Editor: Trà Đá.
Phụ nữ 30 tuổi, như lang như hổ.
Cái loại hormone này thật sự rất mơ hồ, lúc bị Tiêu Hàng áp sát vào cửa, cả người Khương Thục Lan nóng bừng như bị đốt. Khương Thục Lan rất dễ xấu hổ, là người hướng nội, nhưng người hướng nội thì cũng có suy nghĩ của mình, thấy Thẩm Kình và cháu gái liếc mắt đưa tình, Khương Thục Lan vừa vui vừa hâm mộ, rồi lúc dọn dẹp phòng Khương Đường thì thấy mấy món đồ nhạy cảm, tâm tình Khương Thục Lan dâng lên một sự hoảng sợ.
Bởi vì cái hoảng sợ đó, bà thẹn thùng, không dám để cho người khác biết, nhưng buổi tối lúc đi ngủ, bà lại nằm mơ.
Bây giờ mọi chuyện đã xảy ra có chút giống như tình hình trong giấc mơ, người đàn ông trẻ tuổi, cánh cửa, không gian bị khóa không có chỗ trốn, đôi môi như lửa, gắt gao hấp dẫn Khương Thục Lan. Nhịp tim đập không ngừng, trong đầu đang gào thét bắt Khương Thục Lan đẩy Tiêu Hàng ra, nhưng thân thể lại phản bội lý trí, cả người bà vô lực, vừa sợ hãi lại vừa muốn che giấu đi khát vọng.
Chuyện đó như một loại lạc thú, nếu không thì sẽ không có nhiều nam nữ vùi sâu vào trong đó.
Phụ nữ đã như vậy, thì đàn ông càng không kiềm chế được.
Hôm nay Tiêu Hàng chỉ lên kế hoạch theo đuổi Khương Thục Lan, không có ý đồ nào khác, nhưng chuyện thật sự đã xảy ra, cậu ta hôn đôi môi mềm mại của Khương Thục Lan, nghe hơi thở bà dồn dập. Cảm giác được Khương Thục Lan đang phải đấu tranh tư tưởng, thì Tiêu Hàng cũng quên luôn cái kế hoạch cũng như lý trí, bởi vì Khương Thục Lan không có phản ứng, chỉ còn lại bản năng. Tiêu Hàng ôm Khương Thục Lan tới trước cửa nhà cậu ta, một tay ôm Khương Thục Lan một tay lấy chìa khóa mở cửa, tiến vào, Tiêu Hàng lại ép Khương Thục Lan vào cánh của một lần nữa.
Không cần lo lắng bị người ta nhìn thấy nữa, Tiêu Hàng manh động đưa tay vào trong áo lông của Khương Thục Lan.
Toàn thân Khương Thục Lan run lên, lập tức giữ tay cậu ta lại.
Tiêu Hàng đang chôn đầu vào cổ Khương Thục Lan lập tức ngẩng đầu lên, tròng mắt đen trong vắt không hợp với hơi thở dã thú của Tiêu Hàng, thấy Khương Thục Lan hoảng hốt, nên mới buông lỏng sức lực. Đây là ám hiệu không cho phép Tiêu Hàng tiến lên một bước, Tiêu Hàng đã hiểu, nhưng cậu ta còn muốn xác nhận lại một lần nữa, cậu ta có thể trêu chọc Khương Thục Lan, nhưng không thể bắt buộc bà.
Trừ phi chính miệng Khương Thục Lan đồng ý.
“Lan Lan, có thể không?” Tiêu Hàng nắm chặt cái áo lông của Khương Thục Lan, ánh mắt mờ mịt nhìn chằm chằm vào mắt bà, Khương Thục Lan rất đẹp, Tiêu Hàng sắp không kiềm chế được nữa, vừa nói, vừa tiếp tục hôn lên gương mặt, tai Khương Thục Lan.
Khương Thục Lan khẽ hé miệng, mỗi lần Tiêu Hàng chạm vào đều giống như gió, sắp thổi hết tâm hồn Khương Thục Lan lên rồi. Nhẹ nhàng, Tiêu Hàng khẽ tăng thêm sức, lý trí mách bảo Khương Thục Lan cự tuyệt cũng ngày càng không ngừng lung lay, không cự tuyệt, nên Khương Thục Lan mới đồng ý lui tới với Tiêu Hàng, chưa gì đã làm đến chuyện đó có phải là quá nhanh không? Tiêu Hàng sẽ không thấy bà hư hỏng chứ? Nhưng cự tuyệt….
Khương Thục Lan nhắm mắt lại, hưởng thụ sự nhiệt tình của Tiêu Hàng, hai chữ “Không được” không thể nào nói ra khỏi miệng.
Nhưng Tiêu Hàng chờ không kịp, không thể kiềm chế được việc muốn ôm eo Khương Thục Lan, cũng chỉ có một cái áo lông mỏng. Tiêu Hàng vội vàng đưa tay lên phía trên, lập tức đụng vào quần áo bao bọc thân thể Khương Thục Lan, miệng Khương Thục Lan đột nhiên truyền ra một tiếng kêu rất nhỏ nhưng chấn động.
Tiêu Hàng không quan tâm, Khương Thục Lan giống như bị người ta bắt được. Giống như vụng trộm, chợt đẩy Tiêu Hàng ra.
Hơi thở Tiêu Hàng hồng hộc như trâu, đứng ở một bên nhìn chằm chằm Khương Thục Lan.
Đầu Khương Thục Lan muốn nổ tung, xoay người muốn đi ra ngoài, Tiêu Hàng kéo tay bà lại, lần nữa chống đỡ bà ở trên cửa một lần nữa. Điện thoại di động của Khương Thục Lan rung lên, Tiêu Hàng kiềm chế cơn lửa đang bốc hỏa trong người xuống, khàn giọng nói nhỏ ở bên tai Khương Thục Lan: “Chị nghe điện thoại trước đi.”
Khương Thục Lan nghiêng đầu, cứng ngắc lấy điện thoại di động ra, vừa nhìn màn hình, quả nhiên là Khương Đường gọi tới.
“Đường Đường, có chuyện gì không.” Trái tim Khương Thục Lan nhảy bừng bừng, đẩy Tiêu Hàng ra xa một chút.
Tiêu Hàng có một loại kính sợ không rõ ràng trong lòng đối với Khương Đường, mặc dù Khương Đường đồng ý để cho cậu ta theo đuổi Khương Thục Lan, nhưng Tiêu Hàng hiểu, Khương Đường nhất định không vui nếu như cậu ta làm chuyện gì với Khương Thục Lan, cậu ta lo lắng để lộ dấu vết, nên chỉ chỉ phòng khách để Khương Thục Lan đi vào trong.
Khương Thục Lan không dám trì hoãn, vừa đi vào vừa nghe cẩn thận từng li từng tí: “Đường Đường?”
Khương Đường mới vừa nấu cháo điện thoại với Thẩm Kình xong, Đóa Nhi ở dưới lầu, đang chơi cùng bà nội, Khương Đường không cần đi xuống vội, tranh thủ dựa vào đầu giường gọi điện thoại cho dì cô, nhưng điện thoại vừa thông, Khương Đường nhạy bén phát hiện ra giọng của dì cô có phần hơi chột dạ. Phụ nữ rất là nhạy bén, huống chi người đó còn là dì của cô, Khương Đường cười hắc hắc, đi thẳng vào vấn đề: “Dì à, Tiêu Hàng ra sân bay đón dì rồi có nói gì không?”
Khương Thục Lan vẫn còn là một tay mơ trong việc bịa chuyện, bà lập tức ngây ngẩn cả người, ngẩng đầu lên, nhìn thấy Tiêu Hàng đang đứng cởi áo khoác đối diện bà. Trong nhà rất ấm áp, nên vào nhà phải cởi áo khoác ra, nhưng Tiêu Hàng nhìn vào ánh mắt bà, giống như đang ám chỉ điều gì đó. Khương Thục Lan lập tức cúi đầu, một lúc lâu sau mới trả lời lại Khương Đường: “Nói cái gì? Đóa Nhi ngủ hả?”
Khương Thục Lan vội vàng ngăn cản đề tài.
Khương Đường hừ hừ, biết dì cô sẽ không nói thật, cô nhanh chóng cúp điện thoại, sau đó nhắn tin cho Tiêu Hàng: Sao rồi?
Tiêu Hàng thấy tin nhắn, cười, rồi nhắn lại cho Khương Đường một nụ cười thắng lợi.
Tâm tình Khương Đường đột nhiên phức tạp, cảnh cáo Tiêu hàng: Đừng động vào dì tôi, động rồi thì phải chịu trách nhiệm, nếu không thì cậu không xong với tôi đâu.
Khương Đường thì hùng hổ, nhưng Tiêu hàng rất bình thản: Ba mẹ tôi đã đồng ý, chỉ cần cô đồng ý nữa thôi, là tôi mang Khương Thục Lan đi đăng ký kết hôn ngay lập tức.
Khương Đường cau mày, dù sao cô cũng hy vọng dì tái hôn, thật sự đến lúc này, cô lại cảm thấy không nỡ, Khương Đường do dự mấy phút, tiếp tục nhắn trở lại: Bây giờ hai người cứ xem xét trước đi, chuyện kết hôn đợi tôi về rồi hãy nói.
Tiêu Hàng: Được, vậy bây giờ chúng tôi ăn cơm, cô quay về rồi nói chuyện.
Hoàn toàn đối phó được với cháu gái uy nghiêm cường thế xong xuôi, Tiêu Hàng nhìn Khương Thục Lan đang ngồi ở một bên ghế salon, Khương Thục Lan đỏ mặt, giống như một cô dâu mới cưới, thẹn thùng khẩn trương lại đề phòng. Tiêu Hàng muốn lắm, nhưng cậu ta không muốn Khương Thục Lan khinh mình. Nên Tiêu Hàng cười hỏi Khương Thục Lan: “Trong tủ lạnh của tôi có đồ ăn, chúng ta cùng nhau nấu được không? Một người ăn thì hơi cô đơn, nên chị ăn chung với tôi nhé.”
Khương Thục Lan nghe được, vốn định không đồng ý, nhưng lại sợ Tiêu Hàng nhào lên.
Khương Thục Lan gật đầu đồng ý, sau đó nhìn về phía tủ lạnh.
Tiêu Hàng săn sóc nói: “Tôi đi rửa tay, chị cởi áo khoác lông ra đi.”
Nhắc tới chuyện cởi quần áo, Khương Thục Lan lập tức cúi đầu, khóe môi Tiêu Hàng nhếch lên, biết bà không được tự nhiên, nên cậu ta đi vào phòng vệ sinh. Khương Thục Lan chắc chắn phải cởi áo khoác lông, nhưng lại xấu hổ trước mặt Tiêu Hàng, nên thừa dịp Tiêu Hàng không có mặt ở đây thì vội vã cởi áo khoác lông, đặt ở trên ghế salon, bước nhanh vào phòng bếp.
~
Ở Hàng Châu, buổi chiều trợ lý Chu Châu đến nhà tìm Khương Đường, ban đầu tổ diễn xuất sắp xếp cho Khương Đường và trợ lý ở khách sạn, nhưng Khương Đường lại nhớ con gái, nên quyết định buổi tối quay về biệt thự, cũng tiện chăm sóc cho con gái, Chu Châu cũng phải dời qua, cũng may biệt thự có nhiều phòng. Mẹ Thẩm cũng vui vẻ tiếp đón Chu Châu, con dâu đi làm rất bận rộn, trên đường đi còn có trợ lý nữ đi cùng, nên mẹ Thẩm càng yên tâm.
Mồng năm, bộ phim bắt đầu bấm máy, tổ diễn xuất tập trung lại chính thức quay.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...