Tình Yêu Quan Trọng Đến Vậy Sao


Editor: Thảo Trúc
Beta: Phi Yến
Cuộc sống của Kỉ Bách Linh cứ như vậy trôi, không có gì thay đổi. Cô đến công ty Tưởng Bách Xuyên đang thực tập cho biết, không giống như trong tưởng tượng của cô anh sẽ suốt ngày ngồi văn phòng đối phó với đống giấy tờ, mà anh cùng đồng nghiệp ra tận công trình khảo sát, chỉ cần liếc sơ cô cũng thấy được công việc rất mệt ngọc, thấy bộ dạng anh như vậy cô cũng không dám tiếp tục quấy rầy mà dặn anh cứ yên tâm làm việc, mọi chuyện của cô đều rất tốt, thực ra hôm nay đến thăm anh là cô muốn hỏi hôm sinh nhật mình, anh có thể xin phép nghĩ một hôm cùng cô trải qua ngày sinh nhật không? căn bản có thể gọi điện rồi đề cập đến chuyện này, nhưng cô lại muốn tìm cớ đến công ty để gặp mặt, sau khi gặp được rồi lại cảm thấy có chút mất mát, anh rõ ràng rất bận thậm chí bỏ thời gian cùng cô ăn một bữa cơm cũng rất xa xỉ, nên cô đành im lặng, không yêu cầu gì thêm.
Sau khi trở về đã là xế chiều, Kỉ Bách Linh ghé căn teen ăn chút cơm rồi về kí túc xá, ngẫu nhiên trên đường cô gặp Giang Dịch Sâm nên hai người cùng nhau tản bộ, tiếp xúc nhiều với anh cô phát hiện anh có con mắt nhìn rất tốt, lại hiểu biết rộng cô rất thích nói chuyện với anh. Hai người tiến ra phía sân vận động đi bộ, con đường này vẫn vắng như mọi hôm, trước kia cô rất thích lôi kéo Tưởng Bách Xuyên tản bộ ở đây nhưng hiện tại chỉ thể đi cùng với người khác, cảm thấy có vài phần mất mát.
Giang Dịch Sâm đi bên cạnh, thấy trời nổi gió nên anh lấy áo khoát từ nãy giờ cầm khoát nhẹ lên vai Kỉ Bách Linh, động tác không có gì mờ ám rất tự nhiên, thấy cô không từ chối tâm tình Giang Dịch Sâm rất vui vẻ, mái tóc dài bị gió thổi khẽ lay động, trên người cô có một khí chất thanh cao mà không phải bất cứ cô gái nào cũng có chính điều đó khiến anh bị cuốn hút.
"Hình như tâm trạng em không tốt"
Giang Dịch Sâm dời ánh mắt sang hướng khác nhàn nhạt mở miệng:
"Nếu như em coi anh là bạn bè cũng nên kể anh nghe, biết đâu tâm tình sẽ tốt lên"
"Cũng không có gì, chỉ là bạn trai em từ ngày đi thực tập, hai đứa không có thời gian gặp mặt nhiều. biết là anh bận nhưng em luôn cảm thấy không thoải mái"
"Em có thể nghĩ..."
Giang Dịch Sâm bình tĩnh mở miệng:
"Nếu như anh là bạn trai em, nhất định sẽ mang tất cả thời gian để được ở bên em, cùng em đi ăn những món em thích, cùng em đi du lịch ở những nơi em muốn tới, cùng em đi công viên trờ chơi... hơn nữa đại đa số đàn ông, con trai đều cùng suy nghĩ với anh"
Kỉ Bách Linh lắc đầu:

"Ai làm người yêu anh thực may mắn"
Giang Dịch Sâm nhìn chằm chằm Kỉ Bách Linh , không cho cô trốn tránh
"May mắn hay không em phải thử mới biết"
Kỉ Bách Linh thần sắc hoảng hốt, một hồi lâu mới phản ứng lại:
"Anh đừng cón nói lung tung"
Giang Dịch Sâm cười cười, không tiếp tục chủ đề này nữa:
"Ngày sinh nhật của em là ngày nào?"
"Ngày mười bay tháng tư, anh muốn tặng quà em sao?"
"Đương nhiên"
Kỉ Bách Linh phát hiện ánh mắt Giang Dịch Sâm nhìn cô có gì đó khác lạ, vô cùng ôn nhu và lộ rõ vẻ cưng chiều, chớp chớp mắt cô xoay mặt đi trong lòng có chút hoài nghi, nếu như cô không có Tưởng Bách Xuyên thì cô không nói gì, đằng này anh đã biết cô có bạn trai ...
"Hôm đó em muốn cùng trải qua với Tưởng Bách Xuyên, bạn trai em"
"Ý em là ..."
Giang Dịch Sâm siết chặt tay, trên gương mặt không chút biểu cảm, anh nghĩ đến lần đầu tiên thích một người nữ sinh, cẩn thận đeo đuổi, tặng hoa tặng chocolate, sợ bản thân có cử chỉ hoặc lời nói không tốt, nên ra sức phấn đấu, một năm sau cô ấy cũng đồng ý làm bạn gái anh, khiến anh cảm thấy mình đạt được ước nguyện, anh kể cho đám bạn bè thân của mình nghe về cô gái ấy, xem như nữ thần trong lòng nhưng bọn họ thờ ơ không chút quan tâm, anh bất mãn mém chút đánh nhau với bọn họ, cuối cùng anh cùng bọn họ đánh cược, bạn anh sắm vai thiếu gia theo đuổi bạn gái anh, anh vẫn một lòng lo lắng thương yêu, nhưng sau một thời gian cô ấy chủ động đòi chia tay với anh, người mà anh luôn trân trọng yêu quý lại vì đồng tiền không chút do dự vứt bỏ anh.

Cha mẹ luôn giáo dục anh con người sống trên đời nhân phẩm là quan trọng nhất, nhưng đến sau mối tình đầu đó anh mới hiểu ra, phẩm chất tốt đẹp đến đâu đều gục gã trước giá trị của đồng tiền, phụ nữ vĩnh viễn đều xem tiền như sinh mạng, chỉ cần có được tiền mà không ngại làm bất cứ thứ gì, từ đó thứ nhân phẩm cha mẹ nhắc đến anh đã vứt sang một bên, bản thân con nhà có tiền, taị sao không dùng thứ đó để đoạt cái mình muốn?
Khi ở cùng Kỉ Bách Linh anh lại có cảm giác giống như mối tình đầu của mình, anh đang sắm vai bạn anh, còn Tưởng Bách Xuyên lại chính là anh của những năm về trước.
Anh khẳng định với Kỉ Bách Linh hiện tại anh vẫn còn độc thân chưa có người yên, nên mới có thể cùng cô đi dạo mấy giờ liền, cô lắc đầu cười nói với anh chuyện này cô không quan tâm.
Giang Dịch Sâm đi với cô một lúc nữa, liền lấy cớ có việc phải rời đi, Kỉ Bách Linh đứng nhìn bóng dáng anh, anh vừa rồi thất thần trong giây lát, nghĩ đến cái gì? Đến mối tình đầu hay là đang nghĩ đến người trong lòng?
Nhưng anh lại khẳng định hiện tại không có người yêu, cô lắc đầu tở dài.
Buổi tối ngày mười sáu tháng tư, Kỉ Bách Linh cố gắng khiến bản thân mình thức đến qua mười hai giờ. Đầu tiên là xem hai bộ phim trên mạng, sau đó mở xem các tờ báo giải trí, gần đến 12h bạn cùng phòng bắt đầu lục đục đi ngủ, mà lúc này Kỉ Bách Linh ngồi ôm di động, lòng tràn đầy mong đợi qua 12h sẽ có chuông báo tin nhắn đến, cô nằm trên giường nghe được tiếng nói chuyện của cô bạn giường dưới dường như đề cập đến một nhân vật nam chính nào đó trong bộ phim truyền hình. Tâm tư của cô lúc này dồn hết vào cái điện thoài, "Bảo bối" hai từ này nghe thật cảm giác buồn nôn, trước đây chưa bao giờ nghĩ sẽ có người gọi mình như vậy, nhưng sau khi cô và Tưởng Bách Xuyên quen nhau, sinh nhật đầu tiên anh đã nhắn một cái tin : "Bảo bối, chúc em sinh nhật vui vẻ", lúc này cô lại cảm thấy hai từ "Bảo bối" kia nghe thật ngọt ngào, lúc nào rãnh rổi cũng lôi cái tin nhắn đó ra đọc.
Tưởng Bách Xuyên không phải là loại người ưa dùng lời lẽ ngọt ngào, nhưng lần đó anh đã gọi cô như vậy đủ hiểu tình cảm anh dành cho cô ra sao, lần sinh nhật thứ hai anh cũng nhắn một cái tin, "Chúc bảo bối sinh nhật vui vẻ", cũng giống nhau nhưng cô lại khắc sâu cái tin nhắn đầu tiên hơn, vì nó rất đặc biệt, chính vì thế mấy lần cha mẹ ở nhà muốn đổi cho cô một cái điện thoại hiện đại hơn nhưng cô vẫn không đồng ý.
Nay là sinh nhật thứ 3 kể từ lúc hai người quen nhau, liếc nhìn màn hình điện thoại là ngày 16 tháng 4, 23h59 phút, vô cùng hồi hộp chờ đợi, cô tin tưởng cho anh anh bận cỡ nào cũng sẽ không quên sinh nhật của cô. Ngày 17 tháng 4, 00h00 phút, di dộng của cô vang lên báo có tin nhắn đến, tâm tình cô hân hoan vui vẻ, thở ra một hơi lúc này mới cầm lấy di động, là một tin nhắn, nhưng tên người gửi khiến cô ngây ngẩn cả người.
"Chúc em sinh có một ngày sinh nhật vui vẻ - Giang Dịch Sâm"
Như thế nào lại là anh? Cô hoài nghi bản thân nhìn nhầm, lại mở ra xem lại xác định đúng là Giang Dịch Sâm, lòng tràn đầy chờ mong cuối cùng giống như nhận được một cái xô nước đá, toàn toàn thất vọng, cầm điện thoại ngoài trừ tin nhắn Giang Dịch Sâm gửi đến hoàn toàn không có tin nhắn khác, Tưởng Bách Xuyên, anh đang làm cái gì? Anh đã quên sinh nhật của cô sao? Hôm gặp anh tại sao cô lại do dự không nhắc anh? Quả thực anh đã quên sinh nhật của mình, nhưng mọi năm có năm nào cô nhắc anh nhớ đâu, chẳng lẽ do dạo này anh bận quá. Cho nên mới quên sinh nhật của mình.
Có lẽ đợi một chút nữa sẽ có tin nhắn hoặc anh tự chủ động gọi đến, thời gian trôi từng phút từng giây vẫn không có động tĩnh gì, cô bắt đầu không khống chế nỏi bình tĩnh mà suy nghĩ lung tung, tại sao Giang Dịch Sâm nhớ sinh nhật của mình mà Tưởng Bách Xuyên lúc này lại không? cùng anh ở bên nhau lâu như vậy nhưng đây là lần đầu cô cảm thấy thất vọng, nguyên đêm cô lăn lộn không ngủ được, mơ mơ màng màng lại cầm điện thoại lên xem , nhưng điện thoại không có tin nhắn đến, cái gì cũng đều không có cứ như vậy đến gần sáng cô mới chợp mắt được một chút.
Ngày hôm sau tỉnh lại cũng không biết bản thân ngủ lúc nào? Tỉnh thực sự mới nhớ ra hôm nay là sinh nhật của mình, bản thân an ủi nếu như Tưởng Bách Xuyên gọi điện hay nhắn tin, cô sẽ tha thứ cho anh, Hiện tại có lẽ công việc quá nhiều nên buổi tối ngủ sớm, buổi sáng dậy đi làm liền, nên mới không có thời gian nhắn tin.
Cô cầm điện thoại lên xem, không có tin nhắn cũng không có cuộc gọi nhỡ, giờ đã hơn 9h sáng, cảm giác mất mát lan tràn đến toàn thân, chẵng lẽ quen nhau một thời gian lâu nên không còn lãn mạn sao? Có thể không chú ý đến người yêu như lúc mới quen nhau? Bất luận có gì xảy ra cũng cho rằng họ sẽ hiểu và cảm thông?

Cô cầm điện thoại lên bỏ sang một bên sau đó đi ăn sáng, vừa đến quán mẹ cô gọi chúc mừng sinh nhật con gái, sau đó là Phùng Minh Nguyệt còn hỏi cô đang ở đâu? Nói ra địa chỉ Phùng Minh Nguyệt liền lập tức chạy đến.
Lúc này Kỉ Bách Linh đang ăn sáng, cô gọi một phần cháo, cháo ở đây bán rất ngon niêm vừa phải hạt gạo lại nở vừa không ngán, vừa thấy cô Phùng Minh Nguyệt vội chạy đến,:
"Bách Linh, sinh nhật vui vẻ, quà tớ để ở kí túc xá của cậu, hôm nay có dự định gì không?"
"Hôm nay với hôm qua cũng giống nhau thôi mà"
Kỉ Bách Linh ăn cháo, lời nói có phần hờn dỗi, thực ra cô muốn cùng trải qua với Tưởng Bách Xuyên, nhưng quả thực lại không thể.
Phùng Minh Nguyệt hồ nghi nhìn cô một cái:
"Biểu tình gì đây? Không lẻ cậu lại gây với Tưởng Bách Xuyên, cho nên không cùng cậu đi chơi?"
"Không phải do Bách Xuyên bận quá, cậu cũng biết công ty kia nổi tiếng cỡ nào, lượng công việc cũng vô số, nhận người rất nghiêm khắc, chỉ cần sơ xuất một cái là đào thải, chung quy chỉ nhận hai người. Sinh nhật năm nào mà không có, lỡ một năm cũng không có gì,"
Căn bản vì Tưởng Bách Xuyên mà cô nói như vậy,bản thân cố gắng xem như không có gì.
"Bận cở nào cũng phải đến gặp cậu một chút chứ?"
Phùng Minh Nguyệt bực mình thay bạn.
Kỉ Bách Linh cầm thìa trên tay khựng lại một chút, đột nhiên nói không ra lời, đúng vậy bận việc chỉ là cái cớ chung quy là anh quên ngày sinh nhật của cô, nhưng không lẽ bây gườ cô lại đi gọi cho anh nhắc nhở? Vậy còn gì gọi là ý nghĩa, hơn nữa làm vậy anh và cô sẽ cảm thấy không thoải mái. Bỏ qua được thì bỏ qua cũng không có gì quan trọng.
"Này Tưởng Bách Xuyên thật là ... haizz đưa điện thoại cho tớ để tớ giúp cậu mắng hắn"
Kỉ Bách Linh thấy bộ dáng tức giận của Phùng Minh Nguyệt, lập tức nở nụ cười, tâm tình vui lên, thật tốt vì cô đã có một người bạn như Minh Nguyệt:
"Không cần đâu, Bách Xuyên bận thật mà đừng phá anh ấy, chờ hết bận tớ sẽ trị tội Bách Xuyên sau"

Phùng Minh Nguyệt thấy Kỉ Bách Linh cười biết vấn đề thực không lớ, cũng yên lành gọi một tô cháo ra.
Dùng bữa cong, hai người trò chuyện một hồi rồi cô trở về kí túc xá lại nghĩ đến điện thoại, chung quy là vẫn còn hy vọng anh nhớ đến sinh nhật mình, nên vội vàng quay về, nhưng đợi từ sáng đến trưa vẫn không thấy tin nhắn hay điện thoại của anh, vô cùng thất vọng, rồi tự trách bản thân lúc Minh Nguyệt bảo thay cô mắng anh một trận tại sao mình lại tở ra không có gì, kết quả bây giờ người cô đơn chính là cô.
Mọi người đều nói con gái trọng sắc khinh bạn, xem ra cô đã trọng sắc khinh bạn sao quả thực đây là báo ứng mà.
5h chiều, cảm giác có vài phần khổ sở, sinh nhật hai mươi tuổi thế nhưng vì một phút hồ đồ mà bở mất một ngày trọng đại, còn kế hoạch mấy ngày trước suy nghĩ cùng trải qua bên Bách Xuyên nay đã tiêu tan.
Di động vang lên, cô cầm lấy quả là thật sự quá mức thất vọng rồi, Giang Dịch Sâm gọi đến, do dự một hồi vẫn nghe máy:
"Giờ anh gọi có quấy rầy đến thế giới của hai người không?"
Thế giới hai người, không biết vì sao nghe vào chỉ cảm thấy có vài phần châm chọc.
"Em hiện tại chỉ ở một mình"
Giang Dịch Sâm không ngờ cô trả lời như vậy sửng sốt vài giây:
"Thực khéo, hiện tại anh cũng ở một mình, vậy người đang cô đơn bên kia có nguyện ý giúp người đang cô đơn bên này không?"
"Anh đang ở đâu?"
"Đang đứng dưới kí túc xá của em"
Kỉ Bách Linh gác điện thoại, bản thân tùy ý sữa soạn một chút liền trực tiếp đi xuống lầu, cũng tốt, ít nhất cũng có việc để làm, cô đi xuống mới biết Giang Dịch Sâm đến tặng quà cho cô, biết cô không có ở cùng ai mới quyết định mang cô ra ngoài. Khiến cô không khỏi cảm động.
O


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận