Editor: Thảo Trúc
Beta: Phi Yến
Kỉ Bách Linh cảm thấy ở phòng ngủ nói chuyện với Phùng Minh Nguyệt thật không thoải mái, chính cô cũng cảm thấy có chút không tự nhiên, đại khái là do hai người bạn cùng phòng kia tỏ vẻ hơi khó chịu, vì thế cô lôi Minh Nguyệt ra quán trà sữa gần trường ngồi. Bình thường mùa hè tới quán trà sữa nào cũng chật kín người, nhưng hôm nay trời mát mẻ nên khách không đông lắm, cô kéo Minh Nguyệt chọn một bàn trong góc.
Minh Nguyệt đi mua hai ly trà sữa, trở về chổ ngồi đối diện Kỉ Bách Linh, quán không lớn, bên ngoài sân để rất nhiều bàn, bên trong phòng ốc cũng tạm, bốn phía đều là gương, trên trần cũng là mặt gương chính vì thế nhìn không gian bên trong tưởng rằng rất rộng nhưng thật chất chỉ là một cái phòng nhỏ.
Phùng Minh Nguyệt uống một ngụm trà sữa sau đó mới quay sang Kỉ Bách Linh hỏi:
"Này cậu với anh chàng kia chuyện là thế nào?"
Vừa rồi hai người ở trong phòng ngủ nên không tiện hỏi, sợ có nhiều việc không nên để người ngoài nghe mất công lại gánh thêm phiền toái. Căn bản mọi người không ai biết thực hư thế nào, tất cả mọi việc đến thời điểm này đều là suy đoán không may nói ra một cái gì mà khiến họ hiểu nhầm thì quả thực không thể tưởng tượng nổi.
Kỉ Bách Linh không chút dấu diếm liền đem tất cả sự tình kể cho Phùng Minh Nguyệt nghe, bao gồm cả việc cô bị trễ giờ thi. Phùng Minh Nguyệt nghe xong lại chấp môi, quả thực trên đời vẫn còn đàn ông tốt đến thế sao?
"Bách Linh chuyện đã lâu như vậy thế nào mà anh ta lại nhớ rõ cậu? Sẽ không có ý nghĩ gì khác với cậu chứ?"
"Cậu tưởng là tiểu thuyết chắc, anh ta bị bộ dáng tớ lúc chặn xe làm cho giật mình rồi khắc cốt ghi tâm có thể sau đó có tìm mà không thấy, bây giờ vô tình thấy mà thôi"
Kỉ Bách Linh nghĩ đến Giang Dịch Sâm lại nhớ đến lời anh nói đang ở một chỗ với bạn thì gặp cô, có phải hay không người bạn anh nhắc đến là Bạch Nhân? Quả thật rất có khả năng.
"Thật tình tớ không biết anh ta có quan hệ với Bạch Nhân, nếu biết tớ nhất định tránh xa anh ta ra, không biết lúc này Bạch Nhân nghĩ tớ như thế nào?"
"Cậu không làm gì hổ thẹn thì mắc mớ gì nghĩ đến Bạch Nhân, chuyện của cô ấy cậu quản thế nào được?"
Phùng Minh Nguyệt lơ đễnh lập tức nhíu mày:
"Nói đi nói lại tớ cũng không nghĩ mọi chuyện lại thành ra như vậy, nếu một ngày có một soái ca đến nói với tớ anh ta là người ngày xưa đã từng giúp đỡ tớ trong lúc khó khắn, tớ nhất định cảm động đến chết."
Kỉ Bách Linh không nhịn được nở nụ cười:
"Đêm nay cậu nằm mơ đi, hẳn là có thể thấy được anh soái ca của cậu đến tìm."
Phùng Minh Nguyệt giả bộ giận, Kỉ Bách Linh biết cô đang cố tình trêu mình nhưng vẫn ngồi năn nỉ, phụng phịu:
"Bách Linh hiện tại chuyện đã thế này, tuy rằng cậu không làm gì sai cả, nhưng miệng lưỡi thế gian rất đáng sợ, huống chi nếu Tưởng Bách Xuyên nghe được mấy chuyện này lại suy nghĩ lung tung, cho dù anh ta có là ân nhân giúp cậu đi chăng nữa thì cậu cũng nên tránh xa một chút, cậu đừng vì chuyện đó mà quá cảm kích anh ta, nếu lúc đó anh ta không xuất hiện biết đâu sẽ có một người khác xuất hiện giúp cậu?"
Nghe Minh Nguyệt nói, Kỉ Bách Linh im lặng.
"Làm sao vậy?"
Phùng Minh Nguyệt khó hiểu.
"Thật ra chuyện không chỉ đơn giản như cậu nghĩ đâu, tới lúc đó bối rối khẩn trương như vậy là vì lúc đó tớ đã dậy rất muộn, tự cảm thấy là đã thật sự trễ giờ thi, hơn nữa chạy ra đường bắt xe cũng không có, lúc đó tớ chỉ có một suy nghĩ là thôi tớ xong rồi phải đợi kì thi năm sau. Cuối cùng lại gặp Giang Dịch Sâm, lúc đó quá sốt ruột, luôn thúc dục anh ta chạy nhanh, cả đời này tớ chưa bao giờ ngồi xe nào mà tốc độ nhanh như lần đó, chỉ cảm thấy mình như mũi tên được bắn đi, đèn xanh hay đèn đỏ anh ta mặc kệ, trên đường lái xe không hề giảm tốc độ, khéo léo vượt qua, tại sao lúc đó tớ không nhìn anh ta để sau này báo ơn ư? là bởi vì ngồi trong xe động cũng không dám động thì làm gì có cơ hội mà liếc mắt nhìn? Khi bước xuống xe thậm chí tớ còn cảm thấy có chút không chân thực. Minh Nguyệt nếu như không có Giang Dịch Sâm, ngay cả lúc này ngồi nói chuyện với cậu cũng không có khả năng, nên tớ rất cảm kích anh ta, sau lần chở tớ chắc chắn anh ta bị bắn tốc độ, camera cũng ghi lại những lần vượt đèn đỏ, tiền phạt cùng hóa đơn chắc chắn không thể thiếu."
Kỉ Bách Linh nói xong những lời này, quả thực sau khi gặp lại Giang DỊch Sâm cô mới nghĩ đến anh đã gặp bao rắc rối sau lần cho cô đi nhờ xe, hôm đó lúc bước xuống đường cô đã tính nhẩm không thể nào kịp vào phòng thi, tọa độ giao thông xe cộ, từ nhà đến trường thi không phải gần nhưng Giang Dịch Sâm lại có thể đưa cô đến trước cổng trường sát giờ khóa cổng, tốc độ quả là không thể tưởng tượng nổi.
"Hóa ra là như vậy, đúng là cậu nên cảm kích anh ta."
Kỉ Bách Linh gật đầu.
"Nhưng tớ nghĩ cậu nên xem xét cận thận sẽ báo ơn anh ta thế nào? Bên cạnh cậu còn có Tưởng Bách Xuyên, chuyện hôm nay trước sau gì cũng tới tai Bách Xuyên nhà cậu."
Nghĩ đến Tưởng Bách Xuyên, Kỉ Bách Linh chợt giật mình, trưa giờ mải lo nghĩ đến việc tự dưng được lên trang nhất, lo đối phó và ngồi đọc bình luận của mọi người rồi Phùng Minh Nguyệt xuất hiện lôi cô ra quán mà quên mất Tưởng Bách Xuyên. Phùng Minh Nguyệt lúc này bảo cô chuyện xảy ra lần này không chỉ một vài lời nói mà sáng tỏ hết được, cô nên chủ động gặp và nói rõ cho Tưởng Bách Xuyên biết đầu đuôi mọi chuyện. Thứ nhất anh sẽ không bị những lời đã kích không hay trên mạng ảnh hưởng đến suy nghĩ tâm tư và tình cảm, thứ hai cô chủ động nói cho anh biết thì Tưởng Bách Xuyên sẽ càng thêm tin tưởng, như vậy cả hai mới có thể cùng vượt qua sóng gió, tình cảm sẽ thăng tiến thêm một bậc. Phùng Minh Nguyệt nói với Kỉ Bách Linh tuyệt đối không được tin tưởng một người quá mức, có rất nhiều cặp đôi đã chia tay chỉ bởi không chịu nổi ngôn luận của người ngoài, ai mà không ích kỉ khi yêu? Nên tuyệt đối không được đi vào vết xe đổ của bọn họ.
Kỉ Bách Linh nghe lời khuyên bảo của Phùng Minh Nguyệt, cho dù những lời Minh Nguyệt nói rất có lý nhưng cô vẫn chọn tin tưởng Tưởng Bách Xuyên, nên lúc nghe Minh Nguyệt nói cô có hơi lê đễnh. Cô tin tưởng Bách Xuyên là một chuyện làm theo lời Minh Nguyệt lại là một chuyện khác, chuyện đã rầm rộ như vậy cũng nên nói cho anh biết đầu đuôi thế nào. Vì thế Kỉ Bách Linh trực tiếp đi từ cửa chính vào trường, cô muốn đích thân nói cho anh biết chuyện này, quả thực cô không thể ngờ đến chuyện nhỏ ấy mà mọi người lại có thể xé to ra đến vậy.
Thời tiết không nóng lắm, trong không khí vẫn mang chút gió đông lạnh, cô đứng lại một chút dẫm dẫm chân tại chỗ, nếu không cảm thấy bản thân khó chịu. Rất nhiều đôi tình nhân đi lướt qua, bọn họ vừa đi vừa nói chuyện trên mặt luôn hiện ra nét cười. Tưởng Bách Xuyên của cô lúc này lại đang đi phụ giúp các giáo sư, vì tương lai mà phấn đấu. Cô đứng như vậy cảm thấy không thoải mái, Tưởng Bách Xuyên vì cô vì tương lai của hai người mà ngày đêm phấn đấu, còn mình lại nhàn rỗi như vậy. Sau này khi cô và anh kết hôn, chắc chắn sẽ làm một người vợ tốt, chăm sóc anh và gia đình không để anh có chút phiền muộn.
Một chiếc xe bus cho sinh viên trong trường dừng lại, cô lập tức bước lên, liền thấy được Tưởng Bách Xuyên, anh cũng thấy cô, lập tức đi nhanh đến, giữ chặt tay cô, tay cô hơi lạnh anh nhìn không được hà hơi vào rồi nắm lấy hai bàn tay cô mà xoa xoa.
"Như thế nào lại chạy đến đây? Em không cần phải đến đợi anh đâu? Ngoan ngoãn ở phòng ngủ nhiều một chút là tốt rồi."
Cô nhìn anh cười híp cả mắt, anh lúc nào cũng đi bộ đến dưới phòng ngủ của cô rồi mới gọi điện bảo cô xuống, không để cô phải chờ anh, những chuyện nhỏ như thế này làm cô thấy rất hạnh phúc:
"Hôm nay là trường hợp đặc biệt."
"Thế nào?"
Anh nhếch mày, rất ngạc nhiên trường hợp đặc biệt là thế nào?
Kỉ Bách Linh kéo anh đến hướng trường học, cô chu cái miệng nhỏ nhắn.
"Tưởng Bách Xuyên em lại gây chuyện nữa rồi, nhưng anh không thể trách em do mọi người có trí tưởng tượng quá phong phú nên mới thành ra lớn chuyện."
"Trước tiên em nói cho anh nghe xem là chuyện gì? "
"Anh phải cam đoan không được giận và la em."
Tưởng Bách Xuyên giơ tay xoa phía sau đầu cô chậm rãi nói:
"Ừ, anh biết rồi sẽ không trách hay giận em."
"Tưởng Bách Xuyên anh thật tốt."
Cô nhìn anh trong mắt đều là sự ngọt ngào, cô vẫn chưa nói là chuyện gì mà anh lại hứa là sẽ không giận, giống như là mọi chuyện của cô dù lớn nhỏ anh sẽ không bao giờ trách cô, loại cảm giác này quả thực rất tuyệt vời.
"Quả thực không phải lỗi của em, hôm nay em thấy thời tiết tốt, vì thế đã nghĩ nên đi phơi nắng, không nghĩ đến lại gặp người quen... chỉ đơn giản như vậy. Nhưng bị mọi người chụp ảnh rồi đăng trên forum trường lên cả trang nhất, mọi người không ngừng chỉ trích em, còn nói em vì Giang Dịch Sâm mà bỏ rơi anh."
Kỉ Bách Linh kể đơn giản cho anh nghe hôm nay đã xảy ra những chuyện gì, trọng điểm vẫn là Giang Dịch Sâm là người lái xe chở cô đến trường thi, vô tình hôm nay hai người gặp nhau, anh nhận ra cô nên hai người có ngồi nói chuyện với nhau một chút. Chuyện chỉ có như vậy.
Tưởng Bách Xuyên im lặng nghe cô nói, cô liền nói thật nhanh, Minh Nguyệt đã bảo nam nhân rất hay để ý chuyện người yêu của mình lại thân thiết với ai? Hay đã phát sinh những chuyện gì nên nếu Tưởng Bách Xuyên có tức giận cũng là chuyện thường tình, kể đến cuối đôi mắt cô có chút ảm đạm liền cúi đầu:
"Kì thật, chính em cảm thấy Giang Dịch Sâm có ơn đối với em, nên mới cảm tạ anh ta, anh nghĩ một chút đi nếu không nhờ có Giang Dịch Sâm đưa em đến phòng thi kịp, em không thể tham gia kì thi năm đó, làm sao tốt nghiệp được mà cùng anh tiến vào đại học An Minh? Em với anh có thể như vậy mà thuận lợi ở cùng một chỗ sao? Em nghĩ đi nghĩ lại không chỉ mình em cảm kích mà anh cũng nên cảm kích anh ta, vì thế hôm nay em tính cả hai người sẽ cùng nhau cảm kích anh ta"
Tưởng Bách Xuyên nghe cô nói một tràng đành thở dài:
"Em nói rất có đạo lý"
"Vậy anh không giận em?"
Anh lắc đầu, nhìn cô cười rồi giơ tay vò đầu cô:
"Anh tại sao lại phải giận em? Người khác không hiểu nên đoán mò, do bọn họ chưa từng tiếp xúc với em lại không biết tính tình của em ra sao? Mọi lời nói chỉ là suy đoán, ác ý và không căn cứ, người yêu anh bị ủy khuất lớn như vây, anh làm sao mà lại quay đi cùng bọn họ trách em được?"
Kỉ Bách Linh được tay còn lại của anh ôm lấy, bọn họ giờ phút này còn đang đi trên đường, động tác thân mật này được mọi người nhìn thấy đồng loạt quay lại nhìn, nhưng anh và cô lại cứ như nơi không người không thèm để ý hay quan tâm đến bất kì ai.
Tưởng Bách Xuyên vỗ vỗ sau lưng cô:
"Em bị sao vậy?"
"Em cảm động, quả nhiên mắt nhìn người của em quá tốt, tìm được một người bạn trai tốt như vậy."
Cô rời khỏi vòng ôm của anh, lại chăm chú nhìn anh:
"Nếu như qua lời người khác biết chuyện này anh cũng không trách em?"
Anh gật đầu, lại vòng một tay ôm eo cô:
"Đúng, bởi vì nếu hai ta có vấn đề, anh có thể cảm giác được, tại sao lại chịu ảnh hưởng bởi những lời nói vô căn cứ của người khác?"
Cô nắm chặt tay anh, cảm thấy bản thân quá hạnh phúc, cô lúc này mơ hồ tượng tưởng ra cảnh cả hai người ở chung một chỗ, cùng hưởng cuộc sống bình dị, không có phát sinh hiểu lầm hay to tiếng với nhau, bởi vì anh tuyệt tối tin tưởng cô mà cô cũng như vậy với anh.
Tưởng Bách Xuyên không bao giờ đem những lời người ngoài nói để trong đầu, anh luôn suy nghĩ mọi chuyện rất lý trí bao gồm tình cảm và trong cuộc sống. Lúc trước Kỉ Bách Linh và anh mới quen nhau, rất nhiều người trong trường biết chuyện liền bàn tán xôn xao chủ đề chỉ xoay quanh anh và cô. Tin tức là mĩ nữ nổi tiếng Kỉ Bách Linh cùng soái ca khoa kiến trúc đang yêu nhau, nam thanh nữ tú cùng kết hợp, nhiều người lại thêm mắm thêm muối còn nói hai người bọn họ đã quen nhau từ thời cao trung, nay lên đại học vẫn giữ mối quan hệ. Chỉ là chuyện tình cảm nhỏ cũng bị mọi người phanh phui bàn tán suốt mất tháng trời.
Khi đó Tưởng Bách Xuyên có chút không vui, chuyện cá nhân của anh cứ như vậy bị mọi người phóng đại lên rồi bàn tán, biến thành chuyện giải trí cho một bộ phận sinh viên rảnh rỗi, thậm chí có người nói anh đã từng làm những chuyện không tốt nhưng Kỉ Bách Linh vẫn tha thứ rồi thêm mắm thêm muối đủ kiểu. Sau thấy anh và cô vẫn yêu nhau mặn nồng bỏ ngoài tai mọi việc dần dần đề tài về anh và cô cũng lắng xuống, nay không hiểu sao được mang ra khơi lại
Anh mang cô ra sân thể dục, cô rất ít khi vận động, anh là con người bận rộn nên không thể lúc nào cũng dặn dò cô được, chỉ tranh thủ khi nào rảnh thì mang cô đi dạo một chút, không để cô làm một trạch nữ. Sân thể dục có người chạy bộ, cũng có người đánh cầu lông, hai người đi bộ cạnh đường nhỏ quanh sân tập.
Kỉ Bách Linh tâm trạng rất tốt:
"Sau này chúng ta tốt nghiệp rồi, thỉnh thoảng anh và em sẽ dành ra chút thời gian về đây đi bộ hóng mát."
"Ý kiến hay, sau này sống chung để tránh nhàm chán cũng nên hoài niệm lại quá khứ một chút, để cho em không có thời gian mà la mắng anh?"
"Chán ghét, bất quá về sau chúng ta sẽ có thêm..."
Lúc này cô ngớ ra rồi đỏ mặt, miệng vẫn còn ý cười:
"Về sau chúng ta có thêm gì?"
Cô lắc đầu đánh anh mấy cái, miệng mỉm cười ngọt ngào.
Về sau khi hai người sống chung sẽ có thêm một đứa nhóc xuất hiện, cuộc sống một nhà ba người sẽ rất hạnh phúc, nhưng cô không nghĩ tới, tương lai chẳng bao giờ có thể đoán trước được, phía trước rồi sẽ xảy ra những chuyện gì...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...