Tình Yêu Suốt Đời FULL


Chương 319 Cơ thể trên thiên đường, trái tim dưới địa ngục
Anh chống lên người cô, trong mắt người phụ nữ, ầng ậc nước, giọng nói trâm xuống, khản đặc: “Tôi hận…… anh…..


Chưa nói hết lời, một nụ hôn sâu, đặt lên môi cô.
Một cảm giác đau đớn đến giày vò tâm can, cuộn trào, không được báo trước.
Miệng người phụ nữ không thể nói, trong đôi mắt ấy chỉ có sự thù hận và sợ hãi.
Người đàn ông chạm phải đôi mắt ấy, trong lòng bỗng nhói đau, đưa tay che đi đôi mắt ấy, anh không muốn nhìn, không muốn cô nhìn anh bảng ánh mắt ấy!
Trong đôi mắt đen láy của người đàn ông, ngập tràn những cơn đau dữ dội vì bị tốn thương, lúc này có thể không chút sợ hãi mà biểu lộ ra, dù sao, dù sao thì…… mắt cô đã bị che đi, dù sao thì cô cũng không nhìn thấy.
Dù sao…… dù sao thì cô cũng là của anh!
Người hành động ngang ngược là anh, người đau đớn dữ dội cũng là anh…… có phải là, nếu để lỡ, thì sẽ không còn cơ hội không?
Tiểu Đồng Tiểu Đồng, cô quá tàn nhẫn!
Trong phòng, ngập tràn bầu không khí ám muội, hai người đang mập mờ, để mặc cho trái tim của mỗi người, chìm sâu dưới nơi sâu nhất của đáy hồ.
Rõ ràng, rõ ràng đang làm chuyện mà 3 năm nay muốn làm nhất, thế nhưng trong lòng anh lại khó chịu đến mức nhói lên, khó chịu tới mức khó thở.
Rõ ràng các bộ phận trên cơ thể đều cảm nhận được khoái cảm vui vẻ, thế nhưng cùng với điều ấy, trái tim, lại càng ngày càng lạnh lẽo, càng ngày càng đau đớn.
Những tiếng rên rỉ và sự nhẫn nhịn của cô, mỗi âm thanh nhỏ nhặt, anh đều chú ý lăng nghe, mỗi âm thanh nhỏ bé vang lên, anh lại càng đau đớn thêm.
“Xin lỗi, Tiểu Đồng, anh không muốn làm em tổn thương, em đừng chạy trốn, đừng chạy trốn mà hãy ở bên cạnh anh, anh đối xử tốt với em, cho em cả thế giới này, em đừng…… chạy trốn nữa”
Anh biết anh vô liêm sỉ, anh biết, cả đời này…… anh đã cho cô những thứ vô liêm sỉ nhất.
Cơ thể sung sướng như vậy, nhưng trái tim lại đau khổ.
Giữa thiên đường và địa ngục, anh cuối cùng, cũng trở nên điên khùng.
Mọi thứ kết thúc, người đàn ông đứng dậy, người phụ nữ trên giường, đã đờ đẫn như mất đi linh hồn, ngây ra nhìn người có thân hình săn chắc bên giường, nhìn anh từ tốn mặc quần áo, như thể…… như thể tất cả mọi thứ vừa rồi, chẳng qua cũng chỉ là một màn kịch nhàm chán và hoang đường.
Như thể anh chỉ là một người khách làng chơi, vừa kết thúc một cuộc vui phóng đãng.
Cô nhấc ngón tay lên, lại phát hiện, mình không còn chút sức lực nào.
Anh thật sự là đồ khôn.

Đôi mắt đờ đẫn của cô, chuyển động như người máy, ánh mắt như ao nước tù nhìn chăm chăm vào người bên giường Đầu ngón tay thon dài của người đàn ông, khẽ cài cúc cổ áo, bõng ngừng lại, châm chậm quay đầu, cúi đầu, liếc nhìn người phụ nữ trên giường: “Không phải em đã biết từ lâu, tôi là một người khốn nạn như vậy sao?”
Chậm rãi cài chiếc cúc cuối cùng, anh cúi người, bàn tay chống bên cạnh khuôn mặt cô, khuôn mặt tuấn tú, áp sát lại gần cô, đồi môi khẽ nhếch lên, giọng nói trầm lảng, châm chậm vang lên: “Cho nên đừng trốn chạy nữa, đừng phản kháng nữa.
Tôi là một tên khốn nạn, đừng thử chọc giận một tên khốn nạn”
Khoảnh khäc ấy, anh giống như quỷ sa tăng ở địa ngục, vừa nguy hiểm vừa lạnh lùng, trái tim trong lồng ngực, lại đau đến mức khó thở.

Giữ cô ở lại…… anh không nghĩ ra cách nào khác nữa rồi, nếu có thể giữ cô ở lại…… vậy thì anh sẽ làm người xấu, kiếp sau phải trải qua 18 †âng địa ngục, anh cũng băng lòng.
Thế nhưng nếu anh để cô lấy tính mạng để hiến tủy, thậm chí sẽ có sự nguy hiểm khôn lường, sẽ chết có thể.
Bồng nhiên, anh đứng dậy, đứng thẳng người, bàn tay đang buông thõng bên đùi, năm chặt lại…… anh, không, làm, đượ!
c Người phụ nữ trên giường im lặng, đột nhiên bờ môi nhợt nhạt khẽ nhếch lên, nụ cười ấy, vô cùng khác thường, khiến trái tim người đàn ông bồng rung lên.
“Chẳng qua là, một thứ đồ chơi, đúng không”
Cô khàn giọng lẩm bẩm, như thể đang hỏi anh, nhưng hơn thế nữa lại giống như đang tự nói một mình.
Đột nhiên!
Sắc mặt người đàn ông trắng bệch, trong lòng cảm thấy lạnh lẽo, là, thứ đồ chơi.

Anh lạnh lùng cười: “Cho nên phải ngoan ngoãn nghe lời, hiếu chưa?”
Nói xong câu nói kiêu ngạo ấy, người đàn ông bồng quay người, dường như muốn nhanh chóng thoát khỏi nơi này.
Cửa bị đóng lại, phát ra âm thanh, căn phòng ngủ, lại trở về vẻ yên tĩnh, yên lặng tới mức khiến lòng người lạnh lẽo.
Người đàn ông rảo bước ra phía ngoài, Trầm Nhị lập tức theo sau.
Mỗi bước chân của anh, lại cho thấy sự cay đăng trong ánh mắt.
Đồ chơi?
Nếu cô là đồ chơi, vậy anh nhất định sẽ phát điên lên, cả đời này chỉ muốn thứ ẩy.
Những đồ chơi từ nhỏ tới lớn của Trâm Tu Cẩn anh, từ trước tới giờ đều không quan tâm, hỏng thì sẽ vất đi, không thích thì sẽ để sang một bên…… cô là đồ chơi?
Nếu cô là đồ chơi, tại sao anh không thể nào vứt bỏ được?
Nếu giữa họ là quan hệ giữa đồ chơi và chủ nhân.
Tiểu Đồng, chỉ cần em muốn, tôi sẽ làm đồ chơi của em, chỉ cần em đừng rời bỏ tôi…… được không?
Trầm Nhị mở cửa xe, người đàn ông ngôi vào, khí chất khiến người khác kinh sợ toát ra trên cơ thể, bông chốc tan biến, anh giơ tay day ấn đường, trên khuôn mặt tuấn tú, chỉ còn lại sự cay đăng và mệt mỏi.
“Về công ty sao, chủ tịch?” Trầm Nhị hỏi.
Người đàn ông như thể nhớ ra gì đó, “Bên cô chủ chủ có ai trông coi không?”
“Anh yên tâm, Trầm Tam đã đến đấy rồi, có Trâm Tam túc trực bên ngoài cửa phòng cô chủ, không cân lo lãng cho sự an toàn của cô chủ.”
Trâm Nhị nói ít nhưng trong lời nói lại mang nhiều ý nghĩa, cũng hiểu rõ ý nghĩa trong lời nói của chủ tịch.
“Trồng coi cô ấy.” Người đàn ông lạnh lùng nói: “Không cho phép cô ấy đến bệnh viện nữa.”
Để thoát khỏi anh, người phụ nữ ấy lại có thể mạo hiểm như vậy.
Anh lại nghiến răng.
Nói với Trầm Tam, “Nếu cô chủ muốn đi dạo phố, hay là đến công ty làm việc như bình thường, chỉ cần theo sau, không được quản thúc cô chủ.
Chỉ có một điều cấm ky, không được tới bệnh viện”

“Vâng, chủ tịch”
“Chuyện đã dặn cậu làm, tiến triển thế nào rồi?”
Trầm Nhị nhớ ra: “Trâm Tứ đã nói chuyện với đối phương” Chỉ nói một câu, sau đó không nói gì nưa Ý nghĩa trong lời nói đã rất rõ ràng–chäc chắn đối phương muốn kéo dài thời gian và từ chối “Bây giờ cho Trâm Tứ đến đó.

‘Mời người đó đến nhà họ Trâm”
Trầm Nhị kinh ngạc: “Chủ tịch, anh muốn đích thân gặp?”
Người đàn ông ngôi phía sau chỉ mệt mỏi xua tay: “Hãy sắp xếp đi.”
Trầm Nhị không nói thêm, đeo tai nghe bluetooth, rồi liên hệ với bên Trâm Tứ, truyền đạt ngăn gọn ý người đàn ông muốn nói.
Ngắt cuộc gọi, Trầm Nhị lái xe, đi thẳng tới nhà họ Trầm.
Sau khi Trầm Tu Cẩn trưởng thành, khuôn viên rộng lớn của nhà họ Trâm đã trở thành nơi ở lâu dài của anh Cánh cổng chính bằng sắt được trạm trổ tự động mở ra, chiếc xe đi qua chô gác cổng, lại đi vào một đoạn, rồi dừng trước nhà chính rộng lớn.
Quản gia đã cung kính đứng bên cạnh: “Cậu chủ, hoan nghênh cậu về nhà”
Khéo léo đưa một chiếc khăn mặt ẩm sạch sẽ vân còn hơi nóng, trên chiếc khăn mặt, còn có hương chanh Người đàn ông lau tay, hương chanh nông ấm trên chiếc khăn mặt, khiến sự mệt mỏi của anh đã giảm đi đôi chút Không lâu sau Trước khuôn viên nhà họ Trâm, xuất hiện một chiếc xe công vụ màu đen.
Cánh cửa xe mở ra, một cặp mẹ con còn trẻ, bị mời xuống xe với sắc mặt khó chịu.
“Tôi không đi, tôi muốn về, các người không có quyền làm vậy!” Trên khuôn mặt bà mẹ trẻ, tràn ngập sự lo âu.
Cô cũng chẳng ngốc.

Nói là mời, vậy đó là mời sao?
Mời mà như vậy sao?
“Chủ tịch của chúng tôi đang đợi cô, xin cô hãy đi theo tôi, để chủ tịch đợi lâu, anh ấy sẽ không vui.

Hậu quả, người bình thường sẽ không thể gánh chịu nổi đâu” Trầm Tứ học được chiêu trò của Trầm Nhị.
Mặt không chớp mặt cũng không cảm xúc, bất ép hai người vào nhà họ Trâm.
Cửa phòng khách Cánh cửa lớn đóng chặt, cặp mẹ con còn trẻ, trần trừ không muốn bước vào, hiển nhiên là muốn trốn tránh Đứa con túm lấy mẹ bên cạnh: “Mẹ, chúng ta hãy rời khỏi đây”
Bất ngờ, cánh cửa được mở ra từ bên trong, quản gia nhà họ Trầm, lịch sự lễ phép, nhưng vẫn khiến cho người khác cảm giác lạnh lùng xa cách, khách sáo mời họ vào: “Hoan nghênh, cậu chủ nhà tôi đã đợi lâu.

Cô chủ và cậu chủ nhỏ, uống cà phê hay nước ép?”
“Không, không cân”
Quản gia gật đâu, đứng sang bên cạnh nhường đường, ông nghiêng người, bất giác ép hai mẹ con bước vào cánh cửa lớn.

Quản gia khom lưng, bước ra, quay người, giúp họ đóng cửa cẩn thận.
Người mẹ trẻ chưa nói hết lời.
“Cô chủ Đinh, ngồi xuống nói chuyện”
Đỉnh Noãn kinh ngạc, cô luôn cảm thấy hôm nay sẽ không có chuyện gì tốt đẹp xảy ra.
Quay người, đã nhìn thấy hình bóng to lớn ấy, ngồi dựa vào ghế sô-pha.
Đỉnh Noãn không còn cách nào khác, chỉ có thể kéo con trai tiến lên phía trước ngồi xuống.
Trong phòng khách, Trầm Tu Cẩn không muốn phí lời, đi vào chủ đề chính, trên bàn trà, một túi tài liệu màu nâu, được đẩy đến trước mặt Đỉnh Noãn.
Đỉnh Noãn nghi ngờ mở ra, sức mặt bỗng thay đổi trong phút chốc, lúc thì tái mét, lúc thì trăng bệch, rồi lại đỏ ửng, bồng vứt tài liệu trong tay xuống, dập loảng xoảng lên bàn: “Không hề có chuyện này! Tiểu Âu nhà chúng tôi, đã ghép thử với anh cả của thằng bé từ lâu rồi, Tiểu Đông cũng biết chuyện này!”
€ô còn đặc biệt nhấn mạnh chữ Tiểu Đồng.
Trầm Tu Cẩn không tin vào điều ấy, ngụy tạo giấy tờ giả, “Chuyện này, là Giản Chấn Đông làm nhỉ”
“Nói linh tinh!
Cậu chủ Trầm! Cậu như vậy là đang gièềm pha người khác!”
Hừ, Trầm Tu Cẩn lại đưa một tờ giấy.
Đỉnh Noãn vội vàng cầm lên, trong phút chốc, sắc mặt trăng bệch: “Sao có thể…..” tờ giấy này chính là một tờ đơn tự khai, trên giấy chỉ có vài câu, nội dung là chuyện về làm giả kết quả ghép tủy, còn khung chữ ký bên dưới cùng của tờ đơn tự khai này, lại là của người đã giúp họ làm giả.
Vậy mà anh ta lại thú nhận không chút e dè về chuyện ban đầu trên tờ đơn này!
Hơi thở Đinh Noãn bắt đầu có chút gấp gáp, lông ngực phập phồng không ổn định.
“Không có gì là không thể, không chỉ có Giản Chấn Đông có thể dùng tiền để giải quyết mọi chuyện.”
Đỉnh Noãn bông kinh ngạc, lời nói này đã vô cùng rõ ràng “Huống hồ, đắc tội với Giản Chấn Đồng và đắc tội tôi, hậu quả của cái nào sẽ nghiêm trọng hơn?”
Đỉnh Noãn im lặng…..

đương nhiên là anh ta.
“Con tôi còn nhỏ.
Bọn họ không hiến tủy không được sao?
Cho dù là đã ghép thành công, thế nhưng Tiểu Âu nhà tôi còn nhỏ.

Chủ tịch Trâm, xin anh hãy đồng cảm với người làm cha mẹ như chúng tôi, cho dù là ngụy tạo giấy tờ, tất cả những điều này đều xuất phát từ việc muốn tốt cho đứa trẻ.”
Cô vẫn đang ra sức khuyên bảo.
Người đàn ông đối diện, lại mạnh tay đẩy một bản hợp đồng ra: “Ký đi, cầm tiền rồi rời khỏi Không ký”, người đàn ông lạnh lùng nhìn, như thể đang nhìn chăm chăm một người chết, “đứa con riêng mất cả bố lần mẹ, quyền nuôi dưỡng cuối cùng sẽ thuộc về ai?”
Trái tim Định Noấn bồng lỡ nửa nhịp, nhìn thẳng vào người đàn ông đối diện, trái tim đập loạn xạ, cô dám khẳng định, lời nói của người này là thật, anh ta thật sự sẽ làm!
Chi bằng cô cứ xem qua, điêu kiện bên tôi đã chuẩn bị cho cô và con trai cô.
Lúc này Đinh Noãn mới thở phào nhẹ nhõm, vừa rồi suýt nữa không ổn định được lại hơi thở, bàn tay run rẩy, mở hợp đồng ra.
Xem xong, nhịp tim cô đập nhanh hơn…… lần này, không phải vì sợ, mà là…… “Chủ tịch Trâm, nhưng lời anh nói, đều là thật sao?
Thật sự những điều kiện bên trên này, đều sẽ được thực hiện sao?”
Đỉnh Noãn nhìn lên những điều kiện vô cùng ưu đãi mà đối phương đã đưa ra trên hợp đồng, nhịp tim đập vô cùng nhanh…… hơn 300 tỷ tiên mặt, một công ty quảng cáo tại địa phương.

Quan trọng là, công ty quảng cáo này không phải là công ty quèn không chút tiếng năm, mà trong thành phố này, cũng có chút danh tiếng.
Lão già Giản Chấn Đông đó, gần đây càng ngày càng biến chất, hơn nữa càng ngày càng keo kiệt với cô.
Giản Chấn Đông đã không còn Giản Thị nữa rồi, cho dù cô có cố gảng thế nào cũng chưa chắc có thể khiến cho Tiếu Âu kế thừa Giản Thị.
Huống hồ bây giờ người đàn ông cương quyết trước mặt, đã tỏ rõ thái độ, muốn tham gia vào vụ việc này…… là vì cô ta đúng không?
Không biết vì sao, trong lòng bỗng cay đăng, Đỉnh Noãn buột miệng nói ra Đây không phải là việc cô cân quan tâm, nhiệm vụ của cô là, ký, hoặc là không ký.
Định Noãn nhìn người đàn ông tuấn tú trước mặt, xuất sắc như vậy…… tại sao cô lại không gặp được, nhớ đến lão già biến chất ở nhà, trong lòng Đinh Noãn càng cảm thấy khác biệt.
Thế nhưng dù sao cô cũng biết phải trái, có thể nhìn nhận rõ sự việc ngay trước mắt, cái gì là quan trọng.
Nhìn bản hợp đồng trong tay, quay đầu: “Tiếu Âu, có những thứ này, sau này con sẽ không còn †ầm thường nữa.

Những thứ này đủ để con vượt qua vạch đích của những đứa trẻ bình thường”
Cô nói: “Mẹ là vì muốn tốt cho con”
Dứt lời, nghiến chặt răng, ký tên.
“Chủ tịch Trâm, anh nói lời phải giữ lời”
Trâm Tu Cẩn nhếch môi cười, “Bây giờ sẽ cho người chuyển hơn 150 triệu vào tài khoản của cô, số còn lại, đợi đến lúc ca phầu thuật ghép tủy kết thúc, sẽ chuyển hết cho cô”
Nụ cười của anh, ngày càng độc ác nhưng cũng không kém phần quyến rũ, trong lòng Định Noãn bỏng lay động, nhìn bản hợp đồng trong tay mình, rồi lại nhìn người đàn ông xuất sắc trước mặt, có chút không cam lòng rồi rời khỏi phòng khách.
Hồi chuồng điện thoại gấp gáp vang lên, người đàn ông buông ngón tay đang day ấn đường xuống, cầm điện thoại trên chiếc bàn bên cạnh lên: “Sao?”
Giọng nói trâm lắng, khiến người khác khó nhận ra được sự mệt mỏi bên trong, nghe có vẻ vẫn sâu lắng và vững chãi.
Đầu dây bên kia: “Chủ tịch, thuộc hạ làm việc sơ xuất, đã bị cô chủ lừa, và để cô chủ chạy mất tôi Đầu dây bên này, người đàn ông bồng căng thẳng, cơ thể vừa mới thả lỏng, lại trở nên cứng nhäc thêm một lần nữa, ngọn lửa giận dữ bùng lên sâu trong ánh mặt: “Tôi sẽ đi tìm! Tình hình cụ thể, đợi tôi tìm thấy cô ấy, thì tôi sẽ tính số với cậu!”
Đứng dậy, anh liên mở định vị trên điện thoại.
Trên điện thoại, một dấu chấm đang di chuyển, khóe mồi người đàn ông bỗng nở nụ cười lạnh lùng…… quả nhiên là vẫn dám chạy trốn!
Trong điện thoại của cô, đã có phân mêm định vị mà anh cài đặt từ lâu “Đi theo tôi! Tìm người phụ nữ đói”
Anh nhanh chóng xuống tâng, đi qua người Trâm Nhị, người đàn ông lướt nhanh như một cơn gió, nghiến răng nghiến lợi nói.
Trầm Nhị kinh ngạc, không kịp hỏi thêm, bước chân đã vội vã đuổi theo.
“Để tôi lái” Người đàn ông kéo Trầm Nhị ra: “Cậu ngôi bên kia.” Chỉ vào ghế lái phụ bên cạnh.
Định vị của điện thoại, dấu chấm ấy vẫn đang chuyển động.
Chiếc xe phóng như bay, động cơ rồ ga ầm Ngọn lửa tức giận trong lòng anh đang bùng lên.
Khắp người được bao phủ bởi một bầu không khí lạnh lếo, Trâm Nhị nhịn rất lâu, mới nói một câu: “Trâm Tam đã lơ là nhiệm vụ sao? Cô chủ chạy trốn rồi?” Tổng hợp lại, anh chỉ nghĩ được ra những điêu này.
Người đàn ông khẽ đáp một tiếng, nhưng vân không ngừng đạp ga.
Đi theo định vị dẫn đường, đuổi theo hướng bệnh viện.
Càng gần bệnh viện, sắc mặt anh càng xám xịt…… quả nhiên là chạy đến bệnh viện!
Đang đuổi, lúc sắp đuổi kịp, lại phát hiện, dấu chấm định vị đó không động đậy nữa.
Sâu trong ánh mắt anh cảm thấy nghi hoặc.
Trên một con đường khác Rầm–một tiếng động lớn vang lên, một chiếc xe nhỏ, bị một chiếc xe việt dã khác đâm vào, rồi lao lên bồn hoa bên vệ đường.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận