Editor: Thảo Trúc
Beta: Phi Yến
Trên forum trường lúc này tình hình vẫn đang rất hot, nhưng lại không hề ảnh hưởng đến tình cảm, cuộc sống giữa Kỉ Bách Linh và Tưởng Bách Xuyên. Mấy ngày nay Kỉ Bách Linh có tiết đều phải lên giảng đường, gần đây cô luôn bị Bách Xuyên kiểm tra việc học rất gắt gao, anh nói với cô quãng đường sinh viên sắp đi qua, cô không nên lơ là như trước đây mà phải dành thời gian còn lại chú tâm vào việc học nhiều hơn, lên lớp nghe giảng đôi khi không chỉ đơn thuần là tiếp thu kiến thức mà còn giúp cô có thêm vốn sống, điều dưỡng tính cách. Anh không những dùng lời nói mà còn dành ra thời gian cùng cô lên lớp, cô biết thời gian này anh rất bận, còn phải ở bên chăm sóc chỉ dẫn cho mình không khỏi đau lòng nên cố gắng quyết tâm ra sức học tập nghiêm chỉnh, để anh không phải lo lắng cho cô nữa.
Có không ít người cho là tốt bụng liên tục đăng bài trên forum, phân tích tình cảm của cô và anh, nói cho anh biết ngày hôm đó đã xảy ra chuyện gì, mong anh mở hai mắt to ra để thấy Kỉ Bách Linh là loại người gì? Ngược lại mong đợi của bọn họ, anh đều bỏ ngoài tai mấy lời ra tiếng vào, anh luôn biết bản thân cần gì và làm gì, cô đã nói cho anh biết, anh nên tin tưởng cô vì cô mới chính là người yêu của anh, bởi vậy tình cảm giữa hai người càng bền chặt cùng nhau đối mặt với khó khăn.
Dạo gần đây Tưởng Bách Xuyên có quá nhiều việc, nên cô đành phải đi ăn với Phùng Minh Nguyệt, chỉ khi nào đến giờ ăn trưa mới có thể chứng thực được trường đại học An Minh đông sinh viên đến cỡ nào, cô không thích những nơi ồn ào nên sau khi ăn xong cô lôi Minh Nguyệt đi, cô thích đi bộ đến con đường nhỏ phía sau kí túc xá, hai bên có rất nhiều phiến đá có thể ngồi nghỉ mát, học bài, bên cạnh đường là cây cầu bắc ngang dòng sông nhỏ, mấy cây liễu mọc dọc bờ sông, yên tĩnh thanh bình, cước bộ đến giữa cầu giậm chân mấy cái có thể nhìn thấy bầy cá bị dọa nhanh chóng tản đi, bị Bách Linh lôi kéo đi hoài, riết cũng thành thói quen.
"Dạo gần đây cậu bị sao vậy?"
Kỉ Bách Linh nhận ra cô bạn thân đang có tâm sự.
"Đại khái cảm thấy có chút mê man, lo lắng về cuộc sống, nhất là khi thấy các công ty, bệnh viện bắt đầu đăng tuyển dụng, thực tập, lần đầu tiên tớ có cảm giác phải đối mặt với việc mình phải tiến vào xã hội, tự nuôi sống bản thân, cần phải có mục tiêu và lý tưởng sống, cảm thấy quá hoang mang và sợ hãi. "
Phùng Minh Nguyệt lắc đầu cũng không biết sau khi ra trường cuộc sống của cô sẽ ra sao?
"Bách Linh, cậu đã có dự tính gì cho tương lai chưa?"
"Không phải còn sớm sao? Tới đó hãy tính."
Kỉ Bách Linh liếc mắt một cái Minh Nguyệt cũng không bàn về chủ đề này nữa, bởi cô biết Bách Linh không cần phải lo quá nhiều về cuộc sống mưu sinh sau này, nếu không kiếm được việc làm thì cô có thể về làm chủ doanh nghiệp cá nhân của gia đình, còn không thì nhờ vào mối quan hệ mà cha mẹ sẽ tìm cho cô một công việc nhàn rỗi. Điều kiện tốt như Bách Linh sẽ không bao giờ cảm thấy lo lắng phiền muộn như cô.
Mày nhíu lại, Phùng Minh Nguyệt chợt nghĩ đến xung quanh bạn bè mọi người đều rất hâm mộ Kỉ Bách Linh, không hẳn là không đúng, ít nhất tại thời điểm này cô cũng có chút hâm mộ, không cần phải lo lắng về tương lai, sự nghiệp, dù sao cũng sẽ có người nhà đứng sau hỗ trợ giúp đỡ, hơn nữa bên cạnh còn có Tưởng Bách Xuyên, tình cảm gắn bó sâu chặt từ thời trung học, hơn nữa lại còn xinh đẹp thanh tú. Phùng Minh Nguyệt lắc đầu, hâm mộ cùng ghen tị, hai khái niệm này rất mong manh dễ hòa làm một. Bách Linh là bạn tốt của cô, cô nên vì Bách Linh mà cảm thấy vui vẻ.
"Ừ, chỉ là tớ chợt cảm thấy vậy thôi."
Kỉ Bách Linh dừng chân, đợi Phùng Minh Nguyệt tiến lên rồi nắm chặt cánh tay cô lại:
"Tớ cảm thấy tương lai sẽ xuất hiện rất nhiều rất nhiều con đường và ngã rẽ, chúng ta có quyền lựa chọn con đường nào để đi, mỗi con đường một khi đã chọn đều sẽ đi được, chỉ là phong cảnh có chút khác nhau, cậu đừng nên quá lo lắng trên đường sẽ xuất hiện những gì, phong cảnh ra sao? Càng không nên so sánh với người khác giữa con đường mình chọn với con đường họ chọn tốt xấu thế nào? Có thể ở thời điểm này con đường ta chọn sẽ tương đối thuận lợi nhưng chưa chắc ở thời điểm khác lại không xuất hiện bão tố? Đâu ai biết trước được tương lai sẽ xảy ra những chuyện gì vấn đề là cách ta đối mặt và giải quyết ra sao thôi."
Cô cười nhìn Minh Nguyệt:
"Dù gì cũng sẽ có đường cho cậu đi, không cần quá lo lắng."
Phùng Minh Nguyệt cứ thế yên lặng nghe Bách Linh nói, từ từ cũng nở nụ cười, xác định như thế, đến thời điểm thì thực tập, ra trường thì xin việc, cái gì đến rồi cũng đến, nếu bây giờ suốt ngày ngồi lo lắng sẽ ảnh hưởng đến các quyết định sau này.
Hai cô gái ngồi ở một góc trong quán nhỏ bán bánh gạo nếp hấp, mùi nếp non hấp bỏ chút nước dừa cùng mè rang rất hấp dẫn, vì thế tâm tình tự nhiên cũng tốt lên, hai người vô tư trò chuyện quên hết những phiền muộn trước đó.
Buổi chiều Minh Nguyệt có tiết nên về trước, Kỉ Bách Linh tản bộ rồi nghỉ chân tại mấy hàng ghế ven đường, gần đây Tưởng Bách Xuyên được một công ty gọi đi thực tập có lương, xem ra công ty này rất xem trọng anh, phúc lợi cùng đãi ngộ rất tốt hằng năm tuyển dụng nhân viên rất hạn chế sinh viên không thuộc hàng xuất sắc sẽ không bao giờ để mắt đến. Anh đã dành ra rất nhiều tâm huyết mới được như ngày hôm nay nên cô cũng không muốn làm phiền, để anh tập trung cho công việc.
Cô đi một vòng lớn sân trường, hai bên là những cây đại thụ cao lớn, che bóng mát, có vô số lá rụng dưới chân, để tâm mình thả lỏng, nghe tiếng giày giẫm đạp lên lá khô, sau đó hưởng thụ rồi cười một mình, một cơn gió thổi qua mái tóc dài tung bay, cảnh tượng lúc này trông cô như một vị tiên nữ đang dạo chơi chốn phàm trần.
Một chiếc xe tiến đến, cán lên từng tầng lá rụng, gọn gàng dứt khoát dừng lại trước mặt Kỉ Bách Linh, cô sửng sốt thu lại nụ cười, cửa xe từ từ hạ xuống, lộ ra gương mặt Giang Dịch Sâm, anh lấy kính râm xuống, hướng cô cười:
"Không biết anh sao?"
Nhìn thấy anh, Kỉ Bách Linh cũng cười, liếc thấy chiếc xe cho dù cô không có niềm đam mê với xe cộ nhưng cũng khẳng định được giá trị rất xa xỉ, xe này cùng với khí chất của anh quả thật rất hợp:
"Anh không cần mỗi lần gặp em đều lặp đi lặp lại một câu nói, thật nhàm chán, trí nhớ của em không quá kém."
Giang Dịch Sâm nhún vai:
"Nếu trí nhớ tốt vậy Kỉ tiểu thư? Xin hỏi sao lần trước em không nhận ra anh?"
"Lần đó... Không phải cuối cùng em cũng nhận ra đó sao?"
Giang Dịch Sâm lắc đầu, nhớ được và nhận ra là hai việc hoàn toàn khác nhau.
"Không nghĩ tính em lại ngoan cố đến vậy?Lên xe đi."
"Cái gì?"
Vẻ mặt Kỉ Bách Linh mờ mịt, không biết anh đang nghĩ gì mà kêu cô lên xe.
"Anh có nhớ lần trước từ biệt em có nói anh có việc ở trường, tính chất công việc có hơi nhàm chán, có khả năng sẽ tìm đến em nói chuyện? Em lại quên rồi sao?"
Kỉ Bách Linh xấu hổ cười, lúc nãy cô bảo trí nhớ mình tốt, như thế nào lại bị anh đả kích. Lúc đó cô nghĩ anh chỉ nói chơi, không nghĩ lại là sự thật. Cô nghĩ một lúc cuối cùng cũng bước lên xe Giang Dịch Sâm. Lên xe rồi lại hối hận, xem chừng lại bị mọi người lấy việc này thêm mắm thêm muối vào, chuyện lần trước dư âm đến giờ vẫn còn mà cô lại quên mất.
Xe chạy rất êm, anh lái xe tốc độ không chậm, cô ngồi bên trong, thấy xe rất nhanh lướt qua phong cảnh bên ngoài. Gió theo cửa kính xe thổi vào rất mạnh, lúc sau Giang Dịch Sâm dừng xe lại bên sân thể dục cũ, nhà trường mấy lần muốn phá bỏ nơi này, nhưng vẫn chưa quyết định ở đây chỉ có mấy người hay đá bóng đến chứ bình thường rất ít người đến.
Giang Dịch Sâm cùng Kỉ Bách Linh đồng thời bước xuống xe.
"Mang anh đi dạo trong trường em, muốn đi nơi nào tùy ý em quyết định."
Giang Dịch Sâm hướng ánh mắt đến cô, cô không thể nghi ngờ anh cố tình, vì lời nói của anh rất tự nhiên có phần chân thành trên mặt lại có vẻ chờ mong, thuần túy đánh thẳng đến lòng người đối diện khiến họ xao động.
Ánh mắt anh mạnh mẽ nhìn thẳng vào cô, khiến cô có chút xấu hổ dời đi, nghĩ chính mình lần trước đã nhận lời vì thế gật đầu, quyết định đưa anh đi dạo một chút.
Cô đưa anh đến những chổ ít người qua lại, trường học quá lớn có nhiều khu cô ít lui tới nên không quá quen thuộc bình thường cuộc sống luẩn quẩn mấy nơi cố định, phía bên này trường, có rất nhiều khu đã bị sinh viên lãng quên, như sân đá bóng, bãi tập bóng rổ, sân cầu lông, bóng chuyền, trường học dần hướng theo ngành kiến trúc báo chí nên khu vực này quả thực đã dần trở nên hoang vu hẻo lánh đối với sinh viên, nhiều khu còn mọc lên rất nhiều cỏ dại.
"Chẳng phải là trường học của em hay sao? Biểu cảm ngạc nhiên ấy là ý gì?"
Cô cũng không thèm mở miệng, tâm trạng có chút hiếu kì.
"Nơi này quả thât..."
Giang Dịch Sâm cố ý liếc cô, phát hiện cô thuộc dạng 360 độ góc nào cũng là mĩ nữ, cho dù anh đứng góc độ nào cũng cảm thấy cô rất đẹp, giống như cô từ trong tranh vẽ bước ra, khiến anh không tự chủ được tò mò muốn khám phá. Anh bình thường rất ít khi nào kiên nhẫn đeo đuổi phụ nữ, chán ghét nhất là mấy chuyện yêu hay không yêu, dù sao trước giờ phụ nữ luôn đầu hàng trước anh, tự động dâng hiến cho anh, hà tất lãng phí thời gian. Nhưng khi đối mặt với cô, anh trở thành một người kiên nhẫn, muốn cùng cô chậm rãi từ từ phát sinh tình cảm.
"Hic, thật có lỗi, em chỉ cảm thấy hiếu kì."
Cô lè lưỡi, chỉ là trước giờ chưa từng đến đây, hai người cùng bước đi, Kỉ Bách Linh nhìn anh, lại rất ngạc nhiên, anh như vậy có thể đoán được gia cảnh không tồi, tại sao lại đến đây công tác? Mà vấn đề là anh có việc hay không hoàn toàn không liên quan đến cô. Tên Bạch Nhân chợt lóe ra trong đầu, cô chớp mắt có chút không thoải mái, nếu như chân tướng đúng như mọi người nói, anh chính là người bạn trai bí mật đã chia tay Bạch Nhân, thì xem ra con người anh không hề đơn giản.
"À, lần trước anh nói hỏi bạn biết tên của em mới xác nhận em là cô gái năm xưa chặn xe anh đi nhờ, anh hỏi Bạch Nhân hả?"
Giang Dịch Sâm không chút dấu diếm gật đầu:
"Đúng vậy"
"Vậy anh cùng Bạch Nhân..."
Cô nhíu mày, căn bản định hỏi anh và Bạch Nhân quả thực như lời đồn? Anh chính là bạn trai bí mật của Bạch Nhân? Nhưng lại bất giác nhận ra việc anh có quan hệ với Bạch Nhân không liên quan đến cô? Huống chi nếu anh và Bạch Nhân thật sự yêu nhau cô hỏi vậy quá thừa thải sao?
"Anh cùng Bạch Nhân thế nào? Sao em không nói tiếp?"
Anh đưa ra bộ mặt nghi vấn?
"Chính là, anh hẳn nên tìm Bạch Nhân đưa anh đi dạo, chúng ta nên trở về, với lại con gái rất mẫn cảm, sẽ không thích bạn trai của mình tiếp cận người con gái khác, cho nên... anh hiểu ý của em mà đúng không?"
Giang Dịch Sâm hoàn toàn lắc đầu:
"Anh thực không hiểu ý em, không biết em đang nói cái gì?"
Kỉ Bách Linh cứng họng:
"Ý của em là, anh và em gặp mặt thế này, Bạch Nhân, bạn gái anh cô ấy sẽ không vui đâu."
"Sẽ không."
Anh khinh miệt trả lời:
"Bạch Nhân không phải bạn gái anh."
Câu này đến tai Kỉ Bách Linh có phần kinh ngạc, cô ngơ ngác nhìn anh, mi tâm nhíu lại, hai mắt mở to:
"Nhưng là... mọi người đều nói anh là bạn trai của Bạch Nhân, không phải anh và Bạch Nhân thường xuyên gặp mặt, anh cũng thường xuyên lái xe đến đón Bạch Nhân ra vào trường sao?"
"Anh thật không biết lời đồn này từ đâu mà ra, anh và Bạch Nhân không có quan hệ gì với nhau hết, thật ra Bạch Nhân là bạn gái của bạn anh, dạo gần đây Bạch Nhân và cậu bạn kia có chút chuyện, bạn anh dường như rất tức giận, đã muốn chia tay với Bạch Nhân, mà anh có công việc cá nhân nên thường xuyên lui đến đại học An Minh, ngày trước mỗi lần anh có việc ghé trường bạn anh hay nhờ anh đón Bạch Nhân, sinh viên trường em thật thú vị, không biết rõ sự thật lại có thể nói rành mạch như vậy."
Kỉ Bách Linh lại cứng họng, hơn nữa có chút khó xử, chính bản thân cô được bọn họ đồn thổi thảm đến như vậy, vốn biết không phải sự thật mà lại đi tin lời bọn họ, cảm thấy ranh giới mong manh giữa cô và bọn họ có chút giống nhau, tưởng Giang Dịch Sâm là bạn trai của Bạch Nhân, ngẫm lại bản thân, mình đúng là rảnh rỗi như bọn họ không có chuyện gì làm mà.
"Em... thật có lỗi, tin lời mọi người tưởng anh là bạn trai Bạch Nhân."
"Không sao, anh và em không có vấn đề gì, chẳng phải bây giờ em đã biết rồi sao?"
Cô gật đầu:
"Dạ, em đã biết."
Giang Dịch Sâm nhìn cô, nhịn không được nở nụ cười, người gì quá mức đơn thuần, người khác nói cái gì đều tin, hơn nữa lại còn cảm thấy áy náy. Trước giờ anh cảm thấy con gái ai cũng như ai, đều bị vật chất làm mờ mắt, nhưng đứng trước mặt cô, anh lại cảm thấy rất đặc biệt, loại cảm giác này rất lạ, mời mọc anh muốn tiến vào cuộc sống của cô, dường như cho dù bên ngoài ô nhiễm ra sao, chỉ cần đứng bên cạnh cô thì sẽ được gột rửa sạch sẽ, anh muốn sống trong bầu không khí đó, tiếp xúc với khí chất thanh cao không nhiễm bụi trần của cô.
Biết anh và Bạch Nhân không có quan hệ, tâm trạng cô bỗng nhiên thoải mái hơn, cùng anh đi dạo, nhận lời làm hướng dẫn viên cho anh, vì anh mà đến rất nhiều khu trước đây cô chưa từng đặt chân đến, mà Giang Dịch Sâm cũng có vẻ hiếu kì đối với đại học Anh Minh, khiến Kỉ Bách Linh có hứng thú nói thao thao, cô nói cho anh rất nhiều chuyện, kể cả việc hình thành trường, không khỏi cảm thấy có chút tự hào về bản thân.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...