Editor: Trà Đá.
Hà Đại Bưu lái xe, Khương Đường và Thẩm Kình ngồi song song ở ghế sau, vừa lên xe, Thẩm Kình lập tức đặt móng vuốt lên đùi Khương Đường.
Khương Đường quay đầu về cửa sổ xe bên trái, tay phải từ từ đặt trên tay Thẩm Kình, sau đó dùng ngón cái và ngón trỏ nhéo nhẹ tay anh một cái…..
Thẩm Kình lập tức rút tay về.
Khóe miệng Khương Đường vểnh lên, xoay qua chỗ khác hỏi anh: “Anh vừa mới xuống máy bay hả?”
Trước tết hai ngày, Thẩm Kình bay đi Châu Âu, tối hôm qua gọi điện thoại video có nói ngày mai mới về, không ngờ lén lén lút lút về trước một ngày. Lúc ở trong phòng thử quần áo, Khương Đường giả bộ làm mặt lạnh với Thẩm Kình, nhưng thật ra cô đang rất vui mừng, nếu như không phải ánh mắt của Thẩm Kình nóng như lửa, Khương Đường sợ bị đám Lục Mạn phát hiện ra, nên cô lập tức né tránh anh.
“Anh về buổi sáng rồi, về nhà dọn dẹp một chút rồi đến đón em nè.” Thẩm Kình kéo tay cô thả vào lòng bàn tay của anh, bóp nhẹ tay cô: “Không nhớ anh hả?”
Giọng nói của anh không nhỏ, Khương Đường quét mắt nhìn Hà Đại Bưu ở phía trước, bất mãn bấm vào bắp đùi của Thẩm Kình một cái.
Thẩm Kình cười nhẹ, nhìn cô xấu xa: “Đóa Nhi có nhớ anh hay không.”
Khương Đường trừng anh, cô không muốn liếc mắt đưa tình cùng anh khi đang có người khác ở cạnh, nên cô hỏi công việc như thế nào rồi.
“Cũng được.” Thẩm Kình nói sơ lược về chuyến đi Châu Âu, vốn định nói sang chuyện con gái, anh đột nhiên nhớ lại một chuyện thú vị, cầm tay Khương Đường, nhìn cô cười: “Anh đã nói với em, người nước ngoài làm ăn rất hay giở thủ đoạn xảo quyệt, có một lão già tổng giám đốc hẹn anh ăn cơm, đến nơi lại dẫn theo một chân dài tóc vàng đi theo, bàn chuyện làm ăn thì không thể như vậy được, lão già đó làm bộ đi vệ sinh, sau đó chân dài tóc vàng đó lập tức quyến rũ anh, em đoán anh đối phó ra sao?”
Bình thường Thẩm Kình không hay đưa ra mấy cái câu hỏi như vậy, Khương Đường đoán không được, cũng không có tâm tư đoán. Đợi một lúc không thấy cô nói gì, anh ngẹo đầu cười với cô, cười đến mức vô lại thậm chí có một vẻ rất khinh bỉ, ánh mắt anh thâm thúy nhìn cô chằm chằm, anh nhìn cô không chớp mắt, tình ý trong mắt như sắp tràn ra.
Thẩm Kình luôn như vậy, anh tuấn không kiềm chế được ngọn lửa si tình, cả người anh tỏa ra một vẻ sức quyến rũ, khiến cho người khác không thể kháng cự được.
Nói thật, Khương Đường cực kỳ muốn hôn anh.
“Đoán xem là sao hả cô ngốc.” Thẩm Kình vội vã khoe khoang, quơ quơ tay cô.
Khương Đường hoàn hồn, dựa đầu trở về ghế, giọng nói nhàn nhạt: “Thích hay không thích.”
Mỗi lần nhìn thấy cô thì như dê như sói, lại còn không hiểu tâm tư của cô, nói cô ngốc mà không biết xấu hổ.
Thẩm Kình còn chưa phát hiện ra anh đã bỏ lỡ cơ hội hôn cô, còn lấy điện thoại di động ra đưa cho cô xem, cười đắc ý: “Cô ả muốn cầm tay anh, anh lập tức đưa điện thoại đến trước mặt cô ả, nói cho cô ả biết đây là bà xã anh, để cho cô ả đừng tự mình rước lấy nhục nhã. Cô ả giận đến mức mặt mày sắp biến màu thành thịt bò bít tết…….”
Nói tới chỗ này, Thẩm Kình tiến đến gần bên tai Khương Đường, khàn giọng hỏi cô: “Anh trung thành như vậy, buổi tối có thưởng cho anh không?”
Hơi thở ấm áp của anh thổi vào lỗ tai cô, giống như một ngọn lửa rơi vào đống cỏ. Bả vai Khương Đường cũng nhanh chóng mềm đi, khuôn mặt không chút thay đổi di chuyển sang bên cạnh, phải giữ khoảng cách an toàn với con sói đói này. Thẩm Kình cười rồi nhanh chóng bắt lấy tay cô, nhớ đến tin tức Tề Minh báo cho anh sáng nay, giọng nói anh nghiêm túc lại: “Nghe nói Bạch Liên nhận kịch bản của truyền thông Phong Ngu rồi? Nhà họ Cố cũng đầu tư vào nữa?”
Khương Đường ừ một tiếng. Giới điện ảnh và truyền hình lớn như vậy, trong nội bộ của những công ty nổi tiếng, diễn viên có bất kỳ động tĩnh gì thì tin tức sẽ được truyền đi rất mau chóng.
Trong mắt Thẩm Kình xẹt qua một tia châm chọc: “Con ếch xanh nhà họ Cố nhất định nghĩ em nhận được vai An Khang là dựa vào anh, sau đó hắn ta cũng bắt chước, không ai muốn mướn Bạch Liên, hắn ta lập tức đầu tư để nhét Bạch Liên vào…….. Xem một con cá là bảo bối, lại mù quáng ngu xuẩn, lúc trước sao em nhìn trúng hắn ta hay vậy?”
“Bởi vì em cũng mờ mắt, đâu phải là anh không biết?” Khương Đường lườm anh.
Thẩm Kình cợt nhã, ngẹo đầu nhìn vào ánh mắt xinh đẹp của cô: “Trước kia em mờ mắt, nhưng từ ngày em ly hôn thì đã hết bệnh rồi. Diễn xuất của Đường Đường rất giỏi, chẳng những dáng người đẹp hơn cô ta, lại còn nghiền nát cô ta, dẫm cô ta xuống rãnh nước thối.”
“Anh nói dễ dàng quá vậy, dù sao người ta cũng đã nhận được rất nhiều giải thưởng.” Khương Đường có tự tin, nhưng không đến mức mù quáng, cô biết sớm muộn gì cô cũng sẽ vượt qua Lâm Tịch, nhưng phải đợi bao lâu mới đến ngày đó, ai cũng không thể chắc chắn được. “Thôi được rồi, đừng đề cập đến bọn họ nữa, buổi chiều anh nghỉ ngơi hay về công ty?”
“Về công ty, có thể anh sẽ về nhà trễ.” Thẩm Kình ý vị sâu xa nói.
Khương Đường im lặng, mặc kệ Thẩm Kình nói gì.
Nửa tiếng sau, hai người xuống xe.
Khương Đường muốn đi lên trước, Thẩm Kình gọi cô đợi anh một chút, anh đi vòng ra sau cốp xe, bắt đầu xách từng túi từng túi quà ra bên ngoài. Khương Đường hoàn toàn không nhớ đến chuyện quà cáp, hiện tại cô kinh ngạc đi đến bên cạnh Thẩm Kình: “Những thứ này đều là do anh chọn sao? Anh biết em mặc số bao nhiêu sao?”
Thẩm Kình đưa cho cô mấy túi, dùng giọng nói chỉ có hai người nghe được nói: “Anh còn hiểu cơ thể em hơn cả em nữa đó.”
Khương Đường lại trừng anh.
“Những quà này là của dì, những quà này là của Đóa Nhi, lên đi.” Quà tặng đã được lấy ra hết, Thẩm Kình giơ hai tay đầy quà lên nói.
Trong tay Khương Đường cũng đầy rồi, cô vừa đi vừa cười: “Anh mua nước hoa cho dì nữa sao? Dì chưa bao giờ dùng nước hoa hết.”
“Em nghĩ khi dì dùng nước hoa thì phải báo cáo cho em biết sao?” Thẩm Kình nhỏ giọng nhạo báng.
Khương Đường nghĩ đến Tiêu Hàng, người ta nói con gái sẽ làm đẹp khi yêu, có lẽ ngày nào đó dì sẽ dùng nước hoa không biết chừng.
~
Cháu gái bà về tới nhà, lại còn mang theo cả một đống quà tặng, vẻ mặt Khương Thục Lan tươi cười, nhiệt tình nghênh đón hai người vào cửa.
“Đóa Nhi nhớ ba không?” Thẩm Kình bế Đóa Nhi đưa lên cao, giống như đang nâng một tiểu công chúa.
Đóa Nhi đều nhìn thấy ba mỗi ngày qua video, nên không sợ người lạ, bởi vì ba đang nâng tiểu nha đầu lên cao, đôi bàn chân nhỏ bướng bỉnh của Đóa Nhi tiếp cận trên mặt ba, một tay nắm thành quyền để ở trước miệng, vừa đạp ba vừa nhếch miệng cười, chơi vô cùng vui vẻ, dù sao chỉ có Thẩm Kình mới có thể chơi thật lâu với tiểu nha đầu.
“Chân Đóa Nhi càng ngày càng có lực hơn rồi nhỉ.” Chân con gái thơm tho, Thẩm Kình hạ tiểu nha đầu xuống, hung hăng hôn một cái, sau đó nghiêng đầu để con gái hôn. Đóa Nhi vừa chơi đùa rất vui, thấy ba nghiêng đầu, thì lập tức đặt một nụ hôn chuẩn xác trên mặt ba, hôn xong thì quay qua quan sát mẹ, thấy mẹ cười, Đóa Nhi biết mình ngoan, nên vui vẻ đập hai tay vào nhau, giống như đang vỗ tay.
“Thông minh lắm!” Con gái đáng yêu như vậy, Thẩm Kình không cách nào rời khỏi người con gái.
Đóa Nhi lại để ý tới mấy túi xách mà ba mẹ mang vào lúc nãy, mắt to tò mò nhìn chằm chằm bên kia.
Thẩm Kình một tay bế con gái, một tay lấy đồ chơi mới ra, có đồ chơi xe lửa, có búp bê xinh đẹp, còn có cả món đồ chơi lông lá…… Bày kín chỗ trên ghế salon, Thẩm Kình lại tiếp tục bày bừa trong phòng ngủ của Khương Đường, bày đủ loại quần áo của Đóa Nhi trên giường, ánh mắt Đóa Nhi nhìn theo tay ba, tiểu nha đầu ngồi vững vàng ở một chỗ, ba lấy ra cái gì, thì Đóa Nhi nhanh chóng ôm vào ngực, giống như sóc con đang thu thập quả hạch.
Khương Thục Lan nhìn một lúc rồi đi chuẩn bị cơm trưa.
Khương Đường ngồi bên cạnh con gái, lấy mấy món đồ chơi đi cất, vừa nghiêng đầu, chỉ thấy Thẩm Kình đặt một hộp trang sức Cartier màu đỏ trên giường. Khương Đường giương mắt, Thẩm Kình nhìn cô cười, “Vốn định buổi tối sẽ đưa em, nhưng thấy Đóa Nhi vui mừng mở quà như vậy, nên cũng muốn em vui vẻ, tránh cho em ăn dấm chua với con gái.”
Vẻ mặt Khương Đường lộ vẻ khinh thường, cô đâu còn ngây thơ đâu mà như vậy.
Nhưng không ngờ lúc cô vừa rủ mắt xuống, thì thấy Đóa Nhi dùng hai tay cầm hộp trang sức lên, cái miệng nhỏ nhắn cười toe toét thả cái hộp vào trong lòng, vỗ vỗ cái hộp, sau đó ngẩng đầu lên, nhìn ba chằm chằm, chuẩn bị nhận quà mới.
Con gái đáng yêu như vậy, Thẩm Kình khom lưng, hôn con gái một hớp.
Đóa Nhi không mắc mưu, mắt to ngập nước chuyển sang nhìn tay ba, chỉ muốn quà tặng.
“Hết rồi, tất cả cho Đóa Nhi hết rồi.” Thẩm Kình giơ hai tay ra, thành khẩn nói, nhìn con gái dò xét rồi đưa tay cầm lấy hộp trang sức, nhỏ giọng thương lượng, “Đóa Nhi, cái này cho………….”
Anh định nói cho mẹ có được không, Đóa Nhi lại lo lắng ba muốn lấy lại, nên đưa tay đoạt lại hộp trang sức, lợi dụng nửa người trên khom người che đi, trở mặt không nhìn ba. Thẩm Kình ngây ngốc, Khương Đường thì hả hê, úp sấp bên cạnh con gái dụ dỗ: “Đóa Nhi cho mẹ một cái được không?”
Cô cũng chìa tay ra làm động tác xin.
Đóa Nhi đã hiểu, vụng về nâng người lên, thấy mẹ lấy cái hộp màu đỏ đi, Đóa Nhi cũng không hề có ý kiến, thậm chí lấy thêm một món đồ chơi khác đưa cho mẹ. Khương Đường trả lại, dỗ con gái: “Những cái này đều là của Đóa Nhi, mẹ lấy một cái này là đủ rồi.”
Đóa Nhi cười hắc hắc, cúi đầu chơi tiếp.
Khương Đường giơ hộp trang sức lên trước mặt Thẩm Kình, cố ý chọc giận anh: “Thấy không, cái này là của Đóa Nhi tặng mẹ, không phải của tổng giám đốc Thẩm đâu nhé.” Khoe khoang xong rồi, Khương Đường chuyển hướng, tinh thần sảng khoái mở hộp trang sức ra, là bông tai kim cương, kim cương lấp lánh không có phụ nữ nào mà không thích.
Khương Đường lấy bông tai ra, khóe miệng vui thích vểnh lên.
Cô đồng ý Thẩm Kình không phải là vì tiền của anh, nhưng Thẩm Kình tặng cô đồ trang sức kim cương, Khương Đường cũng sẽ không cự tuyệt, thích rất thích.
“Thích không?” Thẩm Kình ngồi xổm xuống trước mặt cô, ngửa đầu nhìn cô.
Cửa phòng ngủ đang mở, Khương Đường quét mắt ra cửa, xác định không có ai, cười rồi hôn lên trán Thẩm Kình một cái.
Thẩm Kình nở nụ cười lớn hơn, cầm lấy túi quà, mắt ngưng lại nhìn Khương Đường, từ từ lấy ra một hộp trang sức khác, nhãn hiệu giống nhau, chỉ là thể tích hộp trang sức lớn hơn gấp mấy lần hộp mới nãy. Khương Đường nhìn cái hộp kia, nhẹ giọng hỏi Thẩm Kình, “Rốt cuộc anh mua bao nhiêu?”
“Hôm nay là ngày tặng quà.” Thẩm Kình cười nói, đưa cái hộp cho cô.
Khương Đường đưa tay nhận, lúc sắp chạm tới, Thẩm Kình đột nhiên đứng lên, trên cao nhìn xuống cười với cô: “Cái này anh giữ lại, buổi tối đưa cho em sau.” Anh nói xong quay qua chỗ khác, đưa lưng về phía Khương Đường bỏ quà vào trong túi, cất xong, mắt nhìn người phụ nữ đang nghiến răng nghiến lợi, Thẩm Kình cười rồi đi tới trước bàn đọc sách, đặt hộp trang sức lên bàn.
Anh định quay lại giường trêu chọc con gái, vô tình phát hiện sổ hộ khẩu nằm trên bàn, phía dưới là quyển sổ chích ngừa.
“Cái này là sao?” Thẩm Kình tò mò hỏi.
Khương Đường đang thưởng thức món quà mới được tặng, thấy rõ quyển sổ trong tay Thẩm Kình, thuận miệng nói: “Đóa Nhi tám tháng rồi, ngày mai đi chích ngừa.”
Thẩm Kình chợt hiểu ra, lật xem những trang trước, mới biết con gái đã chích ngừa mấy lần rồi.
Nhưng anh chưa bao giờ ở bên cạnh con gái những lúc như vậy.
Thẩm Kình đột nhiên có chút đau lòng, anh ngẩng đầu, nhìn tiểu nha đầu đang chơi trên giường, cười nói: “Anh đi với em.”
Khương Đường khiếp sợ để đôi bông tai xuống.
Thẩm Kình cũng đã đi qua ngồi bên cạnh cô, ôm chặt lấy cô, hôn trên đỉnh đầu cô: “Đường Đường, trước kia em đã vất vả rồi, một mình sinh con. Bây giờ chúng ta ở cùng một chỗ, anh là ba của Đóa Nhi, nên đi cùng mẹ con em.” Giọng nói anh cực kỳ nặng nề, giống như phạm vào lỗi gì đó không thể tha thứ được.
Khương Đường buồn cười: “Chích ngừa thôi mà, anh không cần đi đâu, anh đi rồi mắc công đám phóng viên lại nhốn nháo.”
“Nhốn nháo thì cho nhốn nháo, anh không quan tâm.” Thẩm Kình buông cô ra, xoay người trêu chọc con gái: “Ngày mai ba đưa Đóa Nhi đi chích ngừa, Đóa Nhi thích không?”
Đóa Nhi nghe không hiểu, nhìn ba cười ngây ngốc.
Khương Đường nhớ lại lần trước con gái tiêm xong khóc uất ức đến kinh thiên động địa, cô nhìn thấy vẻ mặt mơ ước của Thẩm Kình, Khương Đường trầm mặc. Thẩm Kình khát khao làm một người ba tốt, cô đương nhiên là muốn cho anh cơ hội chăm sóc con gái.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...