Editor: Thảo Trúc
Beta: Phi Yến
Kỉ Bách Linh tỉnh lại là ngày hôm sau, một ngày nữa lại đến, bên ngoài yên tĩnh, không tiếng động cô cảm thấy thật cô độc. Mỗi lần bực bội, khó chịu cô lại cố gắng buông thả bản thân vào giấc ngủ, thế nhưng nằm đó mãi vẫn không chợp mắt được, hoặc là ngủ nhưng đến 4, 5 h sáng là thức giấc và rồi cứ nằm cho đến khi ánh mặt trời chiếu rọi sáng cả gian phòng. Kỉ Bách Linh ngơ ngác nhìn ra ngoài cửa sổ, đập vào tầm mắt cô là hai bồn hoa đã héo rũ. Những ngày đầu, lúc nào cô cũng cẩn thận tưới nước cho chúng đầy đủ, cô cũng hay nhắc Giang Dịch Sâm nhớ tưới nước, ban đầu anh còn nghe theo lời cô, tuy rằng có bướng bỉnh bảo cô quan tâm bồn hoa còn hơn anh, sau đó một thời gian tự dưng anh không thích nghe cô nói chuyện hay nhắc nhở gì nữa, cô nhắc anh tưới nước, anh liền tưới. Cô nhờ anh mở nước, anh liền mở vòi, cho đến khi cô không nhắc nữa, vài ngày sau, bồn hoa dần chết.
Cả ngày nằm trên giường khiến cô lại cảm thấy mệt mỏi hơn, cảm giác cả người bủn rủn vô lực, ánh mắt cũng giống như bị bôi kẹo cao su, không thể hoàn toàn mở ra, cô vươn tay bám vào thành giường cố gắng đứng lên, theo thói quen định xỏ dép lê vào thì đúng lúc lại thấy các mãnh vỡ thủy tinh la liệt trên sàn nhà, chúng nhắc nhở cô nhớ đến hôm qua đã xảy ra chuyện gì. Cô mệt mỏi không muốn suy nghĩ đến Giang Dịch Sâm đã đi đâu? Buổi tối qua đêm cùng với ai? Anh xem cô rốt cuộc là gì của anh?
Cô xỏ chân vào dép lê, chợt phát hiện đôi dép ướt sũng nước, đại khái là ngày hôm qua anh đã mang ly nước đổ đầy trên dép cô. Cô cố gắng lê bước xuống phòng khách từ đầu tủ lôi ra một đôi giày vải rồi thay vào, bởi vì nguyên ngày hôm qua vẫn chưa ăn gì nên bây giờ cảm thấy lả người, đi không vững chỉ cố gắng bám chặt vào tường mà bước từng bước, nếu không e rằng có thể cô sẽ trực tiếp ngã xuống đất. Đến toilet, sửa sang lại chính mình một chút.
Cô đứng rửa tay, người trong gương chính là cô, cô liền sửng sốt vài giây, không nghĩ đến người trong gương lại chính là mình, đôi mắt sưng húp do khóc nguyên đêm qua, phía dưới là quần thâm đen như gấu trúc, sắc mặt trắng bệch, đầu tóc hỗn độn như rơm rạ.
Cô giơ tay vuốt mặt mình, người trong gương cũng làm hành động tương tự:
"Đây là mình sao? Thật là... haha"
Căn nguyên biến thành bộ dạng này, khó trách Giang Dịch Sâm bộc lộ ra rõ ràng anh chán ghét cô đến vậy, chính bản thân cô cũng ghét bỏ cái bộ dạng này của mình.
"Kỉ Bách Linh, ngươi thế nào lại mang mình biến thành cái dạ này? Ngươi làm thế nào?"
Nước mắt trong hốc mắt nhanh chóng lại chảy ra, ràng rụa, cô nhanh chóng mở vòi nước vốc lên mặt mình, nước lạnh như băng chạm vào da thịt cô giúp bản thân cô tỉnh táo lại. Cô chuyển sang nước nóng, rồi dùng khăn lau sạch sẽ mặt mũi, nhanh chóng lấy lược chải lại mái tóc, vì đã mấy ngày không chải nên tóc rối dồn thành một đống, căn bản cái lược không thể chải xuống, mà da đầu thì bị kéo căng đau đến hoa cả mắt. Cô cảm thấy thật yếu đuối, lại muốn khóc, rồi lại cảm thấy thương bản thân mình, khóc cho cuộc hôn nhân thất bại của mình, rồi khóc cho cái bộ dạng thê thảm này của mình.
Cố gắng chải cho đến khi tóc rụng gần một nửa, cuối cùng đầu tóc cũng gọn gàng lại, cô kiếm cho mình một bộ quần áo sạch sẽ, cô ngẩng đầu, lúc này hốc mắt đã cạn, không còn một giọt nước nào đọng trên đó.
Phụ nữ lúc nào cũng giỏi về trang điểm, luôn biết cách khiến mình trở nên xinh đẹp hơn, chỉ cần khoát lên trên mình một bộ quần áo đẹp, bôi chút son, ngắm mình trong gương là một cô gái thanh thuần diễm lệ. Đi ra đường có bao nhiêu đàn ông ngoái đầu nhìn lại, nhưng cô vẫn không thể cười nổi, nụ cười bây giờ so với khóc còn khó coi hơn.
Kỉ Bách Linh cầm ví tiền đi ra khỏi cửa, cô ngồi taxi thẳng đến đại học An Minh, trong cơ thể đã mỏi mệt, cô cũng không biết là sẽ đi đâu, chỉ đi theo bản năng, đây là nơi cô nghĩ đến đầu tiên. Không bước vào bên trong khuôn viên trường, mà cô chỉ dừng trước cổng đại học, bên ngoài rất nhiều hàng quán bày bán cho sinh viên, các quán bán đồ ăn không đắt, giá rất bình dân, nhìn xung quanh rất náo nhiệt, Cô yên lặng ngắm nhìn những em sinh viên cười nói về buổi học, về các vị giáo sư hôm nay giảng dạy cái gì, trong nhất thời trăm mối cảm xúc ngổn ngang như tơ vò.
Ngày đó, cô cũng giống như họ, cô ở trước mặt Tưởng Bách Xuyên kêu ca oán hận lão giáo sư, giáo sư nói là luôn lỗi lạc, đều xem các sinh viên như nhau mà hạ thủ lưu tình, nhưng đến khi phát bài không hiểu sao điểm cô thấp nhất, cô khi đó đặc biệt buồn bực, cảm thấy lão giáo sư ấy nói chuyện không giữ lời. Tưởng Bách Xuyên liền cười cô, bản thân không lên giảng đường, cúp học mà còn ở đó không biết xấu hổ oán trách người ta. Cô bĩu môi nói anh đáng ghét, cũng không giúp đỡ cô nói tốt về mình, nhưng chỉ là lời ngoài miệng trong thâm tâm vẫn tán thành ý kiến của anh. Lỗi do bản thân mình gây ra thì phải chịu trách nhiệm.
Chuyện cũ trải qua đã lâu nhưng cô có cảm giác chỉ mới xảy ra ngày hôm qua, ngày hôm qua cô vẫn là một cô gái thanh xuân tươi trẻ, chỉ qua một ngày lại trở thành bộ dạng này. Ngày xưa tâm trạng phấn chấn vui vẻ, còn bây giờ ủ rũ, buồn chán. Cô quan sát đám sinh viên kia, cảm thấy thật hâm mộ họ, hơn nữa chỉ cảm thấy bản thân cô thật quá đáng thương.
Cô gọi cho mình một đĩa cơm, rồi chậm rãi ăn, cũng có vài ba nam sinh đến làm quen xin số điện thoại, bọn họ tưởng cô là tiểu sư muội khóa dưới, cô không muốn mình trẻ hóa, nên chỉ cười nói mình là cựu sinh viên, vừa tốt nghiệp mà thôi. Vì muốn tìm cái gọi là hoài niệm nên mới cố tình đi taxi xa như vậy chỉ để ăn sáng, nếu như Giang Dịch Sâm biết cô làm chuyện này, chắc chắn anh sẽ châm chọc cô, ở trong mắt anh, chọn một chỗ ăn cơm điều kiện đầu tiên là thức ăn ở đó phải ngon, ngoài ra không cần phải để ý đến những thứ khác.
Như thế nào lại nghĩ đến anh ta, cảm xúc buồn bực lại tràn lên.
Ăn xong bữa sáng, cô tiến vào sân trường đi dạo, cô nhìn trường đại học An Minh, nơi này toàn tập trung những sinh viên ưu tú, không chỉ ưu tú về học vấn mà còn về ngoại hình, rất nhiều diễn viên nổi tiếng xuất thân từ nơi này. Không gian quen thuộc vô thức khiến cô hoài niệm, khi còn là sinh viên cô hồn nhiên, vô tư chẳng bận tâm đến nhiều thứ, cứ thế ở đây trải qua cuộc đời sinh viên đúng nghĩa. Cô ngồi bên hàng ghế đá trong khuôn viên trường, ngẫn ngơ yên lặng nhìn mọi vật xung quanh, cuối cùng cũng rời đi.
Ra khỏi đại học An Minh, Kỉ Bách Linh không có ý định quay về nhà, mà ngồi xe trở về Kỉ gia, cha của cô Kỉ Nguyên Chu cùng anh cả không có ở nhà, trong nhà chỉ có mỗi mẹ cô, Khâu Linh. Không có cha ở nhà, tâm tình của cô cũng thoải mái đôi chút, nhà cô chỉ kinh doanh xưởng thực phẩm, mấy năm nay mấy người bên cục kiểm tra an toàn thực phẩm thị sát rất gắt gao, thực phẩm nhập khẩu cũng xuất hiện nhiều trên thị trường, nên ngành thực phẩm ngày xưa ăn nên làm ra cũng bắt đầu đi xuống, nhà cô cũng không ngoại lệ. Ngày trước vì để duy trì nhà xưởng, mà Kỉ gia đã nợ ngân hàng một món tiền lớn, đối với nhà xưởng, đó là tâm huyết cả đời của cha cô, Kỉ Nguyên Chu đã từng tuyên bố, nhà xưởng còn thì ông còn, nhà xưởng mất thì ông cũng không cần thiết phải sống, chính lời nói này của Kỉ Nguyên Chu mới chính là nguyên nhân khiến cô đồng ý kết hôn cùng Giang Dịch Sâm.
Khâu Linh, bà là một người mẹ hiền mẫu mực, thấy con gái trở về thăm nhà, bà rất vui vẻ cùng phấn chấn, thế nhưng mở cửa chỉ thấy một mình cô, bà có chút thất vọng.
"Dịch Sâm không cùng con trở về sao?"
Kỉ Bách Linh tiến vào cửa chính rồi thay giày đi trong nhà.
"Mẹ, ở trước mặt con mẹ sau này đừng nhắc đến anh ta"
Khâu Linh nhìn chằm chằm vào cô con gái của bà, chau mày nhắc nhở:
"Cái gì mà ở trước mặt con không được nhắc đến Dịch Sâm? Dịch Sâm là chồng của con đấy, là đời này kiếp này cùng con sống cả đời bên nhau, con làm sao mà nói về chồng mình như vậy được? Mấy ngày hôm trước bên Giang gia, mẹ Dịch Sâm gọi điện đến cho mẹ, ám chỉ là hai đứa xảy ra chuyện, bà ấy nhờ mẹ khuyên con. Hai đứa làm sao vậy? Đã kết hôn rồi, lớn rồi không còn là cái thời 17, 18 tuổi mà ở đó còn giận hờn vô cớ."
Ai nói với cô đã kết hôn thì sẽ sống với nhau cả đời? Cô định phản bác lại ý của bà, nhưng nhìn thấy bà thương mình như vậy cô đành im lặng. Tựa hồ cô thấy mẹ cô muốn dạy cho cô đạo lí làm vợ, bà cả đời đều nhường nhịn Kỉ Nguyên Chu, cha cô tính tình không được tốt lắm. Nhưng mẹ cô vẫn là người phụ nữ bao dung, chịu đựng và nhẫn nhịn tốt. Những lần cha cô nổi giận bà chỉ im lặng đợi ông bình tĩnh lại. Trước kia cô không rõ, tại sao mẹ cô lại phải chịu đựng như vậy? Có một lần nhịn không được cô hỏi bà, bà chỉ cười nói với cô, tuy rằng cha cô có rất nhiều khuyết điểm, nhưng cũng có rất nhiều ưu điểm, không có ở bên ngoài giở thói trăng hoa, hơn nữa tuổi bà cũng lớn, không phụ giúp kiếm ra tiền, chỉ có mỗi cha cô là trụ cột gia đình, nên không tránh áp lực, về nhà nếu bà còn gây áp lực thì gia đình chắc đã sụp đổ từ lâu.
Nhìn bà, cô không khỏi xúc động, nhắm mắt điều hòa lại hơi thở rồi quay sang hỏi bà:
"Mẹ, hôm nay mình nấu món gì?"
Khâu Linh bị dời đi sự chú ý, lập tức lại mở tủ lạnh, biết con gái thích ăn sườn chua ngọt nên quyết định làm món đó. Khâu Linh làm món sườn chua ngọt rất ngon, ngay cả cha cô vốn là người kén ăn mà còn phải tấm tắc khen ngon. Kỉ Bách Linh thấy mẹ cô cao hứng nên cũng rất vui vẻ, thở dài một hơi. Nhìn thấy cha mẹ ở với nhau đến già, rồi nghĩ lại chính bản thân cô? Liệu có phải cô đã nhất thời xúc động?
Kỉ Bách Linh vẫn biết lời của mẹ cũng không đả thông tư tưởng của mình, bà bảo cô phải chú ý lời nói, cử chỉ, phải nhường nhìn chồng, kết hôn rồi sinh con. Thế nhưng tư tưởng của phụ nữ ngày xưa và thời nay rất khác nhau. Bên ngoài xã hội cũng đã thay đổi nhiều mặt không biết tốt xấu ra sao? Chẵng phải cũng xuất hiện rất nhiều loại phụ nữ chuyên đi phá hoại gia đình người khác.
Cô nằm trên sô pha, cầm điều khiển từ xa mở ti vi, có lẽ tâm tình không tốt nên xem kênh nào cô cũng thấy nhàm chán, mang điều khiển tivi ném ra xa, lúc đó tivi dừng ở một kênh chiếu về thế giới động vật, Khâu Linh bước ra thấy con gái liền mở miệng:
"Mẹ biết con thích mấy tiết mục giải trí, nên tiết mục nào con thích mẹ đều lưu lại, đợi khi nào con về rồi xem."
Kỉ Bách Linh nghe vậy tìm đến mục lưu trữ, thấy bên trong toàn là những chương trình mình thích xem, nhất thời xúc động, cô đã lâu không trở về nhà, vậy mà mẹ cô vẫn biết cô thích xem cái gì rồi bỏ thời gian ra lưu lại đợi cô về mở ra xem. Ấy vậy mà cô lại không để ý xem mẹ cô thích xem chương trình gì? Hoàn toàn mù mờ.
Cô nằm xem một hồi, không hứng thú cũng chẳng hề ghét bỏ. Bởi vì trong nhà rộng lớn chỉ có hai người. Khâu Linh bà làm 3 món, một mặn, một chay và một canh. Khâu Linh bà ở nhà thường xuyên nấu ăn nên tài nghệ không tồi, Kỉ Bách Linh và Kỉ Bách Khải đều thích ăn đồ bà nấu. Nhà ăn ở phòng bên cạnh, có vách ngăn kiểu dáng bài trí đơn giản nhưng ấm cúng. Kỉ Bách Linh vừa ăn cơm, vừa tấm tắc khen tài nghệ của bà, lâu lâu con gái về thăm nhà bà rất vui nên hai mẹ con ăn nhiều một chút.
Kỉ Bách Linh đang ăn cơm, nhìn bà ngồi đối diện cô cất tiếng nói:
"Mẹ con muốn nói với mẹ một chuyện."
"Con nói đi."
Khâu Linh lơ đễnh, bà không biết con gái mình định nói việc gì?
"Nếu như con nói, con cùng Giang Dịch Sâm không thể tiếp tục sống chung với nhau nữa, mẹ nghĩ thế nào?"
Cô có chút sợ hãi khi đối diện với ánh mắt bà, cô đều đã trưởng thành cũng đã qua tuổi đôi mươi, nhưng với những quyết định lớn, đều không dám tự quyết định, vẫn là nên hỏi qua ý kiến mẹ một chút.
"Cái gì mà con cùng Dịch Sâm không sống chung nổi nữa?"
Khâu Linh mạnh mẽ buông chiếc đũa, Kỉ Bách Linh bản thân rùng mình. Bà chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
"Con lại vì cái gì mà đòi ly hôn? Dịch Sâm đối xử rất tốt với con, ai cũng biết điều đó, hà cớ gì mà con lại cảm thấy không tốt, mẹ xem có lẽ con còn quá trẻ, còn bồng bột và háo thắng, chưa từng trải qua khổ sở, nên mới thích suy nghĩ lung tung, về sau đừng nên xem mấy bộ phim cùng tiểu thuyết gì nữa, đừng ảo tưởng về tình yêu trong đó, nó khác xa với đời thực."
"Mẹ, không phải như mẹ nghĩ đâu, Dịch Sâm mỗi ngày đều đi đến đêm khuya, có hôm còn không về nhà, trên người đều là mùi nước hoa của phụ nữ khác."
Khâu Linh lắc đầu:
"Con vẫn còn trẻ chưa hiều chuyện, Dịch Sâm mỗi ngày đều làm việc bận rộn như vậy, không chỉ công việc ở công ty, còn phải ra ngoài đi xã giao, con không cảm thông cho Dịch Sâm còn ở đó oán giận nó, con lớn rồi đừng tiếp tục tùy hứng nữa, tiếp tục cùng sống yên lành với Dịch Sâm đi, đừng tiểu thư quá."
Thông cảm cái gì mà thông cảm tựa như mẹ cô vậy à? Khi cha trở về là phải bưng chén trà cho ông, pha nước nóng cho ông, đem đồ ăn chuẩn bị sẵn lên, một khi có cái gì làm không đúng, lập tức cha nổi trận lôi đình.
"Mẹ, là mẹ không hiểu sự tình bên trong."
"Được rồi, con là do mẹ cưng chiều quá nên sinh hư, con mới kết hôn, nhưng cũng không còn là tiểu cô nương nữa rồi, mẹ như thế nào mà lại sinh ra hai đứa con đều cứng đầu cứng cổ, mẹ nuôi các con khôn lớn không cần các con báo hiếu chỉ cần các con sống thật tốt, con đã vậy anh của con cùng chị dâu cũng vậy, hai đứa kia một mực đòi dọn ra ngoài sống riêng, lại còn đòi phải mua biệt thự, mẹ và cha làm gì có nhiều tiền cơ chứ? Tất cả hai đứa đều khiến bà mẹ già này phải lo mà... "
Kỉ Bách Linh giật giật khóe miệng, những lời muốn nói vội nuốt vào trong.
Tựa như lúc trước tất cả mọi người đều khuyên bảo cô gả cho Giang Dịch Sâm, mẹ mói anh đối xử với cô rất tốt, ba nói Giang gia danh tiếng như vậy, hai nhà kết thông gia sẽ nở mày nở mặt mọi phần đều có lợi, anh cô nói cô nên gả cho Giang Dịch Sâm vấn đề tiền bạc sẽ được giải quyết, lại tiếp tục duy trì phân xưởng. Mọi người xung quanh đều nói như vậy, cô cảm thấy nếu cô trái ý thì chính bản thân sẽ thành tội nhân. Không ai hỏi qua cô có nguyện ý hay không? Cũng không ai hỏi xem cô có yêu Giang Dịch Sâm hay không? Cái mà cô gọi là tình yêu thực sự lại bị mọi người cho là trẻ con, không hiểu chuyện là nhất thời mê muội. Mọi người bảo cô phải biết nắm bắt cơ hội không ai cũng có thể có cơ hội tốt giống cô. Vì thế lúc ấy cô liền tin, bản thân thật ngốc không hiểu chuyện.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...