Tôi kết thúc kỳ thi với một kết quả không thể ngờ được, đó là vượt qua tên lớp trưởng, giật luôn khoá kiến tập một tháng ở Anh. Mấy đứa cùng lớp gần như không thể tin được vào điểm số của tôi, chúng nó tin rằng có thế lực ma quái nào đó đã nhập vào tôi, để làm nên cái điều kỳ diệu này. Trước khi nghỉ hè, tôi đã nói xin lỗi lớp trưởng, vì tôi biết cậu ta rất mong giành được chuyến đi này. Nhưng cậu ấy chỉ cười, chúc tôi mùa hè vui vẻ. Cậu ấy bảo chuyến đi này cần với tôi hơn là cậu ấy... Câu cuối cùng mà cậu ấy nói với tôi, đó là mong nhìn thấy nụ cười của tôi... Tôi đã không cười từ hơn một tháng nay rồi...
Quả đúng là tôi đã không cười nổi với sự lựa chọn của mình. Nguyên làm đúng theo lời cuối cùng cậu ấy nói. Cậu ấy chờ Thương lên, chăm sóc nó giống như một người yêu đang hối lỗi vì những phút giây lạc đường. Yến và Khang không nói gì, nhưng tôi biết, hai đứa đã quá chán nản trước thái độ không thể hiểu nổi của tôi. Chúng tôi ít tập trung dưới phòng khách hơn, ít nói đùa và ít cười hơn. Ai cũng làm như đang chú ý đến kỳ thi của mình lắm...
Nhưng để thay đổi thì không ai muốn mình là người khởi đầu trước cả... Ai cũng sợ phải đối diện với sự tổn thương...
Vừa đẩy cửa bước vào sân, tôi gặp Nguyên đang dựng xe. Có lẽ hắn vừa đi đâu về, tóc rối tung vì gió.
- Cậu vừa đi liên hoan với lớp à? - Nguyên hỏi với vẻ thờ ơ.
- Ừ!
Tôi dựng xe, cố không nhìn vào mắt Nguyên. Hắn cũng chẳng có ý định kéo dài câu chuyện với tôi mà chạy nhanh vào nhà, gọi Thương ơi ới. Thương đón hắn ở cửa nhà bếp, với cốc nước mát trên tay. Tôi bước theo sau, vờ như giận dữ:
- Còn cốc của tớ đâu? Thiên vị quá nhỉ?
- Tớ pha sẵn nước cam cho cậu trong tủ rồi. Để tớ lấy!
Tôi mỉm cười, quay sang nhìn cốc nước lọc của Nguyên, trêu chọc:
- Cậu chỉ được có thế thôi à?
- Đối với tớ, thế là đã hạnh phúc lắm rồi! - Nguyên nhún vai, bước hẳn vào trong bếp. Tôi nghe ngực mình nhói một cái. Thương đưa cho tôi cốc nước cam. Tôi cảm ơn rồi mang lên phòng mình.
Khi đã khoá phòng cẩn thận rồi tôi mới dám khóc. Tôi phải vừa khóc vừa vã nước lên mắt để không ai biết mình đau khổ ra sao... Hầu như ngày nào cũng như vậy...
Làm sao tôi có thể cười được cơ chứ?
Có tiếng gõ cửa, tôi vội vã vừa lau mặt, vừa hỏi vọng ra.
- Có chuyện gì vậy?
- Xuống ăn cơm thôi. Mọi người về hết rồi này!
- Ừm... tớ xuống đây!
Tôi khẽ nhìn vào gương, may mắn là mắt không đỏ hoe như tôi sợ. Hầu hết các bữa cơm đều như những buổi tra tấn trái tim, nhưng tôi lúc nào cũng phải cười, trêu chọc, và cố ăn cho đúng phong cách của mình. Tôi chỉ muốn yên ổn thôi...
Mọi người đã ngồi vào bàn, trước mặt là bát cơm đang bốc khói. Trời nóng, mấy cái quạt quay vù vù cố làm hài lòng chủ. Tôi ngồi xuống bên cạnh Khang, mệt mỏi nhìn bát cơm.
- Không có gì khác sao? - Tôi ngước mắt hỏi Yến. Con bé đặt bát canh bầu xuống giữa bàn, trừng mắt nhìn tôi.
- Phải ăn uống cho đầy đủ. Cậu gầy đi đúng không?
Tôi lắc đầu, vô tình thấy ánh mắt của Nguyên. Nhưng hắn quay đi rất nhanh, chú ý vào đĩa thức ăn ở phía trước mặt.
- Đây là món cậu thích này Thương... Ăn nhiều vào! Cậu vẫn chưa khoẻ đâu!
Thương mỉm cười, nhưng không nói gì.
Yến thở dài, ngồi xuống ghế. Không khí trùng xuống, nặng như đám mây dông.
- Mai... tớ và Nguyên sẽ về...
Thương lên tiếng rụt rè.
- Các cậu còn ở lại bao lâu?
- Một tuần nữa. Tớ sẽ đi tình nguyện trước khi về! - Yến nhún vai - Về nhà chán quá... Không có ma nào để chơi cả. Cậu thì sao, Khang?
- Tớ sẽ sang Anh!
Tôi ngẩng lên nhìn Khang, ngạc nhiên hơn là vui mừng. Mấy đứa kia cũng buông đũa, như không tin nổi chuyện vừa được nghe.
- À... chỉ là đi du lịch, tăng cường vốn tiếng Anh thôi mà.
- Vậy mà làm tớ tưởng cậu đi luôn chứ? - Yến thở hắt ra - Hết cả hồn!
- Cậu cũng đi Anh, phải không? - Khang quay sang hỏi tôi với cái kiểu khẳng định mình biết rõ. Thương và Yến lại la lên. Tôi phẩy tay, cười nhẹ:
- Thì cũng đang đợi thủ tục thì đi... Một tháng thôi mà!
- Ôi... vậy hai cậu là sướng nhất rồi! Tung tẩy đi nghỉ hè ở nước ngoài cơ đấy!
Yến vừa dứt lời thì Nguyên đặt mạnh cái bát của hắn xuống bàn, đứng phắt dậy. Hắn xoay người bỏ đi, sau khi buông gọn hai câu:
- Tớ ăn xong rồi... Còn có việc phải đi đã!
Thương nhìn theo... đau đáu...
Tôi quay lại với Yến và Khang, cùng với chuyến đi sang Anh sắp tới. Yến không hỏi nguyên do sao Khang lại đi Anh trong mùa hè này, mà nó chỉ chăm chăm nghĩ ra đủ món sẽ bắt chúng tôi mua về. Khang đồng ý tất. Cậu ấy không trả lời những câu hỏi của tôi, mà chỉ dặn dò tôi nên chuẩn bị những cái gì cho chuyến đi. Một tháng chứ không phải một ngày đâu... Yến đồng ý với quan điểm cẩn thận là vàng của Khang, nhưng nó lại khá tin tưởng cậu ấy, rằng tôi sẽ chẳng làm sao nếu lúc nào cũng ở bên Khang... Ồ, dĩ nhiên là như thế rồi... Nhưng tôi vẫn nghe lòng mình trống trải quá đỗi... Nguyên đã quay lưng bỏ đi rồi...
Tôi về nhà để chuẩn bị cho chuyến đi, nhưng không dám đi lang thang phố phường như mọi năm nữa. Bình cũng giành được học bổng đi Anh học quản trị kinh doanh. Một suất đi du học quá tuyệt vời, và nó thì dở hơi quyết định không đi học mà thi vào Đại học Y. Tôi biết ước mơ từ nhỏ của nó là trở thành bác sỹ nhưng cái kiểu ngông hơn trời này mới thấy lần đầu. Hỏi ra thì nó bảo nó muốn sang Mỹ... giống như Nhiên. Tôi đã phát cáu lên mà nói rằng Nhiên nó có gia đình bên ấy, dĩ nhiên nó phải học bên đó rồi... Bình không phản kháng gì cả, nó chỉ nhìn tôi và cười...
- Sao cứ phải là Mỹ? - Cuối cùng tôi hỏi khi hai chị em ngồi ở ban công phòng tôi, uống... bia.
- Nếu chị phải xa anh Nguyên 4, 5 năm chị có chịu được không?
Tôi nhíu mày:
- Sao lại là Nguyên?
Bình cười, tu một ngụm bia:
- Chị giấu em làm gì... Dù bây giờ bọn chị không giống như những cặp yêu nhau... nhưng sẽ không xa nhau được đâu.
Tôi quay đi. Đúng là tôi chưa từng có một ý nghĩ nào về chuyện bỏ đi thật xa... dù là trong những lúc đau khổ nhất. Không được nhìn thấy Nguyên... thì có lẽ đó là khi tôi đã xuống địa ngục rồi!
- Em cũng thế đấy... Em chỉ chấp nhận một năm thôi...
Tôi tròn mắt. Nhiên chứ không phải Trang sao?
- Chị tưởng... hai đứa thân nhau như...?
Bình phá ra cười.
- Như bọn chị ấy hả? - Nó nheo nheo mắt - May mắn cho em là Nhiên không ngốc giống chị...
Tôi nhào qua cốc vào đầu nó một cái. Bình la oai oái.
- Sao chứ? Rõ ràng là thế mà... Chị có biết là chị lúc nào cũng làm cho anh Nguyên và anh Khang khổ không hả?
- Đó là lỗi của chị à? - Tôi nhún vai hỏi lại - Chị có lỗi khi chị không yêu sao?
Bình thôi không la nữa, nó nhìn tôi đầm ấm. Tôi quay đi, uống một ngụm dài... Nước mắt từ đâu lại chảy ra, cay xè cả mắt. Bình kéo tôi lại gần nó. Tôi gần như lọt thỏm trong vòng tay của Bình, hơi ấm của nó khiến tôi dịu lại.
- Chị à... em lúc nào cũng bên chị... Dù cả thế giới chống lại chị, thì chị cũng không được gục ngã, vì có em ở đằng sau chị đấy... Đừng bao giờ khóc một mình... được không chị?
Tôi gật gật đầu, và òa khóc trong lồng ngực rộng rãi của Bình... Vai tôi rung bần bật và Bình đã vuốt nhẹ nhàng nên chúng... Lòng tôi dịu lại như sau ngày nắng rực gặp được cơn mưa rào...
- Rồi chị sẽ được hạnh phúc thôi! - Bình thì thầm bên tai tôi giống như một vị thần quyền năng đang ban phép lạ... Tôi không khóc nữa, nhưng vẫn đứng im trong vòng tay Bình... Tôi đã kiệt sức quá rồi, nên cần có một vòng tay nâng đỡ dậy... Sau này, tôi sẽ lại tự đi... giống như trước đây, trên đôi chân của tôi, trên tấm lòng của tôi... trên tất cả những gì tôi có và tôi tin tưởng... Tình yêu ư?... Có lẽ đó là một món quà đã quá tầm tay với. Tôi sẽ không đòi nữa... Không bao giờ!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...