Máu trong cơ thể va chạm, kích động, xông thẳng lêи đỉиɦ đầu, hai gò má của cô chậm rãi bốc cháy.
Giống như một nồi nước đột nhiên sôi trào.
Chuyện này hình như không quá bình thường.
Lâm Khinh Vũ bất an liếʍ môi dưới, gãi gãi mặt rồi nhéo vành tai hồng như ra máu của mình, thầm nói với bản thân, bình tĩnh, bình tĩnh, đừng căng thẳng.
Không khí bỗng im ắng lạ thường, thậm chí còn có chút loãng.
Giang Chấn thu hết những động tác nhỏ đó của cô vào trong mắt, anh đột nhiên gọi: “Lâm Khinh Vũ.
”
“Hả?”
Cô ngẩng đầu lên, chóp mũi chạm vào lớp vải trên ngực anh, lưng Giang Chấn đột nhiên căng thẳng, yết hầu ngứa ngáy giống như xúc cảm vừa rồi.
Lâm Khinh Vũ nhìn thấy những đường gân trên cổ anh dường như dày hơn trước.
“Làm sao vậy?” Lâm Khinh Vũ hỏi.
Giang Chấn nhìn xuống, thấy cô đang hếch khuôn mặt nhỏ lên nhìn anh bằng đôi mắt nai ướŧ áŧ, anh đột nhiên muốn mắng chính mình một câu xấu xa.
“Không có gì.
”
Thanh âm của anh có chút khàn khàn, giọng nói cũng thấp hơn một chút, vừa dễ nghe lại vừa có phần gợi cảm, cất bàn tay vốn đang buông thõng bên hông vào trong túi quần.
Tầm mắt di chuyển sang chỗ khác, anh không tiếp tục nhìn cô nữa.
-
Khi Giang Chấn trở về ký túc xá, nhịp tim vẫn còn chưa bình thường trở lại.
Vừa rồi ở trong thang máy, Giang Chấn không cẩn thận áp vào l*иg ngực mềm mại của cô, tuy rằng chỉ là trong chốc lát, Lâm Khinh Vũ cũng không chú ý đến nhưng cái đυ.
ng chạm đó chân thật đến mức dường như khiến trái tim anh nóng rát.
Làn da của Lâm Khinh Vũ vốn dĩ đã trắng nõn, cổ cũng tinh tế như bạch ngọc, vừa rồi lại lộ ra sắc ửng đỏ không giống như bình thường, trông còn xinh đẹp hơn cả ánh chiều tà.
Anh không khống chế được mà suy nghĩ đến rất nhiều điều, thậm chí còn tưởng tượng ra hình dạng của hai bầu ngực mềm mại kia.
Dươиɠ ѵậŧ dưới háng đột nhiên cứng rắn.
Anh bình tĩnh thò tay vào trong túi điều chỉnh vị trí một chút.
Quần áo rộng thùng thình, che đậy hình dạng của nó
Giang Chấn thở ra hơi nóng trong không gian chật hẹp, trong lòng cầu nguyện, hy vọng rằng ham muốn của anh không bị bại lộ, cô gái nhỏ của anh sẽ không bị dọa sợ.
Chỉ là vào lúc đó, dươиɠ ѵậŧ sưng to đến mức trước nay chưa từng có, cứng đến mức làm cho anh có chút khó chịu.
Thang máy chậm rãi dừng lại, người qua lại ra ra vào vào, mùa hè vốn đã oi bức, chỉ trong mười giây ngắn ngủi kia, hầu kết của anh nhẫn nhịn đến mức ra mồ hôi.
Sau khi quay về ký túc xá, Giang Chấn trực tiếp chạy vào nhà vệ sinh, Chu Mặc gọi anh, nhưng anh không quay lại mà chỉ sốt ruột trả lời một chữ “Ừm”.
Cửa nhà vệ sinh đóng lại, du͙© vọиɠ được anh áp chế mới hoàn toàn bại lộ.
Giang Chấn tựa đầu ở phía sau cánh cửa, nâng tay lên, phát hiện gân xanh trên cánh tay đều đã nhô lên.
Giống như đặc biệt hưng phấn.
Bây giờ anh trợn mắt hay nhắm mắt, đều là dáng vẻ vừa rồi Lâm Khinh Vũ giương cái miệng nhỏ hít thở.
Đôi môi hồng hào, sau khi bị cô liếʍ nhẹ thì rất ướŧ áŧ, đầu lưỡi bên trong càng hồng nhuận.
Giang Chấn cảm thấy lúc này suy nghĩ của mình thật xấu xa, nhưng không còn cách nào khác, khi anh lần đầu tiên cương cứng bắn tinh, anh cũng nghĩ đến nó.
Làm sao bây giờ?
Qua ba năm, dường như anh vẫn còn không nhịn được mà rung động với cô.
Lần đầu tiên anh chật vật như vậy mà còn có thể cười, ngay cả phản ứng sinh lý chân thật nhất của cơ thể cũng đang nói với anh: Giang Chấn, mày hoàn toàn không buông bỏ được, mày thích cô ấy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...