Hôm nay là ngày tôi được xuất viện, còn cái cậu Bách Khoa kia thì phải ngày mai dù rằng vết mổ của cậu ta đã lành từ lâu. Tôi dậy rất sớm, dọn dẹp đồ đạc với một vẻ thận trọng vô cùng vì không muốn đánh thức bà bác và người bạn cùng phòng dậy. Tôi phải làm việc này vì mẹ tôi đã về từ hôm qua khi mà bà cho rằng lẽ ra là tôi phải về từ hôm qua, vết thương có nhằm nhò gì với sức khoẻ vô địch của con gái bà cơ chứ? Dĩ nhiên, tôi cũng không lưu luyến gì nhiều. Mẹ ở với tôi gần một tuần và chỉ làm có hai việc, một là cằn nhằn cái thói quen ăn uống của tôi, hai là buôn dưa lê bán dưa hấu với bà bác bên cạnh. Tôi thì đã... chán ngấy lên rồi!
Tôi đang loay hoay tìm cái sạc điện thoại thì có tiếng gõ cửa. Tôi liếc mắt lên cái điện thoại để xem giờ. 6 giờ sáng! Trong đám bạn bè tôi lại có đứa có nhã hừng rời khỏi giường vào giờ này để chịu rét mướt mà tới đón tôi ư?
Tôi nhẹ nhàng đi ra, trong đầu nghĩ ngay đến chuyện sau khi về nhà sẽ bắt kẻ vừa gõ cửa kia đi khám bác sỹ... về thần kinh cho chắc ăn... Chứ mấy chuyện bất thường này không thể coi thường được đâu!
- Ủa... Thương?
Tôi kêu lên khe khẽ. Thương đang đứng trước mặt tôi với gương mặt dàu dàu và cái dáng co ro vì lạnh. Sau vài giây kinh ngạc, tôi kéo tay Thương vào. Nhưng nó cưỡng lại với cái lắc đầu... Tôi bước theo nó tới cái ghế đá ngoài hiên....
- Sao thế? Có chuyện gì à? - Tôi giương đôi mắt tròn xoe nhìn Thương.
-Tớ không ngủ được!
Tôi cụp mắt lại, không nói gì. Sau một tuần ốm nặng, nó gầy xọm đi, đôi mắt lại thâm quầng vì mất ngủ. Bàn tay nó lạnh ngắt, run rẩy trong tay tôi khiến tim tôi như có ai đó bóp nghẹn lại.
Thương cúi gằm mặt, vai co lại như một kẻ đang mắc lỗi. Tôi xoa xoa tay nó với khao khát là tay tôi thật ấm, thật to để xua tan cái lạnh giá trong đôi bàn tay gầy mỏng mảnh của Thương... Tiếng Thương xa xăm...
- Tớ xin lỗi!
- Về chuyện gì? - Tôi hỏi.
- Vì lại ốm... trong khi cậu bị như thế này.
Tôi suýt nữa thì ứa nước mắt. Tấm lòng Thương, lúc nào cũng thế...
- Tớ lúc nào cũng như một đứa vô tích sự.
- Chỉ cần cậu khoẻ mạnh! - Tôi thì thầm- Bọn tớ chỉ mong có thế.
Tôi giật mình vì có một giọt nước rơi xuống tay tôi... Thương khóc. Tôi bối rối. Dù biết Thương hay mau nước mắt, nhưng kiểu như thế này thì chưa bao giờ tôi thấy...
- Tớ... tớ... Sao tớ lại như thế này chứ? Cậu tốt như thế... Ai cũng tốt với tớ như thế... Mà tớ chỉ biết có ghen tị mà thôi....
Thương oà khóc. Tôi không biết làm gì hơn ngoài việc vỗ nhè nhẹ lên lưng Thương, chờ đợi sự bình tĩnh trở lại của nó. Một lúc, Thương ngẩng lên, đôi mắt nó mọng nước, khuôn mặt thì tái xanh...
- Tha lỗi cho tớ Lâm ơi... Nhưng tớ không thể rút ra được nữa rồi... Tớ không biết làm thế nào nữa vì nó đã quá lớn... giống như một đại dương...vượt trên cả lời tớ nói...
- Vậy... cái gì lớn như thế? - Tôi giữ chặt tay Thương - Hãy bình tĩnh xem nào... Tớ đang nghe cậu đây...
Thương rút tay ra khỏi tay tôi, gạt nước mắt, nhưng hình như nước mắt của Thương có một sức mạnh không thể ngăn nổi. Chúng cứ tràn ra...
- Bởi vì tớ không cùng khu phố với Nguyên như cậu... Bởi vì tớ không phải là người bạn quan trọng nhất đối với Nguyên như cậu... Bởi vì... bởi vì...
Tôi đờ người ra vì không thể hiểu vì sao Nguyên lại có mặt trong câu chuyện của Thương. Thương vẫn không ngừng gạt nước mắt... và giọng nói thì khản đặc lại.... Còn tôi, tôi kiên nhẫn ngồi nghe, cố không tỏ ra kinh ngạc hay thất vọng...
- Tớ đã ghen tị chỉ vì Nguyên thân thiết với cậu hơn với tớ, vì Nguyên chỉ ghé thăm tớ một hai tiếng đồng hồ khi tớ ốm còn ở bên cạnh cậu cả ngày không biết chán... Tớ đã tức muốn khóc khi Nguyên không ngần ngại dọn đồ cho cậu để lúc cậu xuất viện có thể về Hải Phòng ngay... Còn tớ, cậu ấy chỉ hỏi thăm mà thôi. Dù thế nào đi nữa thì cũng chỉ vì tớ gặp Nguyên sau cậu... tớ không thể đá bóng, đánh lon hay đánh nhau như cậu được... Lâm! Sao lại bất công như thế? Lúc nào cậu cũng kêu ca chuyện Nguyên trêu chọc một mình cậu... còn tớ thì lại khao khát... " sao mình lại không là Lâm kia cơ chứ? "...
Thương đã bình tĩnh hơn, gương mặt nó đỏ bừng lên, nhưng đôi mắt u buồn, diễm lệ. Tôi thấy khó thở như có hàng nghìn tảng đá đang thi nhau rơi xuống, muốn trái tim tôi phải tan nát... phải bị chôn vùi... Tình yêu là thứ sức mạnh ghê gớm gì kia chứ? Trên thế gian này thiếu gì chỗ để nó đến, để nó thể hiện quyền lực tối cao... sao lại ở đây, ngay trong tình bạn lâu bền của chúng tôi?
- Tớ... tớ yêu Nguyên! Lâm... Tớ xin lỗi... Tớ biết cậu quý trọng biết bao tình bạn của chúng ta, cậu lo lắng nếu có ai đó trong chúng ta bị tồn thương vì tình yêu... Nhưng tớ thà bị tổn thương còn hơn. Cái vỏ bọc tình bạn đối với tớ giống như một bộ quần áo đã quá ngắn, không còn thích hợp nữa. Tớ yêu nó nhưng không thể mặc mãi được...
- Ý cậu nói là sẽ treo nó vào trong tủ kính để mà hoài niệm?
- Tớ yêu Nguyên có gì sai? - Thương nhìn thẳng vào mắt tôi. Lần đầu tiên tôi thấy trong đôi mắt huyền dịu hiền đó có một ngọn lửa rực cháy. Đó là tình yêu của người bạn tôi thương yêu nhất!
- Cậu không có gì sai cả! - Tôi nói mà thấy cổ họng mình bỏng rát- Mà chính là tớ sai!
Đúng là tôi đã sai khi cứ giữ mãi cái lối suy nghĩ trẻ con, ngây thơ nhưng độc ác ấy. Tình yêu có quyền ở bất cứ nơi đâu nó muốn ở... Tổn thương ư? Có hề gì khi họ yêu nhau?
- Cậu đừng khóc nữa Thương ơi! Tớ hiểu ra rồi mà! Tớ sẽ không buồn và trách móc gì đâu. Nếu biết cái sự ngây thơ trẻ con của mình làm cậu khổ sở như thế này thì tớ đã không bao giờ suy nghĩ thế... Tớ thương cậu, thương Khang, thương Yến... và cả Nguyên nữa. Nếu có ai đó yêu nhau trong chúng ta thì... dĩ nhiên, tớ sẽ vun đắp mà... Tình yêu... đó là ước mơ không thể thực hiện được một mình...
Thương gục đầu vào vai tôi, vẫn khóc nức nở. Tôi nén tiếng thở dài, và cái nhói tim thật đau xuống đâu đó cõi lòng mù mịt của mình. Từ bé, chẳng phải lúc nào tôi cũng là kẻ vô tư và sẵn lòng giúp đỡ bạn bè đó sao? Tôi chẳng phải là đứa sẵn sàng cho đi con búp bê mà mình thích nhất nếu như người ấy là Thương đó sao? Nhưng... hồi đó tôi không có cảm giác buồn nằng nặng như thế này... Lâm ơi, mày làm sao thế?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...