"Quân Thành?" Lưu Phi Long kinh ngạc nhìn người đàn ông đột ngột xuất hiện trước mặt mình, ngẩng đầu nhìn đồng hồ báo thức, mới chín giờ tối. Trong tiệm vẫn còn không ít khách.
"Công việc hôm nay kết thúc sớm."
Nhìn nét mệt mỏi hiện rõ trên mặt người đàn ông, Lưu Phi Long khẽ gật gật đầu, xoay người ra khỏi phòng làm việc, đến quầy thu ngân, nói chuyện với học sinh làm thêm.
Đóng cửa sớm, không tiếp tục kinh doanh? Rõ ràng mới chín giờ mà, bình thường tới mười giờ mới đóng cửa mà. Mặc dù không hiểu vì sao lại không tiếp tục kinh doanh vào lúc cửa hàng đông khách nhất, có điều ông chủ đã quyết định rồi. Học sinh làm thêm gật gật đầu, nhanh chóng xin lỗi khách hàng trong tiệm, sau đó treo tấm biển đóng cửa lên, rồi rời đi.
Biết rõ bản thân tới đây vào thời gian này nhất định sẽ ảnh hưởng đến việc buôn bán của người đàn ông này. Thấy người đàn ông thật sự làm quán không còn ai như bản thân tính toán, y lại lén lút nở nụ cười, nụ cười không có chút ngượng ngùng nào, tâm lạnh như băng bỗng trở nên ấm áp. Y giống hệt như đứa nhỏ sợ bị mẹ ruột vứt bỏ, hoảng sợ, lo lắng. Chỉ có thời điểm người đàn ông này cố ý làm việc gì đó vì y thì y mới cảm giác được một chút yên lòng.
Chẳng biết từ lúc nào, bản thân vốn ghét loại đàn ông dịu dàng lại bắt đầu mê luyến phần dịu dàng này. Vì thế, khi bản thân bắt đầu khát vọng phần dịu dàng có thể ấm lòng này thì lại rất dễ thỏa mãn, chỉ cần người đàn ông này cười với y, chỉ cần ăn miếng Tiramisu tuyệt vời này, y sẽ cảm thấy vô cùng thỏa mãn, vô cùng vui vẻ.
Nhưng lại chẳng biết từ lúc nào, y lại bắt đầu trở nên tham lam. Càng ngày y càng không chịu được người đàn ông này đối xử với ai cũng dịu dàng, mỗi lần người đàn ông này cười với người khác, y đều muốn bước lên, che mặt người đàn ông này lại, khiến nụ cười dịu dàng này được giấu trong lòng y. Y khát vọng bản thân trở thành người đặc biệt với người đàn ông này, bởi vậy y dùng toàn bộ các loại kỹ xảo để giành được, chiếm được đối đãi đặc biệt trong giây lát của người đàn ông này, giống như đứa nhỏ ác ý, làm không biết mệt. Càng ngày y càng không thỏa mãn với thân phận bạn tốt, điên cuồng muốn trở thành sự tồn tại đặc biệt trong lòng người đàn ông kia.
Có một đêm, y mơ thấy bản thân giết chết người đàn ông, sau đó giấu đầu người đàn ông vào trong một chiếc hộp. Y bị giấc mộng điên cuồng của bản thân làm tỉnh giấc, vẻn vẹn một tuần không dám đi gặp người đàn ông. Y cũng không biết trái tim của bản thân bị buồn bực đến điên cuồng như thế. Y thống hận lòng tham của bản thân, nếu bản thân có thể hài lòng với hiện trạng thì tốt biết bao? Nhưng y lại không quản trược trái tim của bản thân, mâu thuẫn bị xé rách, y không biết bản thân có thể chống đỡ bao lâu. Không biết một ngày nào đấy y sẽ tự tay phá vỡ thế cân bằng nguy hiểm này, sau đó đợi chờ y có phải là bóng lưng tuyệt tình rời đi của người đàn ông không? Y không muốn suy nghĩ, cũng không dám suy nghĩ, chỉ có thể làm đà điểu vùi đầu vào trong cát, yếu đuối buồn cười.
"Thật xin lỗi, làm ảnh hưởng đến buôn bán của anh." Thái Quân Thành xin lỗi không có chút thành ý.
Lưu Phi Long khẽ lắc đầu, mỉm cười: "Không, tối nay tôi cũng đã sớm có ý định nghỉ bán sớm."
Nhìn nụ cười bản thân nhớ cả đêm, Thái Quân Thành dùng hết sức để nhắc nhở bản thân đừng quá chìm đắm, để không nhìn ngẩn người giống như tên quỷ háo sắc, y nhanh chóng rời lực chú ý của bản thân: "Trăng đêm nay đẹp thât."
Khó có được trăng đẹp như hôm nay, ánh sáng màu bạc rải đầy cửa sổ bên ngoài cửa hàng, tạo lên từng đợt sóng ánh sáng hấp dẫn.
Tính trẻ con đột nhiên bộc phát, Thánh Quân Thành trèo lên bệ cửa sổ, nằm lên đó.
"Cẩn thận." Trong giọng nói trầm nhẹ có sự lo lắng nhàn nhạt.
"Anh cũng trèo lên đi, ở trên này có thể nhìn thấy mặt trăng trên cao, thật sự rất đẹp." Y vươn tay về phía Lưu Phi Long, im lặng chờ đợi.
Lưu Phi Long mỉm cười, đưa tay lên phía trước, trèo lên cửa sổ.
"Tôi nhất định sẽ giữ anh, sẽ không để anh ngã xuống. Tôi thề." Lúc Thái Quân Thành giữ tay người đàn ông, trịnh trọng nói.
"Tôi tin cậu." Âm thanh trầm nhẹ khẽ vang lên dưới ánh trăng.
Thái Quân Thành đột nhiên nhắm mắt lại, che giấu nhịn tim cuồng loạn của bản thân, người đàn ông khẽ tựa vào cạnh mình, hô hấp ấm áp phả vào mặt, phản ứng hơi thở này mang đến cũng vô cùng kịch liệt. Mặt bỏng rát, trong lòng thầm cảm thấy may mắn, cũng may có bóng cây che biểu cảm của y.
Thật ra cửa sổ rất hẹp, hai người đàn ông nằm trên đó không chỉ có buồn cười mà còn rất nguy hiểm.
Người đàn ông nắm tay y, mang đến ấm áp vào bàn tay vừa đến mùa đông liền lạnh như người chết của y. Đây là tầng 4, chỉ cần y khẽ xoay người, cửa sổ sẽ mở tung, sau đó rơi xuống dưới chết, bỗng nhiên y muốn biết, nếu hiện tại y mang theo người đàn ông cùng ngã xuống dưới, cùng chết dưới ánh trăng này thì có được coi là đã chiếm được người đàn ông, chiếm được loại hạnh phúc lớn nhất không?
Đáng tiếc, y không phải là Trương Quốc Vinh.
Ánh trăng lại gần, chiếu vào mặt y, thật sáng, rất sáng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...