Tình Yêu Sủng Nghiện Của Tổng Giám Đốc Lâm


"Ngô Triết, sao anh lại ra ngoài? Bạn cùng phòng nói với em là anh đang ôn bài mà.

Không phải các anh đang hợp sức gạt em đấy chứ? Em mới là bạn gái anh đấy.

Sao việc gì anh cũng giấu em hết vậy? Em muốn biết tin tức của anh còn phải đi hỏi bạn cùng phòng của anh...!"
"Cho nên em mới mua chuộc bạn cùng phòng của anh sao?" Lúc này, Ngô Triết xẩu hổ đến nỗi muốn chui đầu xuống đất.

Tại sao anh ta lại tìm một cô gái như vậy chứ?
Anh ta đúng là mù mất.
Ngô Triết lôi cánh tay Trương Kỳ Kỳ, chỉ sợ cô ta sẽ gây ra chuyện nữa.

Nhưng lòng ghen ty của người phụ nữ là thứ mà đàn ông không thể nào tưởng tượng được.


Trương Kỳ Kỳ hất mạnh tay Ngô Triết ra, chỉ vào mặt Giản Nghệ Hân chửi ầm lên: "Người phụ nữ hèn hạ này, cô còn mạnh miệng nói không dụ dỗ Ngô Triết à? Cô không dụ dỗ anh ta, sao anh ta đến đây tìm cô? Cô đã có chồng rồi sao còn..."
"Nói đi, tại sao không nói nữa?"
Trương Kỳ Kỳ vốn đã chuẩn bị một tràng lời mắng Giản Nghệ Hân nhưng khi lời nói vừa thốt ra miệng, liền bắt gặp ánh mắt muốn ăn thịt người của Lâm Thế Kiệt, cô ta lập tức im bặt.
Cô ta ấp a ấp úng: "Hung dữ cái gì, anh...!Nghĩ anh là ai?
Cô ta còn chưa nói xong, Lâm Thế Kiệt đã khịt mũi, trong giọng điệu và biểu hiện mang theo sự thờ ơ và khinh thường sâu sắc.

Đối với anh, bóp chết Ngô Triết và Trương Kỳ Kỳ dễ như giết chết một con kiến, nhưng anh xem thường.

"Ầm ï đủ chưa? Lập tức mang theo người phụ nữ của anh cút đi"
Lời này là Lâm Thế Kiệt nói với Ngô Triết.

Anh biết, nếu không phải vì Ngô Triết, người phụ nữ này cũng sẽ không tới đây ầm ï.
Mấu chốt là còn làm cho Giản Nghệ Hân bối Điều này khiến Lâm Thế Kiệt cảm thấy rất khó chịu.
"Tôi xin lỗi, tôi...!tôi đi ngay" Ngô Triết xấu hổ cười cười.


Đàn ông nào cũng muốn thể hiện khí phách trước mặt người phụ nữ mình yêu, tất nhiên Ngô Triết không ngoại lệ, nhưng mà anh ta cũng không phải trẻ con, anh ta vốn xuất thân nghèo.

khó, dù bình thường có thể biểu hiện như người bình thường, nhưng thực chất bên trong Ngô Triết vẫn mang theo chút tâm tính của tầng lớp thị dân.
Anh ta sợ người có quyền thế như Lâm Thế Kiệt.
Anh ta không có năng lực tranh giành gì cùng bọn họ.
Ngô Triết vốn đã rất lúng túng, nhưng Trương Kỳ Kỳ có vẻ không chịu dừng lại, Ngô Triết cảm thấy vô cùng xấu hổ, anh †a gần như túm Trương Kỳ Kỳ mà lôi đi, nhìn rất chật vật.

Nhìn anh ta như vậy, Giản Nghệ Hân không khỏi cảm thấy chua xót.
Lâm há miệng, muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn nuốt xuống.
"Thế nào, em đau lòng rồi sao?"
Nhìn dáng vẻ Giản Nghệ Hân, Lâm Thế Kiệt không biết tại sao trong lòng cảm thấy không thoải mái lắm, có lẽ chỉ là anh không muốn nhìn thấy ánh mắt lưu luyến si mê của Giản Nghệ Hân với người đàn ông khác mà thôi.

Anh Lâm ý đưa tay giữ lấy bả vai Giản Nghệ Hân, hàng mi đẹp đế chớp chớp: "Không phải em nói mời anh ăn cơm sao?"
"Lâm Thế Kiệt, anh chơi rất vui phải không?"
Giản Nghệ Hân bỗng đẩy tay Lâm Thế Kiệt ra, ánh mắt có vẻ hoài nghi...!và tức giận.
Lâm Thế Kiệt sững sờ..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận