Tình Yêu Suốt Đời FULL


Lời còn chưa dứt, cửa truyền tới một thanh âm rét đến tận xương “Lục Sâm, buông cô ấy ra”
 
Nhìn về phía cửa, sắc mặt Giản Đường trong nháy mắt trắng bệch!
 
Lục Sâm, chính là Lục tổng, giờ phút này cảm nhận được người ở bên cạnh mình đang run rẩy, nheo mắt lại nhìn về phía của “Oh, thì ra là cậu!” Thì ra chính là cậu, khiến cho người phụ nữ này sợ đến mức mất cả lý trí.

 
“Đến đây”
 
Huyết sắc trên mặt Giản Đường đều rút hết, đáy mắt rõ ràng viết tên chữ sợ hãi, cô chỉ cảm thấy hai chân cũng mềm nhũn, Thẩm Tư Cương thời khắc này cả người đều tản ra lãnh khốc khiến cô khiếp đảm.

 
Mắt Thẩm Tư Cương hơi nheo lại, thanh âm hạ xuống âm độ “Xem ra cô vĩnh viễn cũng không học được ngoan ngoãn”
 
Nghe vậy, Giản Đường như bị sét đánh, toàn thân tràn đầy sợ hãi, giơ chân lên…
 
Một cái tay đột nhiên giữ lấy cô.

Lục Sâm tự tiếu phi tiếu* nhìn về phía Thẩm Tư Cương “Cô ấy bây giờ không rảnh qua với cậu, Thẩm Tư Cương, cậu không thấy sao, cô ấy đang bồi tôi”
 
[Tự tiếu phi tiếu (似笑非笑): cười như không cười.

]

 
Ken két!
 
Xương ngón tay phát ra tiếng vang, tròng mắt đen của Thẩm Tư Cương phát ra gió lớn đột ngột ngưng tụ, ánh mắt sắc như chim ưng hoàn toàn không để ý tới Lục Sâm ở một bên, gắt gao nhìn tới chỗ Giản Đường, nhấc chân, từng bước từng bước đi tới chỗ Giản Đường:
 
“Là ai? Cho cô lá gan đi câu dẫn nam nhân khác?” Thanh âm lạnh lùng của người đàn ông từng chữ từng chữ chất vấn, “Hay là cô còn muốn ở lại trong cái lồng kia, hửm?”
 
Cái lồng!
 
Không… Không!
 
Ngay cả tay cô cũng đều run rẩy, liều mạng lắc đầu, cô không muốn, cô không thể bị nhốt vào chỗ đó, cô phải đi Nhĩ Hải, cô phải đi trả nợ “Không…”
 
Thanh âm khàn khàn thê lương vừa mới vang lên, trước mắt liền tối sầm, cả người mềm nhũn ngã xuống trên sàn.

 
“Cậu điên rồi!”
 
“Cút ngay!”
 
Hai đạo thanh âm đồng thời vang lên, hai cái tay đồng thời đỡ lấy thân thể lụi xơ của Giản Đường.

 
“Cút ngay!” Thẩm Tư Cương ôm thân thể người phụ nữ trên mặt đất, ôm chặt vào trong lòng, đồng thời một quyền không chút khách khí đánh về phía Lục Sâm.


 
Thân thủ của Lục Sâm nhìn ra được cũng hết sức không tệ.

 
Lắc người một cái liền tránh quyền kia của Thẩm Tư Cương.

 
Thẩm Tư Cương cùng Lục Sâm, sau một quyền cả hai người đồng thời lui về phía sau, mỗi người một bên liếc mắt nhìn nhau.

 
Thẩm Tư Cương sắc mặt lạnh băng một mảnh, đáy mắt tinh quang loé lên, hắn làm sao không nhìn ra, Lục Sâm không hề muốn thật sự cùng hắn động thủ, nếu không cũng sẽ không nhanh chóng tránh một quyền kia ra… Lục Sâm người này, cũng không cần phải khó khăn lui người, hắn sẽ tiếp lấy quyền kia chứ không phải là tránh.

 
Đây là hai cách sống hoàn toàn khác nhau.

 
Lục Sâm hiển nhiên là cái trước.

 
“Cách xa cô ấy một chút” Bỏ lại những lời này, Thẩm Tư Cương ôm người trong ngực chuẩn bị rời đi.

 
Thời điểm người tới trước cửa, sau lưng truyền tới một tiếng cảnh cáo “Nhìn cậu là biết đang coi tôi là đối thủ trọng yếu, tôi khuyên cậu một câu, nhìn rõ tâm ý của mình sớm một chút” Chớ giống như hắn, cuối cùng không kịp hối hận.

 
Lục Sâm chớp chớp lông mi, che giấu một tia ảm đạm ở đáy mắt.

 
Cửa, người đàn ông mặt không cảm giác “Chuyện của tôi, không liên quan đến cậu”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận