Chẳng phải cô ta luôn thích nhất những dịp sôi động ư, sao lần này lại không xuống dưới chơi cùng mọi người nhỉ.
“Ở dưới chán quá nên mình lên đây hít khí trời.” Giản Thuý Vy yên lặng xoay người chặn lại ánh mắt muốn nhìn xuống của Lâm Hàn Tình, khe khẽ thở dài một hơi tựa hồ thực sự có chút chán nản trước sự náo nhiệt bên dưới, cô ta nhìn Hàn Tình: “Hàn Tình, tình cảm giữa anh trai và chị dâu cậu có tốt không? Mình nhớ hình như cậu rất thích anh ấy mà.”
Giản Thuý Vy Lâm ý hỏi một câu.
Cô ta không nhắc thì thôi, vừa nhắc đến, Lâm Hàn Tình liền cảm thấy chán nản.
Trước khi Giản Nghệ Hân xuất hiện, cô ta đã nghĩ hết mọi cách để quyến rũ anh trai, hơn nữa còn sắp thành công đến nơi… Ai ngờ giữa đường lại nhảy ra một tên Trình Giảo Kim!
Lâm Hàn Tình quả thực là hận Giản Nghệ Hân thấu xương.
“Đừng nhắc tới cô ta nữa, để mình xem cái con đê tiện Giản Nghệ Hân đó còn diễu võ dương oai được đến khi nào, anh Thế Kiệt chẳng qua là đã chán tổ yến nên muốn nếm thử bắp cải mà thôi, anh ấy thừa biết tổ yến lúc nào cũng ngon hơn.”
Lâm Hàn Tình vô cùng đắc ý, trong mắt Giản Thuý Vy cũng nhanh chóng loé lên một tia khinh thường.
Lâm Thế Kiệt, ha ha, sắp có kịch hay để xem rồi.
“Huhu…”
Uống hết một ly sâm panh, Giản Nghệ Hân chợt cảm thấy có chút choáng váng, cô bất giác phát ra tiếng ngân nga.
Sâm panh, sao lại dễ khiến người ta say đến vậy?
“Này cô, cô uống say rồi sao? Hay là tôi dìu cô lên trên nghỉ ngơi nhé.” Người đàn ông nhìn Giản Nghệ Hân lắc lư, lập tức vươn cái móng heo của mình ra, nụ cười trên khóe môi cũng rất đê tiện.
Quả thực là anh ta dựa vào bối cảnh gia đình của mình để có được thiệp mời, nhưng về cơ bản, đa số những người tham gia tiệc rượu đều là nhân vật có máu mặt, anh ta không thể hòa nhập vào được.
Không ngờ, lại có một người đẹp dâng đến tận miệng như vậy.
“Không cần đâu… tôi tự đi được…” Giản Nghệ Hân đỡ trán, chỉ cảm thấy đầu cô giống như sắp nổ ra, cô như nhìn thấy bốn năm gương mặt mơ hồ của người đàn ông trước mặt, cô say rồi nhỉ.
Đều tại anh, Lâm Thế Kiệt… Ai bảo anh ném lại tôi một mình ở nơi này!
Giản Nghệ Hân vẫn duy trì chút lí trí, cô biết hiện giờ mình đang là vợ của Lâm Thế Kiệt, tuyệt đối không thể quá gần gũi với người đàn ông khác, nếu không để Lâm Thế Kiệt thấy được, chắc chắn anh sẽ tức giận.
“Này cô, cô uống say rồi, tôi dìu cô đi nghỉ ngơi, cô yên tâm, tôi tuyệt đối không làm gì cô đâu!”
Người đàn ông cười “hihi”, rồi lập tức ôm cánh tay Giản Nghệ Hân định đưa cô lên tầng.
Bình thường nhà họ Trình chỉ có một mình ông Trình ở, bên trên có rất nhiều phòng trống dành cho khách, anh ta tìm một căn phòng để lén lút tìm hoan, tuyệt đối không có ai dám làm phiền anh ta! Nghĩ vậy, người đàn ông càng thêm sốt ruột.
Nhất là, người đẹp trước mắt trông rất xinh đẹp, không nói đến làn da nhẵn mịn đàn hồi, đến cả dáng vẻ say rượu cũng mê người đến vậy, đôi môi mỏng hồng hào như quả anh đào đang chờ người ta đến hái, người đàn ông chỉ cảm thấy có một luồng hơi nóng phía dưới bụng mình.
“Anh đừng động vào tôi!” Giản Nghệ Hân chợt hét lên, có ghét nhất là bị người khác chạm vào mình, nhất là Hà Thuyết!
Đúng, Hà Thuyết… Lần trước Hà Thuyết giở trò đồi bại với cô, Lâm Thế Kiệt đã cứu cô, lần này Lâm Thế Kiệt đi đâu rồi?.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...