Editor: Thảo Trúc
Beta: Phi Yến
Kỉ Bách Linh nằm đọc sách trên giường, lúc này cần nhất là để cho bản thân bình tĩnh, suy nghĩ thông suốt mọi chuyện. "Tự Hỏi Nhân Sinh", cuốn sách cô đang đọc nói về đủ thứ đạo lí nhân sinh trên đời, vạn vật sinh ra được chia thành nhiều chủng loại, người ban đầu sinh ra ai cũng như ai trải qua quá trình trưởng thành với từng môi trường sống khác nhau mà dần thay đổi.
Cô nằm đọc sách thật lâu, rồi ngẫm nghĩ về những biến cố thăng trầm trong lịch sử. Lão sư ấy là người truyền giáo, ban đầu tôn giáo chiếm một thành phần rất nhỏ, nhưng dần dần con người cần một điểm tựa, cần một sự an ủi thỉnh cầu mà tôn giáo dần dần lớn mạnh, vua chúa ngày xưa cũng thờ cúng, rồi bắt người dân phải theo đạo, mục đích chính là để dễ dàng quản lí những bộ phận đó theo khuôn khổ. Hành vi này cô thấy đến giờ chẳng phải còn rất nhiều người áp dụng sao? Bản thân thích gì thì ép người khác cũng phải làm theo? Luôn cho bản thân mình là tốt đẹp nhất. Nghĩ đến đây Kỉ Bách Linh nở nụ cười châm chọc.
Cô đang cố gắng tập giữ bình tĩnh, không thể để cuộc sống của mình tràn đầy nước mắt nhất là khi đối mặt với Giang Dịch Sâm. Mỗi lần đối mặt với anh cô luôn sợ hãi, nói năng lộn xộn, luôn đưa mình vào tình thế khó xử. Đối với tính cách của Giang Dịch Sâm cô cũng hiểu được, anh đối với mọi việc không có đúng sai, chỉ có tất cả mọi việc phải theo ý anh, dựa theo ý anh mà làm. Về phần thái độ và ý tưởng của người khác ra sao anh không quan tâm. Cô muốn sống một cuộc sống tự do việc đầu tiên cần làm nhất là thoát ly khỏi anh, không dính dáng bất cứ mối quan hệ nào với anh nữa. Cô không còn là cô của ngày hôm qua, nghĩ đơn giản rằng có thể thay đổi cách suy nghĩ và lối sống của một người đàn ông. Đem anh trở thành một người chồng mẫu mực. Cô không có bản lĩnh lớn đến như vậy, mà hơn nữa Giang Dịch Sâm cũng không coi trọng cô đến mức có thể vì cô mà thay đổi.
Rời khỏi Giang Dịch Sâm. Sống thật hạnh phúc, đây là mục tiêu thực sự của cô, chính vì vậy cô cần phải nói chuyện nghiêm túc với anh. Nay tình cảm đã cạn kiệt, huống chi một khi danh phận Giang phu nhân không còn nữa chẳng phải anh ra ngoài muốn làm gì thì làm, không còn vướng bận. Cô chính là hiểu rõ điểm này, mới cảm thấy việc đề nghị ly hôn với anh có thể xảy ra, anh sẽ không vì chuyện này mà nổi giận.
Nhất là hiện nay bên cạnh anh còn có trợ lý xinh đẹp tài giỏi, qua báo chí cô biết được anh đang rất hứng thú với cô trợ lý này, ly hôn với cô anh không cần phải lén lút mà minh bạch qua lại với cô ta, chẳng phải đây là một cô hội tốt để cô rời khỏi anh?
Nghĩ một hồi, cảm xúc bây giờ của cô không phải là vui vẻ, cũng không cảm thấy may mắn là mà mờ nhạt cùng khó chịu và bực bội. Ngày trước từng sống chết để được ở bên cô, chớp mắt một cái đã quên mất mà đi ân ân ái ái với một người phụ nữ khác. Buồn cười, thật sự quá buồn cười giờ là khi nào rồi mà còn so đo này nọ, còn có thể nghĩ đến đoạn tình cảm trước kia của anh dành cho cô.
Thở dài một hơi, Kỉ Bách Linh, ngươi phải rời khỏi anh ta, sau đó sống một cuộc sống cho riêng mình, phải hạnh phúc.
Cô nghĩ đến thất thần, không để ý cửa đã được đẩy ra, Giang Dịch Sâm đứng đó, anh mỉm cười nhìn chằm chằm vào người đang ngồi trên giường đang cầm "Tự Hỏi Nhân Sinh" đọc. Mặc dù trên mặt đang bị thương anh vẫn thư thái nhàn nhã bước đến bên cô:
"Trễ như vậy còn không ngủ? Đang nhớ đến ai?"
Giang Dịch Sâm đột nhiên xuất hiện, cô có chút khẩn trương, cố gắng nhắc nhở bản thân phải bình tĩnh. Cô còn phải nói chuyện với anh, ngay cả lý do cô cũng đã chuẩn bị rồi. Cảm thấy cũng khá may mắn khi anh trở về, có thể tự do đến sớm hơn cô nghĩ.
Cô nhìn về phía Giang Dịch Sâm cười, anh từng nói nụ cười của cô rất đẹp, khiến bao người say mê.
"Chỉ là có chút mất ngủ, anh từ đâu đột nhiên xuất hiện làm tôi giật cả mình..."
Lúc này cô mới để ý thấy anh bị thương.
"Anh bị sao vậy? Lại ra ngoài gây chuyện rồi đánh nhau cùng người khác."
Kỉ Bách Linh tựa vào giường đứng lên.
"Tôi đi lấy thuốc cho anh, anh đã lớn rồi không còn là đứa nhỏ nữa mà suốt ngày ra ngoài gây chuyện cùng người khác, bị cha mẹ biết thì làm thế nào?"
Giang Dịch Sâm nhìn cô, tựa như đang xem một vở kịch, không lẽ cô không biết lý do anh bị thương? Chẳng phải là cô còn mong anh bị đánh chết đi sao? Chỉ có như vậy cô với Tưởng Bách Xuyên mới có thể quay trở lại sống hạnh phúc bên nhau. Anh nghĩ đến cảnh Kỉ Bách Linh cùng Tưởng Bách Xuyên ân ái bên nhau, còn nhớ đến câu nói của Tưởng Bách Xuyên lúc ở đồn cảnh sát. "Cho dù anh có chiếm được Kỉ Bách Linh cũng không chiếm được lòng của cô ấy, Giang Dịch Sâm vĩnh viễn anh cũng không không chiếm được."
Anh không chiếm được, Tưởng Bách Xuyên có thể chiếm được sao?
"Không cần, tôi đã xử lí qua."
Giang Dịch Sâm ngăn Kỉ Bách Linh đi lấy thuốc. Anh chính là không thích trên mặt mình bôi bôi trét trét mấy thứ thuốc đó, người thảm thật sự không phải là anh mà là Tưởng Bách Xuyên, bỏ lại mọi việc đi đánh lén anh, không những bị mất việc còn có thể đi tù bóc lịch. Không biết Kỉ Bách Linh có biết tình nhân của mình đang ở cục cảnh sát? Nếu cô biết sẽ bày ra thái độ thế nào đây? Anh thật muốn xem. Lúc này nhìn dáng vẻ nhu mì an phận của cô anh cảm thấy xao động, nhưng nhanh chóng dẹp bỏ, anh trông chờ xem cô diễn đến khi nào?
"Ồ, vậy sao?"
Kỉ Bách Linh có chút ngại ngùng đứng bên giường hồi lâu mới tiếp tục mở miệng:
"Về sau đừng gây chuyện bên ngoài nữa, nếu không may xảy ra chuyện lớn thì biết làm thế nào?"
Đây là cô đang quan tâm đến anh ư? Chậc chậc diễn đến mức này:
"Kỉ Bách Linh, em đang khẩn trương chuyện gì?"
"Không, không có."
"Muốn cùng tôi nói chuyện sao?"
Ánh mắt anh nhíu lại, cũng nở nụ cười:
"Không..."
Cô lắc đầu, rồi lại gật đầu:
"Là có chút chuyện muốn nói với anh."
"Rốt cuộc là có hay là không?"
Anh nhíu mày, tựa hồ như không kiên nhẫn. Kỉ Bách Linh giờ phút này trở nên kiên quyết, cô chỉ là vì muốn có một tương lai sáng và hạnh phúc hơn mà thôi. Như thế nào lại tiếp tục yếu đuối nhu nhược?
"Có, tôi có chuyện muốn nói với anh."
Giang Dịch Sâm đem cô từ đầu đến chân đánh giá một lần, trên người cô lúc này không còn cái bộ dạng đưa đám người không ra người, quỷ không ra quỷ, bây giờ trên người cô lại có chút khí chất, chút nhu nhược chút cứng rắn bộ dáng thẹn thùng của một tiểu mĩ nhân. Đây chính là điệu bộ mà ngày xưa anh từng điên đảo vì cô. Anh cười cười nhàn nhạt mở miệng:
"Vậy nói đi."
Tốt nhất là nói mau một chút anh còn phải làm việc chính sự.
Kỉ Bách Linh vẫn ngồi trên giường, nhắm mắt hít thở sâu một hơi, vài giây sau cô mở to mắt ra, lấy lại tinh thần lập tức mở miệng:
"Giang Dịch Sâm, chúng ta chỉ vừa kết hôn với nhau 3 tháng, nhưng trong ba tháng này đã xảy ra rất nhiều chuyện, thậm chí ngay cả nhà anh còn không muốn về, tôi đã suy nghĩ thật kĩ. Trong chuyện này anh không có sai, mà tôi cũng không sai chỉ là quan điểm của hai chúng ta không hợp nhau mà thôi. Anh thích cuộc sống tự do tự tại, tùy tâm sở dục bên cạnh có người đẹp bầu bạn. Mà tôi lại mong muốn lấy một người chồng chung thủy hết mực yêu tôi phải có trách nhiệm với gia đình. Tôi và anh quan điểm hôn nhân là hoàn toàn bất đồng."
Nói xong cô lén nhìn sắc mặt anh, thử thăm dò thái độ, Giang Dịch Sâm nhếch mày:
"Em nói tiếp tục đi, tôi đang nghe."
Cô tưởng rằng những gì vừa nói có thể thuyết phục anh, tâm lí có chút khuây khỏa:
"Quan điểm không giống nhau, hôn nhân chỉ có thể tan vỡ, hơn nữa tôi còn có quá nhiều khuyết điểm, tôi không thể hòa hợp được với bạn bè của anh, khiến anh phải mất mặt với bạn bè. Tôi đối với kiến thức chốn thương trường lại không biết chút gì, không thể giúp anh trong chuyện quản lý công ty. Hơn nữa tính cách không đủ giỏi dang khéo léo, nên không thể cùng anh đi dự tiệc xã giao. Nói thẳng ra cái gì tôi cũng dở làm sao có thể xứng làm vợ anh được."
Giang Dịch Sâm không nói câu nào, chỉ im lặng dùng ánh mắt nhìn cô nói.
"Tôi không biết nhưng Trần Tư Kì lại khác, cô ấy cái gì cũng biết, cái gì cũng giỏi. Tôi hiểu lý do tại sao anh thích cô ấy. Cô ấy không những có năng lực quản lý, giao tiếp còn giúp anh có được rất nhiều thứ. Chung quy hai người mới là một đôi hoàn hảo. So với tôi cô ấy thích hợp hơn, Giang Dịch Sâm anh đã tìm thấy được một người phụ nữ thích hợp với anh như vậy, có thể cùng san sẻ mọi chuyện cả trên thương trường lẫn ngoài cuộc sống, cùng bạn bè anh vui vẻ ở một chỗ, mà tôi cái gì cũng không tốt vĩnh viễn chẳng bao giờ hiểu và hòa hợp cùng với anh được... Vậy nên, tôi cảm thấy tôi và anh tách ra đi, cho mọi người con đường riêng. Giang Dịch Sâm chúng ta ly hôn đi."
Nói xong câu này, giống như trải qua một thế kỷ, đã từng sống chung ở chung nói ra câu đó nếu nói không đau lòng là xạo, cô chờ xem thái độ của anh. Những đau khổ mà cô đã chịu đựng cô đều không so đo. Cô chỉ hy vọng hai người chia tay trong hòa bình, chỉ như thế người nhà cô mới không bị ảnh hưởng. Chính cô cũng có thể có được cuộc sống tốt hơn, về phần sau này, mỗi lần thấy anh cô sẽ đi đường vòng, vĩnh viễn không chạm nhau.
"Đã nói xong."
Vô nghĩa không phải là không có nghĩa.
"Tôi giúp em tổng kết lại toàn bộ những gì em muốn nói, em muốn ly hôn với tôi sau đó cùng tình nhân của mình sống bên nhau?"
Sắc mặt Kỉ Bách Linh lập tức khó coi, sắc mặt của anh đang tốt bỗng phẫn nộ lên, hướng chính cô mà đi tới.
"Giang Dịch Sâm, những lời tôi nói đều nghiêm túc."
"Em còn có tư tưởng sẽ sống chung với anh ta ư? Kỉ Bách Linh con mẹ nó cô muốn đem tôi cắm sừng phải không? Tưởng tôi là thằng ngốc à? Tưởng rằng nói mấy câu đơn giản là có thể để tôi thành toàn cho các người. Đừng có nằm mơ. Tôi sẽ không bao giờ thành toàn cho đôi cẩu nam nữ như các người."
"Giang Dịch Sâm, anh..."
"Kỉ Bách Linh thuần khiết, có nhiều tố chất, sống hiền lành ôn nhu đâu? Người vợ của tôi đâu? Mà chưa gì đã có suy nghĩ ra ngoài ôm ấp một thằng đàn ông khác? Tôi nên giả ngu khích lệ sự thanh cao của em?"
"Giang Dịch Sâm anh đừng ngậm máu phun người, tôi cùng Bách Xuyên thực sự trong sạch."
"Bách Xuyên, kêu tên sao quá thân thiết, cô và anh ta nếu như trong sạch, tại sao anh ta lại vì em mà đến tìm tôi? Sẽ vì em mà đánh lén tôi? Muốn hay không tôi thuật lại những lời anh ta nói cho em nghe, nói rằng tôi chiếm được thân thể em nhưng vĩnh viễn không chiếm được trái tim của em. Trái tim của em ở đó có Tưởng Bách Xuyên sao?"
Kỉ Bách Linh mặt trắng bệt, Tưởng Bách Xuyên đánh lén anh? Vết thương trên mặt là do Tưởng Bách Xuyên đánh? Với tính cách của Giang Dịch Sâm, miệng cô khô khốc run rẩy hỏi:
"Anh mang anh ấy đi đâu?"
Sắc mặt Giang Dịch Sâm lạnh tanh, anh là chồng của cô, bị người khác đánh, mà cô lại đi quan tâm đến người đánh anh, thật quá khôi hài:
"Em lo lắng làm gì? Đương nhiên là ở cục cảnh sát"
"Anh muốn thế nào?"
Giang Dịch Sâm cố ý nghĩ thật kỹ:
"Tôi muốn thế nào? Em nên để tôi nghĩ kỹ một chút."
Anh đứng trước mặt cô, giơ tay nắm chặt cằm, từ từ thưởng thức sự sốt sắng khẩn trương trong đôi mắt cô. Quả thực trong lòng cô không có anh. Giống như những gì Tưởng Bách Xuyên nói, cưới cô có được thân thể cô nhưng không có được trái tim cô, anh quỷ dị cười, tay từ cằm rời đến cổ sau đó là xương quay xanh.
"Tôi nghĩ muốn anh ta mãi mãi nằm trong tù, đang tính xem nên cho anh ta nằm trong đó suốt đời không?"
"Anh còn có phải là con người không?"
"Đừng kích động, biết đâu tôi suy nghĩ lại"
Anh hướng về phía cô cười, quỷ dị:
"Em có thể thay đổi được ý của tôi, hay dùng cái này ..."
Thân thể của cô lại một lần nữa không nhịn được mà run rẩy, nhìn ánh mắt anh lòng tràn ngập sợ hãi, đó là một người biến thái, anh làm sao có thể như vậy? Làm thế nào mà lại đi lấy thân thể của cô để đổi lấy sự tự do cho Tưởng Bách Xuyên? Cô cùng Tưởng Bách Xuyên còn có cơ hội sao? Cô cùng Tưởng Bách Xuyên làm thế nào mà nhìn mặt đối phương?
Nước mắt cô rơi xuống tay anh, anh bắt lấy đưa lên miệng, dùng đầu lưỡi liếm.
"Em tiếp tục khóc, làm tôi cảm thấy mất hứng, em nên nhớ em là người duy nhất có thể cứu anh ta vào lúc này."
"Anh không phải người."
"Nhưng em là vợ của tôi, yêu cầu vợ làm chuyện như vậy thật sự quá bình thường, khi nào mà tôi đối với thân thể em tự nhiên mất hứng thú, khi đó em mới nên khóc."
Anh cau mày nhìn biểu hiện của cô.
"Tôi lần trước đã nói với em rồi, nếu có lần sau sẽ không đơn giản là có thể bỏ qua... Kỉ bách Linh em nên biết lấy lòng tôi một chút, chủ động một chút."
Kỉ Bách Linh cười rơi lệ:
"Anh giết tôi luôn đi."
"Này thái độ lần trước vẫn muốn dùng lại, còn nhớ rõ lần trước em đã lấy lòng tôi thế nào không?"
Anh vỗ vỗ mặt cô:
"Cục cảnh sát kia còn có người chờ em mang thân mình đi cứu đấy"
Tưởng Bách Xuyên, Tưởng Bách Xuyên, anh ta có gì tốt đẹp mà khiến em phải bán thân mình cho hắn. Vì cớ gì?
Kỉ Bách Linh cảm thấy mình muốn chết đi, một phút cô còn nghĩ muốn có cuộc sống tốt hơn, sau một phút thượng đế liền nói tất cả chỉ là mơ.
Ha ha cô không nhịn được nở nụ cười, đây là cuộc sống của cô, là cuộc sống của cô, cô nhẫn nhịn đứng lên, giơ tay cởi quần áo. Nếu như đã từng muốn chết vậy thì cứ coi như thân xác này đã chết đi, cô chủ động cởi quần áo của anh, ngón tay nằm trên ngực anh không ngừng dao động.
Ánh mắt Giang Dịch Sâm ngày càng đỏ, Kỉ Bách Linh cắn răng im lặng nước mắt không ngừng tuông rơi, bàn tay không ngừng bị ép buộc ngao du trên người anh, anh bị dục vọng che khuất, lúc này chỉ nghĩ đến phải làm cho cô nằm dưới thân cầu xin anh. Trái tim cô có ai cũng không quan trọng đối với anh lúc này, anh chỉ cần thân thể cô, nhớ tới lần đầu tiên của cô nằm dưới thân anh giống như một đóa hoa nở rộ, mị hoặc vô cùng. Ha ha đây là người phụ nữ của anh, ai cũng đừng nghĩ đến, muốn anh thành toàn cho cô cùng người khác? Anh đâu có bị điên.
Giang Dịch Sâm bị sự kích thích vụng về của cô mà trở nên điên cuồng hơn, liền vạch tìm quần áo của cô, sau đó như là cơn lốc xoáy hôn lên từng tấc da tấc thịt cô.
Kỉ Bách Linh nằm bất động, chỉ là nước mắt không ngừng lăn dài trên hai má, cảm giác khó chịu này đang giày vò chính cô.
Giang Dịch Sâm sau khi thỏa mãn, ngẫng đầu lên nhìn cô sau đó nở nụ cười:
"Nằm như vậy em ko cảm thấy chán?"
Anh nhoài người lấy di động của cô từ bên gối ra, cô có thói quen đặt di động ở dưới gối. Hơn nữa mật mã di động ngàn năm không thay đổi, anh liền để nguyên tư thế vô cùng thân mật của hai người lưu lại vài tấm ảnh.
"Anh... anh đang làm cái gì?"
Kỉ Bách Linh trước mắt chỉ toàn là sương mù, mênh mông một mảng, cái gì cũng không thấy rõ ràng lắm.
"Haha rất nhanh em sẽ biết."
Giang Dịch Sâm gác lại di động sau đó tùy ý ấn vài phím, sau đó bắt cô đứng lên:
"Đến đây."
Kỉ Bách Linh lúc này mới xoa hai mắt của mình, nhìn thấy hình ảnh trên màn hình cùng dãy số quen thuộc, chớp mắt xúc động đứng lên:
"Anh muốn làm gì? Anh liền nghĩ như vậy bức tôi chết sao? Giang Dịch Sâm, anh giết tôi đi, giết tôi đi."
Cô khóc không ra tiếng, toàn thân đều đang run rẩy.
"Em đang sợ điều gì, chỉ là anh ta luôn nhìn em với bộ dáng thanh tao, bây giờ cho Tưởng Bách Xuyên nhìn bộ dáng ti tiện thỏa mãn sau khi nằm dưới thân tôi, xem vẻ mặt của em có bao nhiêu sự thích thú trong đó, em mang thân đến dâng cho tôi, tôi cho em lại sự thỏa mãn..."
"Anh..."
"Nhanh lên soạn vài chữ cho tôi, em Kỉ Bách Linh thích nằm ở dưới thân Giang Dịch Sâm, cùng hình ảnh này nữa quả thật rất phù hợp."
"Anh giết tôi đi, tôi cầu xin anh giết tôi luôn đi."
"Tôi giết em làm gì? Nhanh đến cầm điện thoại soạn mau, đây là do em và anh ta gây ra, tôi xem lần này em còn có mặt mũi nào đi gặp anh ta nữa không? Tôi xem em còn có ý tơ tưởng đến anh ta nữa không? Làm người phụ nữ của tôi mà còn dám nghĩ đến thằng đàn ông khác."
Kỉ Bách Linh ngơ ngác không hiểu chuyện gì, không nói lời nào cũng không làm cái gì. Ngồi yên bất động.
Giang Dịch Sâm hừ lạnh một tiếng.
"Em tưởng rằng Tưởng Bách Xuyên có thể bình yên ở trong tù, trong chốn tù tội hay xảy tranh chấp có lỡ tay chết một người cũng không sao? Thậm chí còn không có ngày ra tù, em nói thử xem biết đâu anh ta lỡ tay hại chết người ..."
"Anh... anh thật cặn bã."
"Biết cặn bã sao còn không mau soạn ra cho tôi."
Anh nhìn thấy tay cô run rẩy cầm điện thoại bắt đầu soạn tin nhắn, anh nở nụ cười, có cái gì anh muốn mà không thể không thực hiện? Cô dám có tâm tư khác? Anh đã rất nhân từ đối với cô, không biết khi Tưởng Bách Xuyên nhận được tin nhắn này thì anh ta sẽ cảm thấy thế nào?
Kỉ Bách Linh cầm điện thoại nước mắt đã không còn để rơi xuống. Lúc này cô cảm thấy bản thân không còn cảm xúc, không tức giận chỉ ngồi đó ngơ ngác, ánh mắt trống rỗng mà chết lặng. Cô cầm di động bấm từng chữ.
Em là ... Kỉ ... Bách ... Linh, thật sự thích nằm dưới thân Giang Dịch Sâm.
Mỗi một chữ soạn ra đều khoét trên trái tim cô một nhát dao, miệng vết thương ngày càng sâu, cuối cùng đau đến chết lặng, đau đến không còn cảm giác.
Tự sát là bởi vì không nhìn thấy tương lai, không có tự do. Nhưng đã được cứu từ quỷ môn quan trở về, cô lại có hy vọng một cuộc sống mới.
Mà lúc này khi tự tay soạn lên đoạn văn bản kia, cô đã biết mình đã thật sự chết, tâm triệt để chết đi rồi, không một ai cứu cô, đối với thế giới này cô đã không còn gì lưu luyến.
Giang Dịch Sâm lấy điện thoại từ trong tay cô, nhìn thấy đoạn tin nhắn vừa soạn lập tức vui vẻ nhấn nút gửi tin.
Kỉ Bách Linh thấy Giang Dịch Sâm mỉm cười, cô đã nghĩ mình đang đứng dưới địa ngục, Giang Dịch Sâm tại sao anh ta lại sống trên đời này? Tại sao anh ta lại có quyền chà đạp cô như vậy? Tại sao anh lại có quyền xen vào cuộc sống tự do của cô?
Kỉ Bách Linh, ngươi phải nhớ cho thật kỹ Giang Dịch Sâm đã đối xử với ngươi như thế nào? Chặt chẽ gắt gao nhớ kỹ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...