Tôi trải qua một cơn ác mộng khủng khiếp chưa từng thấy đến nỗi khi tỉnh dậy, tôi không dám ngủ tiếp. Trong tôi là tiếng nức nở của Thương cùng với nụ cười chán nản, thất vọng của Nguyên...Tôi ngồi dật dờ ở góc giường, úp mặt xuống đầu gối...Nước mắt đã gần như không thể chảy thêm được nữa...Nhưng tận tâm can tôi, tôi vẫn còn nghe thấy tiếng nức nở thảm thiết!
Đây là đêm thứ hai tôi thức trắng cùng với trái tim lúc nào cũng đầy nước mắt, và đến lúc này đây, tôi mới tự hỏi vì sao tôi lại rơi vào địa ngục này. Tôi chạy trốn tình yêu, ảo tưởng vào tình bạn, rồi lại tự đắc với vai trò một kẻ mạnh... tự tay tôi làm hỏng tất cả, khiến chính bản thân mình phải khóc...Nhớ lại những gì Khang đã nói, tôi chỉ còn biết gục mặt xuống mà xấu hổ, mà ăn năn... Tôi biết lỗi rồi!
Sáng sớm tôi nghe thấy tiếng mở cửa phòng Nguyên, lo sợ, tôi hấp tấp lao ra khỏi phòng, bắt gặp Nguyên ở đầu cầu thang khi hắn chuẩn bị đặt chân xuống bậc dưới. Tôi kêu lên khe khẽ:
- Cậu... cậu đi đâu? Lỗi là tại tớ mà?
Nguyên quay lại nhìn tôi, và hình như sự giận dữ của đêm qua vẫn chưa hết trong hắn, hắn lạnh lùng đáp trả:
- Chuyện cậu ăn năn không phải việc của tôi...
Tôi biết, nhưng cái cách hắn xách ba lô to sụ đầy quần áo kia sẽ làm tôi chết chìm hơn nữa trong nỗi ân hận không thể nào quên được. Không liên quan mà lại liên quan rất nhiều!
- Người phải đi là tớ!- Tôi ngậm ngùi- Tớ đã làm các cậu...
- Bực mình!- Nguyên quay đi, cương quyết- Cậu nói thêm nữa là tôi lộn ruột lên đấy. Ở yên đấy mà hối lỗi đi!
Nói thế rồi hắn phăng phăng đi xuống, bỏ mặc tôi hờn dỗi một mình. Lần này là lần đầu tiên Nguyên giận và... hắt hủi tôi như thế này. Có lẽ thật sự mọi việc đã diễn ra... khủng khiếp hơn tôi nghĩ rất nhiều!
Thở một cái thật dài, tôi lê người vào phòng. Nhìn từ ban công xuống, tôi thấy Nguyên dắt xe ra tận cổng rồi mới nổ máy, dáng vẻ cô đơn như đang chịu tội. Và tôi là người chất lên vai hắn gánh nặng ấy! Tội lỗi biết bao!
Tôi nghĩ mông lung một lúc thì giật mình bởi tiếng gõ cửa. Tôi quay ra vừa lúc Khang đẩy cửa ngó vào:
- Xuống làm đồ ăn sáng nhé?
Tôi gật đầu.
- Cậu không ngủ cả đêm phải không? - Khang đi trước, hỏi mà không quay lại- Cậu ngốc quá đấy!
- Nguyên...
- Cậu ấy làm vậy để tránh cho Thương thôi mà.
Tôi lại gật đầu, dù biết Khang chẳng thể nhìn thấy. Bất kể điều gì Khang nói đều đúng cả, và thường thì luôn làm tôi nhẹ lòng, giống như bây giờ.
- Thịt bò hôm qua còn, tớ sẽ làm Phở bò Nam Định đãi cả nhà nhé?
Khang vừa mở tủ lạnh, vừa nói vọng ra. Tôi lơ đãng tìm cái nồi, đổ nước và bắc lên bếp.
- Cậu nhặt cho tớ mớ rau thơm này đi! Có tinh thần lên chứ?
Tôi cầm lấy mấy mớ rau nhỏ, đặt lên bàn, uể oải nhặt từng cọng một. Khang cũng không để ý tôi nữa mà bắt đầu công cuộc thái thịt bò.
- Tớ... sẽ không làm thế nữa!- Tôi lên tiếng thật khẽ- Nguyên thích ai thì mặc cậu ấy... và cả cậu, Yến, Thương...Tớ sẽ tôn trọng sự lựa chọn của mọi người...
- Cậu nghĩ vậy là được rồi. Tớ cũng xin lỗi... đêm qua tớ nói quá đáng quá...
Tôi nhìn Khang và mỉm cười. Không có cậu ấy thì tôi liệu có được cái nhìn sáng sủa như hiện này không? Cái đứa ngu muội như tôi chắc chắn sẽ không thể nhận ra được đâu... Tôi phải là người nói xin lỗi vì đã làm cậu ấy bận lòng... chứ không phải cậu ấy!
- Tớ xin lỗi!
Tôi cúi đầu một cái, rồi ngẩng lên. Khang nhìn tôi bằng đôi mắt dịu dàng như mọi lần khiến tôi thấy ấm lòng trở lại.
- Và... cảm ơn cậu vì đã ở bên tớ lúc đó!- Tôi nói nhẹ, thấy một chút bối rối trong đôi mắt của Khang. Cậu ấy vội cúi xuống với miếng thịt bò... Tôi bật cười. Mọi mệt mỏi chỉ còn lại ở quá khứ xa xôi...
- 1 Phở tái nha!
Tôi và Khang cùng nhìn ra. Thương đứng ở cửa bếp, mỉm cười. Tim tôi lại thót lên một cái, tôi cúi gằm mặt, không dám đối diện với nó nữa.
- Tớ trông... khiếp lắm hay sao mà không dám nhìn vậy Lâm?
Thương ngồi xuống ghế đối diện tôi, buộc tôi phải ngẩng lên. Tôi khẽ lắc đầu, dù biết phấn trang điểm mà Thương dùng chỉ là sự che đậy vụng về đôi mắt sưng đỏ vì khóc...
- Không sao đâu mà! Chỉ đau như bị tiêm thuốc thôi!
Mỗi lần phải đi tiêm phòng là chúng tôi phải phụ với bố mẹ Thương đi tìm nó. Nó rất sợ tiêm, và luôn khóc thét lên khi chỉ mới nhìn thấy mũi tiêm nhọn hoắt...
- Tớ xin lỗi!- Tôi bối rối đến mức muốn khóc.
- Ôi dào... lỗi phải gì chứ? Cậu cứ làm như cả thế giới sụp xuống không bằng... Tớ đói lắm... làm nhanh lên Khang, còn phải đi học nữa!
- Okie, công chúa!- Khang nháy mắt- Lâm rửa rau thơm và thái ra đi, cậu nhặt sạch hết lá của nó mất!
Tôi miễn cưỡng đứng dậy, không thoả mãn vì câu trả lời của Thương. Nhưng nó đã không muốn nhắc đến thì tôi cũng nên... ngậm miệng lại thôi!
Tôi thái nhỏ rau thơm để Khang rắc lên bát phở tái thơm lừng cho Thương. Con bé ăn ngay, và cũng dừng rất nhanh. Nó ngượng ngịu nói với Khang về chuyện không thể ăn hết bát phở, dù rằng nó rất muốn. Khang chỉ cười nhẹ bảo rằng Thương ăn được như vậy là cậu ấy đã vui lắm rồi. Thương đẩy ghế đứng dậy, mỉm cười:
- Tớ có việc phải lên trường một chút, khi về tớ sẽ đi chợ... Nguyên không có nhà đúng không?
- Ừm...
- Vậy thì sẽ mua ít đi!
Thương đi ra đến cửa, nó quay lại, nhìn tôi, thật buồn:
- Tớ sẽ bị làm sao đó... nếu như cậu cứ tự nhận lỗi về mình. Vì vậy, xin cậu hãy vui lên, Lâm à!
Tôi gật đầu. Tôi đã lầm tưởng rất nhiều khi nghĩ mình lúc nào cũng là kẻ mạnh...
Trái tim tôi gần như được giải thoát!
Tôi đang bắt đầu cảm thấy buồn ngủ khi ông thầy ở phía trên bục giảng diễn giải về vẻ đẹp kiến trúc của một công trình nào đó... không còn tồn tại trên thế giới. Cái Lan bên cạnh tôi thì đã gật gù từ lâu... Tôi cố gắng tập trung và nhận ra mình sẽ thất bại trong chốc lát nữa thôi...
Điện thoại rung. Tôi ngạc nhiên khi thấy số Thương.
- Chuyện gì vậy? - Tôi cúi xuống thật thấp để thầy không thể thấy là tôi đang nghe điện thoại.
- Tớ đang sắp đến chỗ cậu... Mình gặp nhau giờ nhé?
- Ừ... cũng sắp ra chơi rồi. Cậu chờ tớ ở dưới cổng một chút thôi!
Tôi nghĩ có lẽ Thương lo câu nói ban sáng của nó không có tác dụng đối với tôi nên phải gặp riêng như thế này... Và sâu trong lòng, tôi mong muốn được biết tôi đã gây ra những tổn thương như thế nào... phải, những tổn thương mà bây giờ tôi thiết tha muốn chính bản thân mình xoa dịu chúng...
Thương đưa tôi vào một quán cà phê gần ngay trường tôi. Nó nói nó vừa đi chợ về, vẫn còn sớm nên nghĩ đến tôi. Nét mặt Thương đã tươi tỉnh hơn rất nhiều. Nó luôn luôn cười làm tôi tưởng lầm rằng chính mình mới là người bị khước từ đêm hôm qua...
- Nguyên bảo là Nguyên sẽ đi đâu đó vài ngày...
Thương nói ngay sau khi uống một ngụm nước chanh leo thơm ngan ngát. Tôi không dám nhìn vào nó, im lặng.
-Cậu tạo cho tớ cơ hội, và tớ đã cố hết sức. Vậy là mãn nguyện rồi!
- Lẽ ra tớ có thể tránh gây ra những đau khổ cho cậu!- Tôi hít một hơi thật sâu- Tớ thật sự ngốc nghếch...
- Người ngốc nghếch là tớ đấy!- Thương cười nhẹ, mắt nhìn xa xăm- Nguyên nói rằng Nguyên đã yêu người khác rồi. Cậu ấy sẽ rất buồn khi tớ giữ mãi tình cảm không có kết thúc khi dành cho cậu ấy. Nguyên bảo thương tớ như thương một cô em gái, quý tớ như quý một người bạn thân...Vì thế xin tớ đừng tự dằn vặt mình...
Tôi nắm chặt tay lại.
- Lúc trước tớ thật ngốc, phải không? Tớ cứ mù mịt mà tin rằng mình cứ yêu người ta thật nhiều rồi thì người ta cũng sẽ xúc động mà thương lại mình. Tớ khiến cậu lo lắng, khổ sở, đúng không Lâm?
Tôi lắc đầu:
- Không phải đâu...
- Không ai cấm tớ yêu Nguyên, do vậy không ai cấm Nguyên yêu người khác... kể cả tớ, kể cả cậu... Giờ thì tớ hiểu ra điều này rồi... Tớ thanh thản lắm! Nói là quên ngay được thì quá gượng ép, nhưng tớ đang dần quên, tớ sẽ trở lại là bạn của Nguyên... nhanh thôi... vào lúc cậu ấy trở về!
Thương cười, rồi ngậm chặt cái ống hút. Tôi cũng cười. Lúc này không còn ngôn từ nào có thể diễn đạt nổi cảm xúc của chúng tôi cả. Tôi cũng uống một ngụm nước trong cái cốc của mình. Không thật sự tin rằng mọi nỗi buồn đã qua nhưng sẽ không còn ai phải âm thầm với cảm xúc riêng của mình nữa. Chúng tôi đã đối diện được với chính bản thân chúng tôi... và tình bạn thì vẫn còn nguyên vẹn...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...