Rồi một bóng người xuất hiện ở cửa, Thẩm Quân còn chưa nhìn thấy rõ người tới là ai, đã bị Lâm Thế Kiệt đá bay.
Lâm Thế Kiệt đá cực kỳ mạnh, dám động vào người phụ nữ của anh, đúng là chán sống rồi mà.
Lâm Thế Kiệt sải bước đi tới bên cạnh Giản Nghệ Hân, thấy bả vai cô đỏ ửng, như bị người khác đánh, áo khoác trên người cũng bị cởi ra, mặc dù không lộ bộ phận quan trọng, nhưng nhìn cũng rất quyến rũ.
“Chu Loan, bắt cậu ta lại cho tôi” Lần đầu tiên Lâm Thế Kiệt nổi giận, bình thường anh khinh bỉ thủ đoạn giết người cướp của, nhưng Thẩm Quân ở trước mặt này, đã chọc anh nổi sát ý.
Dứt lời, Lâm Thế Kiệt đã bế Giản Nghệ Hân lên, đi thẳng ra ngoài.
Chu Loan thấy Thẩm Quân nằm chật vật dưới sàn, thì lắc đầu đồng tình, tổng giám đốc bảo bắt lại có nghĩa là! dẫn người xuống tầng hầm nhà họ Lâm.
Trong tầng hầm nhà họ Lâm nuôi rất nhiều động vật nhỏ kỳ lạ, lần này có anh ta hứng chịu rồi.
“Anh thả tôi ra! Các anh không được dẫn tôi đi.
.
” Cuối cùng trên mặt Thẩm Quân cũng hiện lên nỗi sợ, Chu Loan chỉ khẽ cười đáp: “Cậu nên nghĩ cách cầu xin tổng giám đốc Lâm đi.
.
”
Xe lao nhanh về phía trước.
Nhìn Giản Nghệ Hân mê man trong lòng mình, mắt Lâm Thế Kiệt dần sâu thẳm, anh luôn nhíu mày, nếu không
phải lúc nấy anh bảo vệ sĩ chặn những phóng viên kia ở bên ngoài, thì bọn họ hoàn toàn không bỏ qua cơ hội dò hỏi này.
Anh không dám nghĩ, nếu mình tới trễ một tý!
“Giản Nghệ Hân, sao em lại ngốc như vậy?”
Ngốc đến nỗi đi theo bọn họ ngay, trong lòng Lâm Thế Kiệt thật sự vừa bất đắc dĩ vừa tức giận.
Anh vươn tay vuốt ve gò má Giản Nghệ Hân, như tác phẩm nghệ thuật quý giá dễ vỡ, tài xế ngồi ghế trước thấy thế, cũng đau lòng hít sâu một hơi.
Mặc dù khi nấy anh ta không bước vào, nhưng nhìn từ bên ngoài cũng biết tình huống bên trong, lần này e rằng bà chủ!
Haizz.
Lúc Lâm Thế Kiệt bế Giản Nghệ Hân xuống xe, thì Chu Loan đã giải quyết xong Thẩm Quân, anh liếc nhìn Chu Loan đang đứng ở cửa biệt thự, rồi nói một câu: “Cậu hãy giữ người lại, tôi không muốn cậu ta chết dễ dàng như thế” Nghĩa bóng là cậu nhất định phải giày vò một trận.
“Vâng”
Lâm Thế Kiệt gật đầu, rồi bế Giản Nghệ Hân về phòng, chân trời vẫn sáng rực, anh hơi đau lòng nhìn Giản Nghệ Hân đang nhíu chặt này, trong lòng không nói ra được cảm xúc gì.
Anh nhẹ nhàng đặt cô xuống giường, nhưng lúc này Giản
Nghệ Hân bỗng mở mắt ra, cô hơi mơ màng nhìn người ở trước mặt mình, như không dám tin mình đang ở trong lòng Lâm Thế Kiệt.
Cuối cùng anh cũng tới cứu cô rồi ư?
Giống như mấy lần trước!
“Lâm Thế Kiệt! ”
Lâm Thế Kiệt định đặt cô xuống giường, nhưng Giản Nghệ Hân còn chưa chạm vào thành giường, đã chủ động vươn tay ôm cổ anh, cô cũng không biết hành động vô thức này là gì, nhưng chỉ cần nhớ lại căn phòng nhỏ tối tăm đó, cô lại không muốn buông tay.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...