“Tôi… tôi không có.
Dù gì anh cũng đồng ý với tôi rồi thì nhất định sẽ làm được đúng không? Tôi chỉ mang giày cao gót lâu quá, nên đi hơi chậm thôi.” Giản Nghệ Hân nở nụ cười, khuôn mặt trắng trẻo nở nụ cười tràn đầy sức sống, trông xán lạn như bông hoa mùa hè.
Lâm Thế Kiệt thu hồi tầm mắt, ho khan một tiếng: “Vậy chúng ta đi xuống thôi.”
Hai người vừa đi xuống Lâm Thế Kiệt lại bị vây quanh, anh là tổng giám đốc tập đoàn Đế Quốc, nên Giản Nghệ Hân cực kỳ thấu hiểu về chuyện mấy tổng giám đốc khác liên tục bắt chuyện với anh.
Đúng lúc này bỗng có người đi tới chào hỏi cô: “Chào cô, tôi thấy cô đi cùng tổng giám đốc Lâm, cô là vợ anh ấy à? Cô là Giản Nghệ Hân đúng không?”
“Chào cô, rất vui khi được làm quen với cô.”
Giản Nghệ Hân biết mình đang đại diện cho Lâm Thế Kiệt, nên cực kỳ lễ phép đáp lại, lúc này Lâm Hàn Tình cũng đi tới, còn dẫn theo mấy cô gái nữa, bọn họ đều Lâm ý bắt chuyện với cô.
Nhưng Giản Nghệ Hân đâu phải người dễ bắt nạt, nên lần lượt giải quyết được hết.
Đến khi…
“Nghệ Hân, thật sự là cô à? Sao cô lại ở đây?” Một giọng nói lanh lảnh bỗng vang lên, chủ nhân của giọng nói nhìn thấy Giản Nghệ Hân thì cực kỳ vui mừng: “Tôi còn tưởng sau khi tốt nghiệp sẽ không gặp lại cô nữa, ai ngờ lại gặp được cô ở thành phố S, nhiều năm như vậy cô đã làm gì rồi? Sao cô lại mặc đồ đắt như thế?”
“Cô quen Nghệ Hân à?”
Lúc nãy Giản Thúy Vy đang khoanh tay đứng nhìn, bỗng thấy một nữ giúp việc mừng rỡ khi nhìn thấy Giản Nghệ Hân, thì không khỏi xen vào.
“Đúng vậy, cô Giản, cô không biết đấy thôi, tôi là bạn cấp ba của Nghệ Hân, đã lâu rồi chúng tôi không gặp, lúc đó Nghệ Hân chưa học xong lớp 11 đã đi rồi, không ai trong chúng tôi biết cô ấy đã đi đâu…” Nữ giúp việc mặc đồ người giúp việc, eo còn đeo tạp đề, vui vẻ nói: “Tôi và Nghệ Hân từng chạy bàn cho một nhà hàng, nhưng tại sao cô lại xuất hiện ở đây?”
“…”
Xung quanh đều hít ngụm khí lạnh.
Mặc dù trong buổi họp báo, Giản Nghệ Hân từng thanh minh rằng, mình thật sự chưa học hết cấp ba, thậm chí còn vào trại giáo dưỡng, rất nhiều người khâm phục sự bình tĩnh của cô khi dám đối mặt với quá khứ, nhưng giờ tận mắt chứng kiến, ít nhiều gì cũng mang theo ánh mắt khinh bỉ.
“Đúng vậy, tôi tới dự tiệc.” Giản Nghệ Hân khẽ cười đáp, không hề biến sắc vì sự xuất hiện đột ngột của bạn cũ, ngược lại còn bình tĩnh nhìn Giản Thúy Vy: “Cô Giản, không ngờ bạn cũ của tôi lại làm công cho cô, mong cô nể mặt tôi mà chăm sóc cô ấy nhiều hơn.”
“… Tất nhiên rồi.”
Giản Thúy Vy sửng sốt, rồi mới phản ứng lại Giản Nghệ Hân đang có ý gì.
Trời ơi, đối mặt với cảnh tượng lúng túng như vậy, cô ta không những không hoảng loạn, uất ức, mà ngược lại còn hào phóng thừa nhận.
Mọi người đều nhìn thấy vẻ hào phóng tự nhiên của Giản Nghệ Hân, ai cũng nhìn bà Lâm bằng cặp mắt khác xưa.
Mấy người muốn xem trò cười thấy không còn gì để xem nữa, nên lần lượt giải tán..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...