Tình Yêu Sủng Nghiện Của Tổng Giám Đốc Lâm


Người Giản Nghệ Hân như hoá đá.
“Anh quyết định rồi, anh không cần câu trả lời của em nữa” Khi rời đi, Lâm Thế Kiệt thì thầm vào tai Giản Nghệ Hân câu này, bàn tay buông thống bên hông của Giản Nghệ Hân đột nhiên túm chặt góc áo.
Có một thoáng, tim cô cảm thấy chua xót.
Từ bỏ sớm vậy sao?
Giản Nghệ Hân không khỏi cười nhạo bản thân, nhưng giây tiếp theo cô đã ngã vào vòng tay Lâm Thế Kiệt, anh hài lòng nhìn vẻ mặt ngơ ngác của cô: “Anh quyết định rồi, bây giờ chúng ta sẽ yêu đương.”
“Hả?”
“Chuyện Lâm Thế Kiệt anh làm trước nay không cần được người khác cho phép.” Lâm Thế Kiệt nói xong thì cười đắc ý.

Tại sao anh phải thận trọng xin phép ý kiến Giản Nghệ Hân chứ?

Anh thích là đủ rồi.
Còn khi nào Giản Nghệ Hân thích anh...!Anh tin chỉ là chuyện sớm muộn thôi, mà anh sẽ rút ngắn khoảng thời gian ấy lại.

Giản Nghệ Hân nhìn vào mắt Lâm Thế Kiệt, bỗng có một thoáng cô muốn đắm chìm trong đó, không ra ngoài nữa.
Lâm Thế Kiệt kéo tay Giản Nghệ Hân ra khỏi phòng bệnh, đây là một đòn chí mạng đối với Trình Quyên.
Ở thành phố S, ai dám đối xử với bà như thế? Huống hồ còn là một thăng nhóc!
“Thuý Vy, con đừng sợ, mẹ nhất định sẽ đòi lại công bằng cho con, nếu không được thì mẹ đi tìm ông ngoại con, mẹ..” Trình Quyên vẫn tiếp tục huyên thuyên, chồng bà ta thường xuyên vì chuyện công việc mà bận sứt đầu mẻ trán, vậy nên Giản Thuý Vy hầu như là do bà ta một tay nuôi nấng.
Hơn nữa Giản Thuý Vy lại rất ngoan ngoãn đáng yêu, có cô con gái như vậy ai lại không nâng niu trong lòng bàn tay mà yêu thương?
Bây giờ con gái bị người khác bắt nạt như thế, đương nhiên Trình Quyên không cho phép.
“Mẹ, con mệt rồi, mẹ có thể để con nghỉ ngơi được không?” Giản Thuý Vy cười khổ, cô ta đã nói như vậy rồi, Trình Quyên liền vội vàng an ủi vài câu rồi mới rời đi.

Trình Quyên vừa đi, Giản Thuý Vy lập tức thay đổi sắc mặt.

Cô ta túm lấy thứ gần tay rồi ném mạnh xuống đất, trên mặt lộ vẻ hung dữ nham hiểm: “AI Tại sao? Tại sao? Lâm Thế Kiệt, rốt cuộc tôi thua kém Giản Nghệ Hân chỗ nào? Tại sao anh lại đối xử với tôi như vậy?”
Giản Thuý Vy ôm đầu khóc, hai mắt giăng đầy tơ máu.
Cô ta hận, sao có thể không hận được?
Giản Thuý Vy cười khẩy, bỗng nhiên cô ta ngẩng đầu, trông như ma nữ.

Cô ta biết thân phận của mình là giả, dù mọi người đều gọi cô ta là cô Giản, nhưng cô ta chỉ là hàng giả...!Chuyện này vốn có thể giấu mãi, nhưng bây giờ Giản Nghệ Hân lại xuất hiện.
Tại sao?
Giản Nghệ Hân cướp đi tình yêu của anh Thế Kiệt, còn định cướp cả thân phận của cô ta?
mc Lâmc Lâmcl”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận