“Nhanh lên.
”
Giang Chấn thúc giục cô, Lâm Khinh Vũ không lề mề nữa, bẻ quả quýt thành từng múi nhỏ.
Ngón tay trắng nõn như ngọc, thon dài rất đẹp, đầu ngón tay còn rất mượt mà, có chút ửng hồng.
Quýt còn chưa đút vào miệng anh, cổ họng Giang Chấn đã bắt đầu thắt lại, anh cảm thấy có chút ngứa ngáy, động tác nuốt nước bọt chìm trong màn đêm.
Lâm Khinh Vũ cầm một múi, “Này, há mồm.
”
Khuôn mặt nhỏ trắng nõn sạch sẽ, lông mi rất dài, đôi mắt hạnh tròn tròn ướt dầm dề, sạch sẽ lại trong sáng.
Miệng cô khẽ nhếch, có chút ngốc nhìn anh, “Ăn đi.
”
Giọng điệu có chút sốt ruột, vành tai lặng lẽ đỏ lên.
Cô đang mắng anh, nhưng giọng nói của cô rất mềm, càng giống như là đang làm nũng.
Vẻ mặt thẹn quá hóa giận có chút buồn cười.
Khi cắn miếng quýt, anh nếm được vị ngọt, tràn đầy nước ngọt, vô cùng ngon miệng.
Giang Chấn chỉ ăn vài miếng, lỗ tai của cô càng ngày càng nóng, càng ngày càng đỏ, giống như bị ánh mắt của anh làm bỏng.
Cuối cùng vì vội vàng hoàn thành nhiệm vụ, tay cô không thể né tránh mà chạm phải bờ môi của anh.
Giống như trong tưởng tượng, vừa ướt vừa mềm.
Lúc này, ánh mắt Giang Chấn đã không còn giống như đang ăn quýt nữa, mà ánh mắt dần dần tối sầm lại, giống như đang nhìn chằm chằm con mồi của mình, từng chút một khóa chặt chặt lấy cô.
Nhận thức này khiến Lâm Khinh Vũ rất căng thẳng, lần đầu tiên nói chuyện trở nên lắp bắp: "Này, cậu! Ăn xong rồi.
"
Đút xong một miếng cuối cùng, cô rụt tay lại giống như bị điện giật, sau đó chạy chậm đến bên cạnh giá nướng BBQ.
Trốn sau lưng mọi người, run run tay nhỏ, lại nâng lên che lỗ tai lại, miệng bật hơi ra ngoài.
Sao lại thế này chứ.
Cô lén lút hỏi chính mình, sao lại cảm giác như mình phát sốt rồi.
-
Giang Chấn dựng lều xong liền quay lại ngồi cùng bọn họ, Từ Tư Đạt cúi người thấp giọng nói: “Thế nào? Ăn quýt xong có vui vẻ hơn không?"
“Cút.
”
Giang Chấn nhét một quả cam chưa lột vỏ qua, Hứa Tư Đạt phi phi hai tiếng, miệng đắng chát.
“Còn tức giận? Nếu không nhờ tôi thì Mộc Mộc sẽ đút quýt cho cậu ăn sao? Như thế rồi mà cậu còn đòi cái gì nữa.
”
Chuyện Giang Chấn thích Lâm Khinh Vũ, từ lúc học cấp hai Từ Tư Đạt đã biết.
Con trai dường như có bản năng nhạy cảm với chuyện này, không cần hỏi cũng có thể biết được chỉ cần một ánh mắt.
Năm lớp 10 Từ Tư Đạt còn tính thử hỏi giúp Giang Chấn, nói giả thiết hắn là Choi Taek, Giang Chấn là Jung-hwan, cậu sẽ chọn ai?
Lúc đó họ đang cùng nhau xem bộ phim truyền hình Hàn Quốc《Reply 1988》, được coi là một bộ phim kinh điển, rất ấm áp, tình cảm gia đình, tình bạn và tình yêu được quay rất tốt.
Có rất nhiều người thích Choi Taek, cũng có rất nhiều người thích Jung-hwan.
Từ Tư Đạt nghĩ rằng cô sẽ chọn một trong số họ, ngay cả khi các nhân vật đã được thay đổi, nhưng Lâm Khinh Vũ lại nói rằng tôi sẽ không chọn ai cả.
Người hỏi ra câu tại sao còn trước Từ Tư Đạt chính là Giang Chấn.
Lâm Khinh Vũ nói: "Phim truyền hình là phim truyền hình, thực tế là thực tế, tại sao lại muốn yêu đương với bạn từ thuở nhỏ? Làm bạn tốt cả đời không được sao?"
Có lẽ chính là bởi vì những lời này, Giang Chấn vẫn luôn không nói tiếng lòng của mình ra trước mặt cô.
Đúng vậy, tại sao phải yêu đương? Làm bạn tốt cả đời không được sao?
Rất nhiều năm sau nhớ lại nụ hôn kia, Choi Taek hỏi Duk-Sun vì sao lại nói dối hắn, Duk-Sun đưa ra lời giải thích là—
“Sẽ rất xấu hổ.
”
Bọn họ là bạn bè, đã xảy ra loại chuyện này thì sẽ rất xấu hổ.
Nói toạc ra sẽ không có cách nào tiếp tục ở bên nhau được nữa.
Tiến một bước không được, lùi một bước cũng không được, không bằng cứ duy trì vị trí hiện tại, còn có thể vẫn luôn là bạn bè.
Người bạn tốt nhất trên đời.
Nhưng bây giờ đột nhiên nhìn thấy có một người cũng dùng ánh mắt giống với anh để nhìn Lâm Khinh Vũ, Giang Chấn lập tức cảm thấy ——
Không được.
Anh không có cách nào vẫn luôn làm bạn với Lâm Khinh Vũ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...