Editor: Thảo Trúc
Beta: Phi Yến
Khai giảng chưa bao lâu, Tưởng Bách Xuyên đã bắt đầu bận rộn, đi thư viện nghiên cứu làm luận văn hoặc gặp các nhà tuyển dụng hoặc giáo sư. Kỉ Bách Linh thời gian này thấy anh bận rộn không dành nhiều thời gian bên mình nên tâm lý có chút không thoải mái, nhưng dần dần cũng thành thói quen. Trước đây cô cứ nghĩ cả hai người cùng vào đại học thì sẽ dành nhiều thời gian cho nhau, sự thật lại khác hẳn, anh muốn thành công sau này, muốn ra trường sẽ có một công việc tốt nên ngay khi còn trên giảng đường anh đã đi phụ giúp các giáo sư nghiên cứu học hỏi rảnh thì chạy vào thư viện đọc sách, căn bản thời gian bên nhau còn ít hơn thời trung học. Nhưng chính cô lại hiểu, anh làm như vậy cũng chỉ vì mong muốn một tương lai vững chắc về sau cho hai người. Bởi vậy cô chỉ đành biết ở bên cạnh động viên, dần dần thích ứng với cuộc sống thế này, nhưng bù lại những giây phút ít ỏi bên nhau anh sẽ luôn tận tâm bù đắp không làm cô phải phật lòng, hai người đã cùng nhau đi được quãng đường ba năm đại học, nghĩ đến con số ba năm trái tim cô bỗng có một niềm vui nho nhỏ.
Trời bắt đầu chuyển giao sang xuân, tiết trời ấm áp dễ chịu, Kỉ Bách Linh cầm túi rác xuống dưới lầu, vừa xuống cầu thang lại đụng mặt Bạch Nhân, Bạch Nhân thấy cô nhìn vài giây rồi im lặng lướt qua. Cô chau mày cảm thấy thái độ của Bạch Nhân rất kì lạ, nhưng căn bản không biết lạ chỗ nào nên cứ thế bỏ qua không bận tâm. Còn Bạch Nhân thấy Kỉ Bách Linh vui vẻ tay cầm túi rác tung tăng bước xuống lại đứng tại chỗ nhìn bóng lưng cô dần khuất, sắc mặt bình tĩnh nhưng không dấu được nụ cười nhạt và bỡn cợt. Nghe nói Giang Dịch Sâm đã nhắm trúng con gái nhà ai thì hầu như không bao giờ thoát được, không biết lần này là Kỉ Bách Linh thì sẽ thế nào? Ai sẽ bại trong tay ai? Vẫn chưa biết được, thật là háo hức đợi màn xem kịch vui sắp diễn ra.
Những tia sáng đầu tiên xuất hiện, le lói qua từng tán cây dọc khuôn viên trường, rất nhiều sinh viên từ hai dãy hành lang lục đục dậy chuẩn bị cho tiết học đầu tiên trong ngày, trường học dần đông người, cô ngồi bên bãi cỏ cạnh bờ sông, trước mặt từng cặp nam thanh nữ tú ngồi với nhau, nhìn qua bên cạnh ánh mắt không dấu được sự thất vọng cùng ghen tị với những người kia, Tưởng Bách Xuyên lại chạy đi lo liệu gì với mấy vị giáo sư rồi, sau này nhất định phải bắt anh bồi thường. Để xem anh còn dám để cô một mình thế này không chứ?
Ai nói một người thì không thể ngồi phơi nắng trên cỏ? Cô cũng phải tận hưởng những tia nắng đầu xuân, thái dương công công mau đến đây!!
Cô ngửa ra sau, hay tay chống xuống bãi cỏ, ánh mặt trời buổi sáng chiếu rọi cô say sưa ngắm mấy cặp tình nhân phía bên cạnh rồi nở nụ cười, nụ cười dưới ánh mặt trời càng tôn lên vẻ đẹp thanh thuần của cô. Bỗng có một đôi chân chắn ngang tầm mắt, xoay qua bên trái đôi chân di chuyển sang trái cô xoay qua phải đôi chân đó cũng qua phải, lúc này cô mới ngước lên nhìn.
Đứng trước mặt cô là một người thanh niên tuấn tú, nhìn còn khá trẻ nhưng không so được với những người cùng trang lứa, ngũ quan rõ nét như tượng điêu khắc có chút mê hoặc đối phương, tây trang được cắt may sắc xảo nhìn sơ qua cũng cảm thấy giá trị rất xa xỉ. Chỉ cần liếc một cái cũng cảm thấy người này không chỉ anh tuấn bất phàm mà gia cảnh cũng không tầm thường. Một bàn tay đút vào túi quần bàn tay còn lại buông thả tùy ý, khóe miệng mang ý cười đang ngắm nhìn cô, nếu như không thấy anh chớp mắt Kỉ Bách Linh còn tưởng là mình đang nằm mơ, khí chất từ người thanh niên này quả là làm người khác phải hít hở không thông.
"Anh.. chắn đường của tôi"
Kỉ Bách Linh không chút bối rối bình tĩnh đối mặt với anh, chỉ nghĩ không ngờ trong trường mình lại có nhân vật tầm cỡ thế này, người như anh đáng lẽ phải được lên trang đầu forum trường mới đúng, thật là một thiếu sót nha. Sớm biết có người thế này cô đã kể cho Phùng Minh Nguyệt nghe.
Vô duyên vô cớ anh đứng chỗ của cô nên sớm đã thu hút được rất nhiều cái nhìn từ mọi phía, có vài người đi ngang qua cũng cố gắng quay lại nhìn một cái.
"Em không biết anh?"
Người thanh niên lúc này mới chậm rãi mở miệng, gương mặt rõ ràng mang theo ý cười, nụ cười trông thật ấm áp.
"Chắc có lẽ anh nhận lầm người, tôi không biết anh"
Kỉ Bách Linh mơ hồ nhìn anh.
"Vậy cứ xem anh đã nhận lầm đi"
Anh cười cười, lười biếng mở miệng:
"Tháng sáu, hai năm trước. Có một cô gái đứng bên đường tự dưng nhảy ra chặn xe anh lại, lập tức mở cửa lên xe không nói tiếng nào ra lệnh cho anh phải chạy đến trường cao đẳng Nhất Trung không phải là em sao?"
Lúc này Kỉ Bách Linh mới mở to hai mắt, nhìn anh thật kỉ rồi hốt hoang mở miệng:
"Anh... anh là người điều khiển xe hôm đó"
Biểu tình của Kỉ Bách Linh nhất thời vui mừng, năm đó cô có cuộc thi quan trọng ở trường cao đẳng Nhất Trung, nhưng tối hôm ấy đột nhiên muốn về nhà sáng hôm sau lại dậy muộn, ra ngoài không có xe cô lo đến phát khóc, đứng đợi rất lâu rốt cuộc có một chiếc xe từ xa đi đến lập tức cô xông ra chặn lại báo địa chỉ, vì quá khẩn trương nên ngay cả diện mạo đối phương thế nào cô cũng không nhìn qua.
"Anh là Giang Dịch Sâm"
Giang Dịch Sâm nhìn cô:
"Năm đó em vẫn còn là một tiểu cô nương mấy năm không gặp lại thành ra bộ dạng xinh đẹp thế này"
Kỉ Bách Linh cảm thấy quá bất ngờ, cô đánh giá anh từ trên xuống sau đó mới hỏi:
"Anh vẫn còn nhớ rõ em ư?"
"Trí nhớ của anh rất tốt hiếm khi nào nhớ sai"
Giang Dịch Sâm đưa mắt nhìn xung quanh:
"Em muốn anh và em đứng ở chổ này nói chuyện sao?"
Kỉ Bách Linh lúc này mới cảm thấy không ổn vội đứng lên, cùng anh đi tìm thảm cỏ khác ngồi xuống còn chủ động hỏi xem anh có thời gian rảnh? Cô muốn mời anh đi ăn cơm để cám ơn coi như năm đó cám ơn anh đã chở cô một đoạn. Kỉ Bách Linh cùng Giang Dịch Sâm chọn được chỗ mát sau đó cùng ngồi xuống, vì cả hai đều là nam thanh nữ tú nhất thời thu hút được rất nhiều sự chú ý, nhưng căn bản bọn họ lại không phát hiện ra.
Kỉ Bách Linh cùng Giang Dịch Sâm ở chung một chổ tán gẫu phối hợp khá ăn ý, căn bản là hai người xa lạ nhưng nhờ sự kiện cách đây gần ba năm trước nên họ xen lẫn kể về cuộc sống sau đó xảy ra những gì. Cô kể cho anh nghe lần đó mình đăng kí thi ở trường cao đẳng Nhất Trung nhờ có anh mà cô mới tới trường thi kịp, sau đó có kết quả điểm khá cao cô đậu cả cao đẳng Nhất Trung và đại học An Minh, cô đã chọn An Minh. Mà Giang Dịch Sâm cũng kể cho cô biết năm đó sau khi lên xe anh có nhìn thoáng qua bảng tên nên biết được tên cô gái chắn xe tên là Kỉ Bách Linh. Mấy ngày hôm trước vô tình thấy cô, còn tưởng mình nhìn nhầm, qua người khác xác định họ tên lúc này anh mới xác định được cô chính là cô gái năm ấy. Bọn họ cảm thấy cả hai đều rất có duyên, vì thế mạnh dạn nói đủ thứ chuyện trên đời.
Bởi chính vì chuyện năm đó, nên Kỉ Bách Linh có cái nhìn tốt về Giang Dịch Sâm, nên cô hào hứng kể rất nhiều chuyện của bản thân cho anh. Năm đó cô bị trễ giờ thi, vừa chạy đến phòng thì giám thị khó chịu trừng mắt rồi giáo huấn một trận, sau đó kêu cô nhanh nhanh vào phòng, vừa ngồi vào chỗ là nhận được đề thi khiến cô thở không ra hơi, nhưng có lẽ do tâm lí khẩn trương, áp lực nên đã thôi thúc cô cố gắng làm bài tốt.
Hai người trò chuyện cứ như đã rất thân với nhau từ lâu rồi. Thời gian qua rất mau sắp đến giờ cơm trưa. Kỉ Bách Linh cảm thấy mình nên tỏ ra chút thành ý với Giang Dịch Sâm nên chủ động mời anh một bữa cơm, vì thế hai người ra khỏi trường học tìm quán ăn.Đại học An Minh có hai cửa nhưng đều là cửa lớn mặt tiền giáp ranh với ngã tư hơn nữa trường nổi danh về khoa báo chí và kiến trúc nên xung quanh có rất nhiều quán ăn, món gì cũng có.
Kỉ Bách Linh hỏi anh thích ăn gì, anh chỉ cười nên cô đành phải tự chọn quán, nghĩ đi nghĩ lạiquyết định chọn lẩu cá. Bên ngoài trường học có một viên trang nghe nói bán lẩu cá rất ngon chỉ là cô chưa có dịp nếm qua, thứ nhất là vì giá tiền khá cao. Tuy rằng cá ở đây là được nuôi nhưng nghe mọi người bảo nước nuôi cá là trực tiếp vận chuyển từ hồ mang vào, nên mang danh là nuôi nhưng để chúng tự sinh tự diệt. Thứ hai là do cô không thích ăn cá lắm, nhưng bản thân lại muốn thử xem món ăn ở đây chế biến thế nào mà mọi người ai cũng tấm tắc khen ngon. Cô không nhạy bén sắc xảo nhưng nhìn anh cũng đoán được gia cảnh chắc chắn không tồi, sợ đến quán ăn bình thường sợ rằng anh sẽ để ý.
Danh bất hư truyền món lẩu cá ở đây làm quả thật rất ngon, ngay cả người ghét ăn cá như Kỉ Bách Linh mà còn dùng được một ít. Lúc dùng bữa cả hai người như cũ cùng ngồi nói chuyện rất rôm rả, đến lúc thanh toán cô định trả thì anh ngăn lại :
"Trước giờ đi ăn với con gái anh không có thói quen để họ trả tiền, em không cần thay đổi thói quen của anh"
Kỉ Bách Linh nghe vậy cũng không dành với anh, chính là tâm lí có chút không thoải mái cô định mời anh mà cuối cùng anh mời ngược lại cô.
Hai người cùng bước ra khỏi nhà hàng, Giang Dịch Sâm hai tay tùy ý nhét vào túi quần, đôi chân thẳng tắp thân hình thon dài, ngũ quan sắc xảo đứng kế bên anh cao hơn cô cả một cái đầu:
" Dạo này có chút việc nên anh sẽ thường xuyên xuất hiện ở trường em, công việc khá nhàm chán nên chắc anh sẽ làm phiền em nhiều, đến cùng trò chuyện hy vọng em không cảm thấy phiền."
"Như thế nào mà cảm thấy phiền? Học phần năm nay tương đối ít nên thời gian rảnh rất nhiều, chỉ cần anh không chê em sẽ sẵn sàng tiếp chuyện"
Giang Dịch Sâm cười cười, cũng không nói thêm câu gì, rất nhanh tạm biệt Kỉ Bách Linh rồi rời đi.
Kỉ Bách Linh nhìn chằm chằm bóng lưng anh, cảm thấy quả rất diệu kì, chuyện đã lâu như vậy mà anh còn có thể nhớ rõ như vậy, hơn nữa còn nhận ra cô, đúng là rất có duyên.
Kỉ Bách Linh chậm rãi đi về trường, cô không về kí túc xá ngay mà dạo ở sân trường một vòng coi như sau khi ăn xong đi tản bộ. Cô về kí túc xá ngồi trên bàn giơ tay cầm điện thoại, dự định gọi kể cho anh nghe chuyện vừa rồi, nhưng cầm rồi lại không dám bấm sợ rằng anh đang có việc bận gọi quấy rầy vì thế cô ngồi một hồi rồi mang điện thoại bỏ lại trên bàn.
Phòng của cô ngoài cô ra còn có hai người, lúc này bọn họ đều nhìn cô thần sắc rất lạ lùng, Kỉ Bách Linh đầu tiên là đi rửa mặt, nghĩ lại tắm một cái sau đi ra vẫn cảm thấy có điều gì đó bất thường:
"Có chuyện gì vậy? Sao hai cậu lại nhìn tớ chằm chằm vậy?"
"Bách Linh cậu nên mở máy tính ra đi, có ảnh cậu ngồi ở bãi cỏ trong sân trường kìa"
Một người bạn cùng phòng dùng giọng điệu bí hiểm nói, sau đó không nói thêm gì nữa. Kỉ Bách Linh nghe vậy cũng im lặng mặc dù cô và bọn họ không có mẫu thuẫn gì nhưng cảm tình cũng không được xem là tốt, căn bản chỉ là xã giao mà thôi. Cô mở máy đăng nhập xem thử hôm nay có chuyện gì đặc biệt đã xảy ra.
Cô tiến vào trang forum, liền thấy tiêu đề đang được mọi người chú ý là "Tình yêu đẹp bị chia cắt là sự thật?"
Cô lập tức click vào, hình ảnh đầu tiên đập vào mắt chính là hình cô và Giang Dịch Sâm đang ngồi trên cỏ, gương mặt của hai người đều đang cười rất tươi nhìn rất xứng đôi, nếu như cô không phải người trong cuộc chắc chắn còn tưởng rằng họ là một đôi tình nhân đang cùng trò chuyện thân mật. dưới bức hình có rất nhiều bình luận kể sáng sớm đi qua bắt gặp hình ảnh Kỉ Bách Linh ngồi trò chuyện với một nam thần lạ mặt còn tưởng mình nhìn nhầm, chung quy Kỉ Bách Linh và Tưởng Bách Xuyên được cả trường biết đến và cho rằng là cặp đôi đẹp nhất giảng đường, nay Kỉ Bách Linh ngồi trò chuyện thân mật với một người khác phái anh tuấn phi phàm đến vậy làm mọi người bàn tán xôn xao là lẽ thường tình.
Kéo xuống dưới còn rất nhiều bình luận nói rằng quả thực sáng nay có trông thấy Kỉ Bách Linh và người trong ảnh ngồi ở sân cỏ trong trường, nhưng cũng có người ra chứng thực là đêm qua thấy Kỉ Bách Linh cùng Tưởng Bách Xuyên cùng nhau đi ăn khuya, khẳng định hai người không có chia tay. Cũng có người bàn tán về Giang Dịch Sâm, hỏi anh là ai? Tại sao trường có một nhân vật như vậy mà không ai biết đến sự tồn tại của anh ta, có người còn bảo anh ta là nam diễn viên còn Kỉ Bách Linh được chọn làm diễn viên chính trên truyền hình. Anh ta đến trò chuyện để cả hai hiểu nhau sau này phối hợp ăn ý.
Nhưng có người lại nhận ra người thần bí kia, còn khẳng định anh chính là người hay lái siêu xe đến trường lúc trước, còn có tin tức nói anh chính là người tình bí mật gần đây của Bạch Nhân. Ngay lập tức mọi người nổ ra một màn tranh cãi kịch liệt khẳng định anh là người tình bí mật của Bạch Nhân, quần áo cùng phong cách khẳng định hai người là một. Bạch Nhân và người tình đại gia bí mật đã chia tay, do Bạch Nhân học cùng khoa với Kỉ Bách Linh, sau một lần vô tình gặp được Kỉ Bách Linh người đó đã bị khí chất của cô tác động nên chia tay Bạch Nhân, lập tức đeo đuổi Kỉ Bách Linh.
Sau đó nhiều người lại đồn với nhau rằng trước đây Kỉ Bách Linh và Bạch Nhân là bạn tốt thời cao trung, Bạch Nhân thích Tưởng Bách Xuyên, chính là không biết Kỉ Bách Linh đã dùng thủ đoạn gì để lấy lòng được Tưởng Bách Xuyên, vì thế mối quan hệ giữa hai người tan rã, ra đại học mối quan hệ trở nên xa lạ.
Vô số người bắt đầu lên án nhân phẩm của Kỉ Bách Linh, bên ngoài thì thanh thuần tốt đẹp, ai biết bên trong lại là người có tâm cơ sâu, đầu tiên là đoạt Tưởng Bách Xuyên trong tay Bạch Nhân nay lại tiếp tục đoạt đi người yêu của Bạch Nhân một lần nữa. Kỉ Bách Linh quả nhiên đúng là tâm cơ rắn độc.
....
Kỉ Bách Linh xem xong không nói gì, cái gì mà kêu cô cướp Tưởng Bách Xuyên trong tay Bạch Nhân? Lúc đó Bạch Nhân và Tưởng Bách Xuyên một mối liên hệ cũng không có, mà cô cùng Giang Dịch Sâm chỉ ngồi một chỗ hàn huyên vài câu lại bị xuyên tạc thành ra thế này? Cô bực tức ngồi một chỗ không nói nên lời.
Cô tức nhất là dòng bình luận của một người:
"Ai bảo Kỉ Bách Linh có khí chất thanh cao hơn người? Bản thân tôi nhìn thấy cô ta chỉ muốn buồn nôn."
Phòng ngủ có người gõ cửa, có người ra mở, Phùng Minh Nguyệt lập tức đi vào:
"Bách Linh cậu xem cậu lên trang nhất rồi kìa."
"Đang xem đây."
Kỉ Bách Linh thở dài một hơi.
"Những người đó thật quá rảnh rỗi không có chuyện gì làm nên mới bới móc xuyên tạc đời tư của người khác, không biết mà cứ tỏ ra ta đây gì cũng biết, suốt ngày cứ tìm kiếm sâu mà bới."
Phùng Minh Nguyệt sau khi biết tin lập tức đến tìm Kỉ Bách Linh.
"Không phải là Bạch Nhân cố ý chứ? Lúc trước tỏ tình bị Tưởng Bách Xuyên cự tuyệt nên mang tất cả lý do đổ lên đầu cậu."
"Bạch Nhân không phải là người như vậy, muốn nói đã nói từ sớm rồi, chứ không phải đợi đến bây giờ, hơn nữa cậu ấy cũng bị nói xấu mà."
Phùng Minh Nguyệt gật đầu:
"Thôi cậu đừng để ý làm gì, bọn họ quá nhàm chán, không có chuyện gì làm mới thấy cái gì liền nhào vô bới móc, tất cả chỉ là vì ghanh tị với cậu mà thôi."
Kỉ Bách Linh nở nụ cười
"Minh Nguyệt, cậu thật tốt với tớ."
"Tất cả đều muốn chia cắt tình cảm của hai người, sau đó thừa dịp tấn công Tưởng Bách Xuyên."
"Ý hay."
"Tớ muốn Tưởng Bách Xuyên nghe ngóng tình hình, để coi anh ta có xứng với tình cảm của cậu không."
"Cậu thật nhàm chán."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...