Editor: Thảo Trúc
Beta: Phi Yến
Hôm sau Kỉ Bách Linh bắt đầu đi theo Trần Ảnh để học tập làm việc, Trần Ảnh biết nên đưa Kỉ Bách Linh đến phòng ghi hình, cho cô làm quen với công việc ở đây, nhà đài đã lên kế hoạch chuẩn bị ghi hình cho tiết mục có Bách Linh tham gia, nhưng tạm thời hiện giờ vẫn chưa xong. Kỉ Bách Linh theo Trần Ảnh đi họp, chủ đề cuộc họp bàn luận xem chương trình sắp tới sẽ có nội dung gì, kế hoạch cụ thể ra sao? Mọi người đưa ra ý kiến cá nhân rất nhiều, Trần Ảnh cũng hỏi thử ý kiến của Kỉ Bách Linh, nói cô đưa ra ý tưởng, nếu như chính cô chủ trì tiết mục này, thì bản thân cô muốn nó phát triển theo chiều hướng nào? Kỉ Bách Linh lần đầu tiên cảm nhận được thế nào là thực sự suy nghĩ nghiêm túc, đưa ra các phương án, góc nhìn, trước đây còn ở giảng đường cô cũng có lần được tham gia chuẩn bị giai đoạn hậu kì cho các tiết mục văn nghệ hiệu quả cũng không tệ lắm, nhưng lần này là ở đài truyền hình, khách mời có thể là các ngôi sao nổi tiếng, được ghi hình, phát lên sóng, không thể nói bừa được mà suy nghĩ cẩn thận tránh trùng lặp không những mất đi sức hấp dẫn, còn dễ dàng bị xem thành là đạo nhái ý tưởng.
Một buổi sáng trôi qua, Kỉ Bách Linh tuy rằng không có làm chuyện gì nhiều, nhưng bị sự tranh luận nhiệt tình thẳng thắn của các nhân viên trong cuộc họp giữa các ý kiến, làm cô có suy nghĩ bản thân mình cũng là một nhân viên chính thức.
Chiều Kỉ Bách Linh vẫn đi theo Trần Ảnh học việc, sau đó Hướng Đình Đình đến đài, cô lại đi cùng Hướng Đình Đình, cô học được rất nhiều thứ từ Hướng Đình Đình. Lời lẽ sắc bén, không dư thừa, ý tưởng tốt tiết kiệm thời gian công sức chuẩn bị, trong các cuộc họp Trần Ảnh đứng một bên hỏi Bách Linh nếu có tình huống phát sinh cô sẽ giải quyết như thế nào?
Hiện tại mỗi ngày đi làm Kỉ Bách Linh đều đối mặt với rất nhiều tình huống được Trần Ảnh và Hướng Đình Đình ngày ngày chỉ bảo, nếu thật sự gặp được những chuyện như vậy, cô sẽ biết cách xử lý.
Ngoại trừ mấy ngày đầu có chút không thích ứng thì bây giờ cô rất hài lòng với công việc này, thậm chí trước khi ngủ còn cảm thấy thỏa mãn, mặc kệ ban ngày tốn bao nhiêu tâm tư, nhưng đêm về cảm thấy tích lũy được rất nhiều kinh nghiệm phong phú, một ngày nào đó nó sẽ giúp ích cho cô.
Thời điểm cuối tuần, Kỉ Bách Linh gặp mặt Tưởng Bách Xuyên, bây giờ bọn họ đều đã có công việc riêng, cô cảm thấy bản thân mình không còn nhỏ nữa, dần trưởng thành.
Gặp mặt trước tiên là cả hai cùng đi xem phim, Tưởng Bách Xuyên vì cô đứng xếp hàng mua bắp rang với nước, toàn bộ quá trình xem phim, cô luôn rất hứng thú, lâu lâu lại cười phá lên. Tưởng Bách Xuyên thì vừa xem phim vừa mỉm cười nhìn cô. Sau đó hai người cùng đi ăn cơm.
Ngồi ở một nhà hàng nhỏ trên đường, Tưởng Bách Xuyên cầm lên một chai rượu, đưa tới trước mặt Kỉ Bách Linh.
"Đột nhiên muốn uống chút rượu."
Tưởng Bách Xuyên nhờ người phục vụ mở ra, vì chính mình uống cạn một ly.
Nhìn thấy động tác anh rót rượu, cảm xúc vui vẻ khi nãy liền trực tiếp rơi xuống đáy, "Có phải đã xảy ra chuyện gì hay không?"
Cô tự trách bản thân mình, bọn họ ở cùng một chỗ lâu như vậy mà bây giờ cô mới phát hiện anh không hề vui vẻ.
Tưởng Bách Xuyên lắc đầu, "Không có gì." Anh một ngụm uống hết ly rượu, quá đơn giản, sau khi bước ra xã hội, anh mới hiểu được vị trí của mình, cho dù cố gắng đến cỡ nào thì cũng chỉ là làm công mà thôi, thậm chí có thể cả đời đều phải như thế, mỗi ngày đều đối mặt với công việc, ngay cả thời gian nghĩ ngơi cũng không có, chỉ cần cấp trên gọi một cuộc điện thoại, bản thân phải chấp hành làm theo yêu cầu, nhưng đại đa số mọi người đều như vậy sao?
Kỉ Bách Linh ở bên nhẹ nhàng lên tiếng, "Anh đừng như vậy..." Nhìn thấy bộ dạng này của anh, lòng của cô không hiểu sao cũng chua chát theo, lời muốn nói vẫn còn nằm ở miệng không thốt ra được.
"Anh không sao, chỉ là sắp tới anh phải đi công tác hai tháng."
"Cái gì?" Đôi mắt Kỉ Bách Linh trừng lớn.
"Công ty an bài, đi công tác, đi hai tháng."
Kỉ Bách Linh thở dài nhẹ nhõm đồng thời lại cảm thấy buồn bực, hai tháng, bọn họ hai tháng sẽ không gặp nhau, thật đáng ghét, nhưng cô là một cô bạn gái tốt hiểu chuyện, "Không sao cả, chúng ta vẫn có thể gọi điện thoại với nhau, coi như mất đi bảy tám lần gặp mặt, cũng không nhiều lắm, em nói đúng hay không? Hơn nữa bình thường em với anh đôi khi cuối tuần bận việc, hai tuần mới gặp một lần, coi như lần này cũng vậy đi."
Tưởng Bách Xuyên buông ly rượu, giơ tay nhéo cái mũi nhỏ của cô, "Anh không ở bên cạnh em, em phải tự chăm sóc tốt bản thân mình."
"Em lớn rồi, đương nhiên biết tự chăm sóc bản thân, anh đừng lo"
Kỉ Bách Linh cúi đầu ăn cơm, nét mặt phản phất chút lo lắng, hôm nay cô định nói cho Tưởng Bách Xuyên một việc, nhưng anh sắp tới đi công tác xa, nếu như bây giờ cô nói cho anh nghe, anh nhất định sẽ vì cô mà lo lắng, cũng sẽ rối rắm, quên đi, tốt nhất là không nói. Thời gian gần đây, vì tính chất công việc, ban ngày cô đi theo nhóm đạo diễn ra ngoài làm phỏng vấn, buổi chiều trở về công ty bắt đầu tiến hành thảo luận cắt ghép, tối muộn mới rơìa khỏi công ty, tầm 9h đến khoảng gần 10h tối trên đường về nhà, cô có cảm giác phía sau có người đi theo mình, lại không thấy rõ người kia là ai, mỗi lần rời công ty đều có chút không yên, có một lần cô lên xe bus rồi ngồi lung tung chuyển qua vài trạm mới dám về đến nhà. Cô thầm hạ quyết tâm, không có gì phải lo lắng cùng lắm thì hô to cho mọi người phát hiện giúp đỡ, thời gian không quá muộn, trên đường về đều có người.
Kỉ Bách Linh và Tưởng Bách Xuyên cùng nhau ngồi nói chuyện cho đến khuya mới bị Tưởng Bách Xuyên bắt về nhà, ở cổng vào cô bất chợt quay đầu lại thấy Tưởng Bách Xuyên vẫn còn đứng ở đó, anh không đi mà đứng nhìn cô vào tận nhà mới an tâm, lúc này chợt cảm giác được thế nào gọi là ly biệt.
Thật sự sau lưng có người đi theo, đây không phải lần đầu tiên cô có cảm giác này, ngày hôm qua, hôm kia nữa cô vẫn có cùng cảm giác, nhưng mỗi khi dừng lại nhìn ra phía sau, đều không phát hiện ra bất cứ người nào, cho dù có người, họ cũng rẽ lối khác dường như không quan tâm đến cô. Hết giờ làm Kỉ Bách Linh ra khỏi công ty, cô ghét cái cảm giác bất an này, người đi theo cô mấy nay đến cuối cùng vì sao phải đi theo cô? Là muốn cướp hay là có ý đồ gì khác? Vì cái gì mà đi theo cô lâu như vậy? Cô suy nghĩ, tâm lí có chút không yên, bản thân cổ vũ bằng bất cứ giá nào phải đem người đó ra ánh sáng.
Cô gắng sức chạy một mạch về phía trước, được một khoảng cách khá xa, cô vòng lại nấp sau cây cột, nhất định phải biết người kia là ai, vì cái gì luôn đi theo mình. Cô cầm di động bấm sẵn số 110, nếu có gì nguy hiểm cô sẽ nhấn nút gọi liền.
Tiếng bước chân ngày càng gần, cô có dự cảm mãnh liệt tiếng bước chân này là của người đàn ông bí mật bấy lâu nay theo cô. Cô xoay đầu vươn ra nhìn thoáng qua, chỉ liếc mắt một cái, cảm xúc đang dâng trào lập tức ngưng bẳng, tay cầm di động thu hồi, chậm rãi thong thả đi ra ngoài.
"Thực là khéo" Sắc mặt Kỉ Bách Linh không tốt ngắm nhìn gương mặt Giang Dịch Sâm.
Bị một người theo lâu như vậy, cảm giác bất an cùng với sợ hãi và lo lắng, cuối cùng biết được người đó là Giang Dịch Sâm, sự phẫn nộ bị kiềm chế bấy lâu bị bùng phát ra rồi. Khi biết người lạ mặt là Giang Dịch Sâm mà không phải là người xấu, cảm thấy có vài phần may mắn. Hai loại cảm xúc đan xen trong tâm trí khiến sắc mặt cô lúc này có phần khó coi.
Giang Dịch Sâm thấy mình bị bắt quả tang, hướng cô cười cười, lại bày ra bộ dạng lười nhác nhàn nhã, dường như chuyện nãy giờ không liên quan đến mình, "Có thể ở nơi này gặp nhau, xác thực là cố ý, nếu không cố ý, thì là do duyên phận."
Cô chưa thấy qua da mặt của ai mà lại dày như vậy, "Giang Dịch Sâm, anh thật đúng là không biết xấu hổ."
Anh chỉ vô mặt mình, "Nó nằm trên người anh, anh cũng không hề muốn nó."
"Anh, anh đúng là da mặt dày." Cô có chút nhốn nháo bực bội, nhưng tìm không ra lý do để mắng chửi anh
Giang Dịch Sâm cố ý sờ vào mặt mình, "Cái này anh thật không rõ ràng lắm, như vậy đi, em đi lấy thước đo đến đây, lúc đó sẽ biết da mặt anh có dày hay không." Anh nhìn thấy cô đang trừng mắt nhìn mình, bộ dáng phẫn nộ thật đáng yêu, "Đừng bày ra bộ mặt như vậy cho anh xem, anh chỉ phân tích chứng minh lời nói của em đúng hay không thôi, nếu không đúng thì thật oan uổng cho anh, em lại nghĩ anh không tốt."
Đối với người như vậy, cô hoàn toàn không có phương pháp chống đỡ, không lẽ anh không thấy ngại ngùng khi bị bắt quả tang như vậy? Còn dám dùng lời nói để biện minh? "Giang Dịch Sâm, em mặc kệ lý do tại sao anh lại xuất hiện ở đây, nhưng từ nay về sau anh không cần đi theo em, bất kể em có nói oan hay không anh cũng không cần phải làm như vậy, anh và em không có bất cứ quan hệ như nào, em cũng không muốn cùng anh có phát sinh quan hệ gì khác, hành động nên có chừng mực. Không nên quấy rầy người khác, cũng là một phép lịch sự, nhất là anh luôn mang đến cho em rất nhiều phiền phức." Kỉ Bách Linh nhìn anh, phát hiện sắc mặt anh trầm xuống thầm đoán xem bản thân mình có nói nặng quá hay không, chung quy tuy rằng anh hay đi theo mình, nhưng không hề quấy rầy đến mình "Nếu như em nói oan cho anh, thì em xin lỗi, nhưng từ giờ về sau anh đừng đi theo em nữa, cho dù là gặp ngẫu nhiên em cũng không hy vọng nhiều, cho nên..."
"Anh sẽ làm theo ý em." Giang Dịch Sâm đồng ý.
Ánh mắt cùng gương mặt anh thản nhiên, làm cô im lặng không biết nên nói cái gì?
Giang Dịch Sâm bước từng bước đến bên cạnh cô, khoảng cách càng ngày càng gần, "Kỉ Bách Linh, anh muốn nói với em rất nhiều điều, nhưng hiện tại anh lại không muốn nói. Em khó khăn lắm mới được ở cạnh Tưởng Bách Xuyên, anh ấy lại vội vàng đi công tác, em thấy được anh ta rất yêu em sao? Anh vì cái gì muốn đi theo em, lại bị em coi thường, anh chính là quan tâm em. Thời gian đầu em tăng ca, có một biến thái vẫn thường đi theo em, anh đã đem hắn xử lý ổn thỏa. Mấy ngày hôm trước lại có vài người không tốt đi theo em, là hai ba người cùng nhau, anh cùng bọn họ ẩu đả một trận, miệng vết thương còn chưa lành. Cuối cùng anh lại bị em coi thường, anh sợ em về muộn sẽ gặp tên biến thái khác hay người xấu, cho nên vẫn đi theo em, một khi không đi theo, sợ em bị thương, sợ em gặp chuyện không may... Nhưng cuối cùng hành động đó của anh lại bị em coi thường."
Môi Kỉ Bách Linh run lên, cái gì đều nói không nên lời, bên người cô phát sinh quá như vậy chuyện? Chính cô toàn cũng không biết.
Giang Dịch Sâm cắn cắn môi, sắc mặt vẫn như cũ có chút trầm trọng, "Em cùng với Tưởng Bách Xuyên cùng một chỗ, em thấy được các em là thật sự yêu nhau, khi bản thân em gặp nguy hiểm, Tưởng Bách Xuyên ở nơi nào? Khi em bị người khác theo dõi, anh ta lại ở nơi nào? Lúc em cần anh ta, anh ta cũng không ở bên cạnh em, anh luôn luôn ở phía sau em lại bị em ghét bỏ ."
Kỉ Bách Linh lắc đầu, cô lui ra phía sau từng bước, "Cám ơn anh đã lo lắng và quan tâm em, nhưng anh cũng đừng nói anh ấy như vậy."
"Mọi chuyện đã đến mức này, em còn muốn nói giúp Tưởng Bách Xuyên?"
"Không phải như anh nghĩ đâu, anh ấy cũng lo lắng và chiếu cố em, cho nên không ở cạnh em anh ấy cũng buồn lắm, anh ấy đi làm cố gắng như vậy, cũng vì muốn mang đến một tương lại tốt đẹp cho em. Anh ấy đã cố gắng rất nhiều cho chuyện tình cảm, nhưng đây là nhân tố khách quan, vì tính chất công việc anh ấy phải đi công tác. Mọi chuyện chính là như vậy, bị vị trí quấn lấy, anh ấy đã cố gắng hết sức làm chỉ mong mang đến một tương lai tốt đẹp hơn. Giang Dịch Sâm, nếu điều kiện của anh ấy và anh giống nhau, em nghĩ Tưởng Bách Xuyên cũng sẽ vì em làm rất nhiều chuyện, so với anh chỉ có nhiều hơn chứ không ít. Anh không thể cùng anh ấy so sánh, căn bản anh ấy là Tưởng Bách Xuyên còn anh là Giang Dịch Sâm, hai người khác nhau... Hơn nữa, em chỉ cần biết anh ấy thực sự yêu em, như vậy là đủ rồi."
"Kỉ Bách Linh, mọi chuyện xảy ra thế nào em cũng nguyện tin Tưởng Bách Xuyên"
"Đúng, là em tin tưởng anh ấy, cũng tin tưởng chính mình."
Giang Dịch Sâm nở nụ cười, vì cô anh đã làm biết bao nhiêu chuyện, trái tim cô vẫn không có chỗ cho mình, trong lòng cô lúc nào cũng chỉ có một người là Tưởng Bách Xuyên.
"Tốt, anh đã hiểu."
Kỉ Bách Linh tưởng rằng trải qua buổi nói chuyện tối hôm đó, Giang Dịch Sâm sẽ không xuất hiện nữa, chung quy lúc đó cô nói cũng hơi thẳng thắn, lời cũng không khách khí, chạm tới sĩ diện của anh, cũng nói rõ cô không muốn anh xuất hiện trước mặt mình nữa. Trên thực tế, Giang Dịch Sâm mỗi ngày đều đứng dưới công ty, thậm chí Kỉ Bách Linh hoài nghi anh đến tột cùng sự kiên nhẫn của anh đến đâu, giờ giấc tan làm của cô không cố định, nhưng mỗi lần xuống lầu, anh đều đứng đó chờ.
Kỉ Bách Linh không muốn anh tiếp tục hành động tốn công như vậy, đến nói chuyện với anh, kết quả bất kể cô nói như thế nào, anh đều không phản ứng. Ý tứ của anh rất rõ ràng, cô thích Tưởng Bách Xuyên cứ tiếp tục thích, nguyện ý sau này kết hôn vói Tưởng Bách Xuyên cứ tiếp tục, anh chỉ muốn bảo vệ sự an toàn của cô, chỉ có như vậy anh mới yên tâm, anh hành động như vậy là vì chính anh, với cô không có quan hệ.
Kỉ Bách Linh đem chuyện này nói cho Phùng Minh Nguyệt, Phùng Minh Nguyệt có chút cảm thán, "Nếu như anh ta đối với cậu như vậy, cậu không cần lo lắng, chỉ cần cậu không đáp lại tình cảm của Dịch Sâm rồi sẽ đến lúc anh ấy từ bỏ thôi. Con người ai cũng biết khó mà lui, điều kiện tiên quyết là cậu không được cho anh ta bất cứ hy vọng gì."
Vì thế Kỉ Bách Linh nên làm cái gì thì làm cái đó, không để ý tới sự tồn tại của Giang Dịch Sâm, nhưng một ngày lại một ngày, một tháng lại một tháng, Giang Dịch Sâm vẫn luôn đứng dưới công ty lẳng lặng đưa cô về.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...