Tình Yêu Sủng Nghiện Của Tổng Giám Đốc Lâm


Nghĩ như vậy Giản Nghệ Hân quay người định đi, Trương Chí Bảo giật mình, mãi anh ta mới đuổi kịp cô, sao cô còn định đi nữa?
Anh ta vội gọi tên Giản Nghệ Hân vài lân, Giản Nghệ Hân hết cách, sợ bị người khác chú ý bèn dừng lại: “Anh Trương, anh còn có việc gì à?”
“Khụ khụ, đương nhiên là có việc.

Cô Giản à, vừa nấy tôi nhìn thấy mặt dây chuyền bằng ngọc trong túi cô, cô có thể cho tôi nhìn lại được không?”
“Hả?”
Giản Nghệ Hân vô thức cho rằng Trương Chí Bảo đến để bắt chuyện, nhưng cách bắt chuyện này hơi kỳ lạ nhỉ? Nhưng cô nhìn theo ánh mắt Trương Chí Bảo, quả nhiên nhìn thấy mặt dây chuyền bằng ngọc trong túi xách mình.

Hôm nay cô đeo chiếc túi nhỏ rẻ tiên mua trên Shopee với giá hơn một trăm đang rất thịnh hành gần đây, bên ngoài trong suốt có thể nhìn thấy điện thoại, móc chìa khoá và mặt dây chuyền bằng ngọc bên trong.
“Xin lỗi, tôi không thể cho anh xem thứ này được.


Nếu không còn chuyện gì nữa thì tôi đi đây”
Mặt dây chuyền này là thứ duy nhất bà nội để lại cho cô, sao cô có thể dễ dàng cho người khác xem như thế được?
Lúc này, Trương Chí Bảo lại ngăn cô: “Nếu tôi có cách sửa giúp cô thì sao?”
Tim Giản Nghệ Hân lỡ một nhịp.

Thật ra lúc trước cô cũng định nhờ Lâm Thế Kiệt giúp, nhưng sau đó lại nghĩ anh đã giúp cô rất nhiều lần rồi nên cô hơi ngại.
Bây giờ Trương Chí Bảo chủ động đề nghị, Giản Nghệ Hân chỉ hơi do dự một lát: “Anh thật sự có thể giúp tôi?” “Đúng thế, tôi lừa cô làm gì?”
“Vậy..”
“Cô yên tâm, tôi chỉ không hy vọng cô đến đồn cảnh sát báo cáo em gái tôi thôi, dù sao em gái tôi cũng còn nhỏ, cuộc đời nó còn dài.”
Trương Chí Bảo cũng không phải không có lý.
Giản Nghệ Hân và Trương Chí Bảo hẹn một tiếng, anh ta sẽ đưa cô đi sửa mặt dây chuyền.

Không biết vì sao trong lòng Giản Nghệ Hân không thấy nhẹ nhõm chút nào, ngược lại còn thấy hơi nặng nề.
Cảm giác này đến từ Lâm Thế Kiệt hay ghen, vì khi Giản Nghệ Hân trở về đã là rất muộn, Lâm Thế Kiệt đang sầm mặt ngồi trên sofa.
“Chơi vui không?”
Giản Nghệ Hân vừa đẩy cửa vào, Lâm Thế Kiệt đã lạnh lùng nhìn ra.
Anh lo lắng cả ngày mà cô nhóc này lại về muộn như thế? Còn dám cúp điện thoại của anh nữa! Hờ hời Có triển vọng lắm.
“Có phải anh vẫn chưa ăn tối không? Có cần em hâm lại cho nóng không? Thời tiết bên ngoài hôm nay đẹp lắm, em kể anh nghe..”
Giản Nghệ Hân nhìn đồ ăn trên bàn, dì Liễu đã chuẩn bị cẩn thận, nhưng đồ ăn vẫn còn nguyên.

Trong lòng cô thấy hơi áy náy.
Lâm Thế Kiệt đang chờ cô sao?.

||||| Truyện đề cử: Thầy Bạch! Đừng Làm Loạn |||||
“Nói đi, sao không nói tiếp?”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận