Cô đang chạy nhanh, đột nhiên “bịch”, bị ngã, Giản Nghệ Hân dùng tay chống xuống đất xoay người, định bò dậy, nhưng đột nhiên nhìn thấy gương mặt phóng to của người đàn ông kia.
“Chạy đi, sao cô không chạy nữa đi? Chạy nữa đi!”
Người đàn ông cười dữ tợn ở gần ngay trước mặt, anh ta giơ nắm đấm đánh về phía cô, Giản Nghệ Hân kêu thảm: “A! Lâm Thế Kiệt, cứu tôi… cứu tôi…”
“Lâm Thế Kiệt!”
Tiếng kêu thê thảm cắt qua không trung, Lâm Thế Kiệt vốn ngủ không quá sâu, cảnh giác tỉnh lại duỗi tay mở đèn trên đầu giường lên, lập tức nhìn thấy Giản Nghệ Hân nghiêm mặt giãy dụa kêu gì đó, gương mặt tái nhợt đầy mồ hôi, Lâm Thế Kiệt lập tức biết cô đang mơ thấy ác mộng.
Chỉ sợ có liên quan đến buổi chiều.
“Giản Nghệ Hân, dậy, dậy nào.” Lâm Thế Kiệt hít sâu, dùng tay vỗ mặt cô, nhưng Giản Nghệ Hân không chỉ không tỉnh lại, còn duỗi tay túm tay anh.
Loại tình huống này, bình thường Lâm Thế Kiệt đều sẽ quăng ra, nhưng lần này… anh lại không làm thế.
Anh lại gọi vài lần, Giản Nghệ Hân mới mê mang mở mắt ra: “Đừng!”
“Là tôi, em đã an toàn rồi.” Lâm Thế Kiệt thấy cô tỉnh lại, đến chính anh cũng không phát hiện ra anh đã thở phào nhự nhõm, nhẹ nhàng an ủi.
Đầu óc Giản Nghệ Hân vẫn mờ mịt, cô chỉ nhớ rõ suýt chút nữa cô đã…
Cô không muốn nhớ lại ký ức đau khổ kia, lại nhìn thấy Lâm Thế Kiệt đang còn buồn ngủ mặc quần áo ở nhà ở trước mắt, Giản Nghệ Hân lập tức cảm thấy tủi thân, có lẽ con gái sau khi mơ xong đều sẽ khá yếu đuối, lúc đó cô lập tức nhào vào lòng Lâm Thế Kiệt, giọng nói cũng có hơi nức nở: “Lâm Thế Kiệt, tôi còn tưởng là sẽ không giờ được gặp lại anh, sau này tôi sẽ không bao giờ nói anh lạnh nhạt độc miệng nữa, hu hu…”
“…”
Lạnh nhạt? Độc miệng?
Thì ra trong mắt cô anh là loại người này?
Xung quanh Lâm Thế Kiệt lập tức tỏa ra khí lạnh, Giản Nghệ Hân không nhịn được rùng mình, lúc này mới phát hiện hình như… cô lại ôm Lâm Thế Kiệt?!
Mặt cô xám trắng chui ra khỏi lòng Lâm Thế Kiệt, ấp úng nói: “Xin lỗi, tôi tôi lúc nãy… xin lỗi.” Cô không tìm được từ gì, chỉ có thể yên lặng xin lỗi.
“Nếu cô không còn việc thì ngủ đi.” Lâm Thế Kiệt cũng không muốn tiếp tục so đo với cô, chủ yếu là bây giờ Giản Nghệ Hân giống như một con thỏ nhỏ vừa mới bị ăn hiếp chịu rất nhiều tủi thân, anh cũng không muốn so đo với cô.
Nhưng… xem ra chuyện buổi chiều ảnh hưởng rất lớn đến cô.
Lâm Thế Kiệt sa sầm mặt mày.
Giản Nghệ Hân thấy Lâm Thế Kiệt đã bình tĩnh đi ngủ giống như không có việc gì, cô cũng đã bình tĩnh lại, thử từ từ nằm xuống nhắm mắt lại, có là bên cạnh có Lâm Thế Kiệt đang nằm, cô cũng không sợ như vậy nữa.
Lâm Thế Kiệt nói sẽ là Hà Thuyết biến mất ở thành phố S, cô tin Lâm Thế Kiệt chắc chắn có thể làm được.
Nghĩ như thế, Giản Nghệ Hân lại dần ngủ mất…
Chỉ là, chờ đến khi Giản Nghệ Hân phát ra tiếng hít thở dài lâu, Lâm Thế Kiệt đột nhiên mở mắt, đôi mắt đen tối lóe lên ánh sáng trong bóng đêm, anh có cảm giác có thứ gì đó đang dần dần trở nên khác thường..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...