ lắm, thành kiến của xã hội, tính hướng của người đàn ông, còn có tình cảm của người đàn ông. Chướng ngại trùng trùng giống như thiên sơn vạn thủy khiến y nhìn thấy mà sợ, khiến y gói chặt bản thân không bước về phía trước.
"Này! Nói trọng điểm. Nam gì! Nữ gì! Cậu tự tin với bản thân một chút được không! Cậu là Đạo diễn lớn trên thế giới đấy! Chậc!" Nếu là anh ta, chỉ cần thích, nam nữ xơi tất!
"Tôi không tự tin...không có một chút nào." Trước mặt bạn tốt, không quản mặt mũi, Thái Quân Thành thấp giọng nói bất an của bản thân: "Cậu nhìn thấy chiếc chuông gió này không? Anh ấy luôn treo nó...Anh ấy chưa từng quên cô ấy."
"Chậc! Câu không hỏi, làm sao cậu biết rốt cuộc lý do anh ta treo chiếc chuông gió này là gì được! Chậc! Dù thế nào cậu cũng phải thử một lần! Không được lại nghĩ biện pháp khác! Không chiến mà bại là không được!" Cuộc sống ngắn ngủi, làm gì có nhiều thời gian để tốn vào đoán này đoán kia được!
"Tôi chưa từng hiểu anh ấy đang nghĩ gì..."
"Chậc! Bình thường! Không có ai có thể hiểu người kia!" Người không biểu lộ ra ngoài thì làm sao mà đoán được! Cũng không phải là giun trong bụng anh ta!
"Tôi không hiểu cho nên không dám..." Thái Quân Thành cụp mắt xuống.
Nhiều năm trước, y không hiểu tình cảm của bản thân, bây giờ y không hiểu tâm tư của người đàn ông ấy. Y không có cách nào, cũng không dám tùy tâm sở dục. Bởi vì quá mức để ý, cho nên y dè dặt cẩn thận, giống như kẻ trộm, khiến toàn bộ hành động của bản thân đều ở trong bóng tối, rất sợ phần tình cảm không được người đời dễ dàng tha thứ kia sẽ bị người đàn ông kia phát hiện. Y sợ hãi trong mắt người đàn ông sẽ xuất hiện sự khinh thường cùng chán ghét. Bởi vì biết rõ bản thân không bỏ được cho nên y không có cách nào dám yêu dám hận, cho nên y không dám đánh cược. Bây giờ thỉnh thoảng y còn có thể nhận được sự dịu dàng cùng ưu đãi của người đàn ông, nếu y thất bại thì sẽ mất toàn bộ. Kết quả đáng sợ như vậy, y không có cách nào thừa nhận.
Yêu người đàn ông, còn yêu người đàn ông đã có vợ trước, yêu người đàn ông khó hiểu...
Có lẽ đây là thượng đế trừng phạt y, trừng phạt y đã từng nông cạn cùng ngạo mạn, trừng phạt y đã từng lõi đời cũng dối trá...
Thái Quân Thành nở nụ cười, nụ cười này thật khổ sở......
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...