16.
Đêm khuya, cửa thành Thượng Kinh mở ra.
Công báo khẩn cấp vỡ đê lần thứ 2 nhanh chóng truyền vào trong cung.
Tạ Cảnh Chi càng bận rộn hơn, mỗi ngày đều đi sớm về trễ.
Hắn sợ quấy rầy ta nghỉ ngơi, vậy nên trực tiếp ngủ trong thư phòng.
Lúc biết được tin này, ta vừa rời giường, đang rửa mặt.
Chợt không cẩn thận làm nghiêng chén sứ, chén rơi xuống vỡ tan tành.
Cơ thể ta hơi hoảng hốt, lảo đảo về phía sau, cũng may có Xuân Hạnh kịp đỡ.
Cánh tay nàng ấy bị ta cào một vệt đỏ, nhưng vẫn cắn răng không kêu ra.
Ta cũng chẳng có thời gian để ý mấy chuyện này, vội vàng thúc giục: “Ngươi mau đi thăm dò xem hai ngày nay triều đình đã xảy ra chuyện gì.”
Xuân Hạnh nhận lệnh rời đi, lúc này ta mới bình tĩnh lại, cả người ướt nhẹp mồ hôi.
Nếu ta nhớ không lầm, lần vỡ đê trước đó là do Tạ Cảnh Chi phụ trách dẫn người sửa sang lại, chỉ mới một năm đã vỡ tiếp.
Thế nhưng, kiếp trước chỉ vỡ đê một lần mà thôi……
Sợ rằng ta đã xem nhẹ một vài chi tiết trong đó.
Quả nhiên, Xuân Hạnh hoảng hốt chạy về, vừa vào phòng đã bảo người lui ra ngoài.
“Phu nhân, nghe nói Tống công tử trở về từ chỗ đê vỡ, hắn còn mang theo chứng cứ vỡ đê, nói là có người tham ô. Bệ hạ nghe thế cực kỳ tức giận, lệnh điều tra tất cả những ai tham gia cứu tế năm đó. ”
“Hầu gia còn chưa kịp lâm triều đã bị kéo vào thiên lao, Thái Tử điện hạ cũng bị cấm túc.”
Lại là Tống Thời Ngôn.
Hắn ta rốt cuộc muốn làm gì?
Ta hận lần trước không thể một đao giết chết hắn ta, sao lại để người này có cơ hội tác oai tác quái chứ.
17.
Giờ hối hận cũng muộn rồi, ta vội bảo Xuân Hạnh báo tin qua cho phụ thân, khẩn cầu ông ta có thể ra tay giúp đỡ.
Nhưng phụ thân chẳng hề có động tĩnh gì, ngay cả thư cũng không nhận đã đuổi Xuân Hạnh đi.
Ý của ông ta không cần nghĩ cũng biết, muốn vứt bỏ nữ nhi là ta đây.
Ta đã hiểu từ trước, lần trò chuyện đó sợ rằng chỉ là một phép thử thôi.
Ta bắt Tống Thời Ngôn lại, đồng nghĩa với việc hoàn toàn cắt đứt quan hệ với bọn họ.
Hiện giờ, ta đã trở thành khí tử.
Tạ lão phu nhân gọi ta đến, sau khi nói mấy câu liền đưa một phong thư được dán chặt qua.
“A Cảnh bảo ta giao cho con, Vân Ninh, có lẽ người thằng bé không yên lòng nhất là con, đừng để nó lo lắng.”
Nói xong lại thở dài, đứng dậy đi vào trong buồng.
Bóng lưng bà rũ rượi, tựa như già hẳn đi chỉ trong một đêm.
Ngón tay ta dùng sức nắm chặt tờ giấy mỏng manh kia, không hề mở ra.
Xoay người sửa sang lại y phục, sau đó vào cung.
Hoàng cung khá xa nên phải đi nửa canh giờ mới đến ngoài Ngự Thư Phòng.
Đến khi hoàng cung đèn đuốc sáng rực, màn đêm buông xuống, hoàng đế mới triệu kiến.
Ta đi vào, quỳ trên mặt đất, người phía trên chẳng hề nói câu nào, tất nhiên ta không dám ngẩng đầu, cũng không dám đứng dậy, chỉ có thể giữ nguyên tư thế này.
Sau một lúc lâu, giọng nói uy nghiêm truyền đến từ trên đỉnh đầu.
“Thôi Vân Ninh?”
“Có thần phụ ạ.” Ta căng thẳng nuốt nước miếng.
“Ngươi muốn cầu xin chuyện gì?”
Đang định mở miệng, đối phương đột nhiên cắt ngang: “Nếu cầu tình cho Tạ Cảnh Chi thì lui ra đi.”
Ta tiếp tục quỳ xuống:
“Thần phụ không cầu tình cho hắn, thần phụ đến đây vì gia phụ.”
18.
Thôi thị lúc này là thế gia vọng tộc bị người mặc khách xua đuổi.
Phụ thân nắm địa vị cao nhiều năm, lại là đế sư, đương nhiên luôn muốn kéo dài sự vinh hiển của gia tộc. Nâng đỡ hoàng tử đăng cơ thật sự là giải pháp không thể tốt hơn.
Nhưng ông ta lại quá nóng vội.
Thân thể của đương kim bệ hạ vẫn đương khoẻ mạnh, hắn ghét nhất là kéo bè kết phái.
Vốn bất mãn với chuyện người ngoài tham dự vào chính sự của Tống gia, vậy mà phụ thân còn vội vàng kết đồng minh.
Tống Thời Ngôn tự nhận mình là người trọng sinh, nhưng hắn ta vẫn không thể nhìn thấu được lòng đế vương, cho dù kế sách của chúng cực kỳ hoàn mĩ, nhưng vẫn xuất hiện lỗ hổng.
Đế vương đã nghi ngờ, đương nhiên không thể thoát được sóng đánh.
Mà câu “Cần đoạn không đoạn, hậu quả khôn lường” mà Hoàng Hậu nương nương tặng ta, thực ra đang ám chỉ ta và Tạ Cảnh Chi.
Ta là nữ nhi của Thôi Giác, ta còn ở đây ngày nào, Tạ Cảnh Chi sẽ không thể được bệ hạ hoàn toàn trọng dụng.
Dù sao, lúc trẻ ai cũng từng trải qua tư vị tình yêu, cũng mê mang chỉ vì một chữ tình.
Bệ hạ cho hắn vào ngục là vì biết tình yêu hắn dành cho ta, muốn Tạ Cảnh Chi đưa ra lựa chọn.
Mà ta vào cung cầu tình vì phụ thân chính là đáp án rõ ràng nhất.
Kiếp trước, Tạ Cảnh Chi tốn biết bao sức lực mới bảo vệ được Thôi gia. Phụ thân cũng chỉ từ quan lui về ở ẩn, Thôi gia không bị ảnh hưởng quá nhiều.
Chỉ tiếc, quyền thế trước mặt, mọi người đều nhỏ bé như con kiến.
Trước khi rời khỏi cung, bệ hạ chấp thuận cho ta vào thiên lao gặp mặt Tạ Cảnh Chi lần cuối cùng.
Hắn cũng không phải chịu khổ gì, quan phục bị cởi ra, mặc một chiếc áo lót, nhưng vẫn chẳng ảnh hưởng đến dung nhan như ngọc của nam nhân.
Thấy ta xuất hiện, trong mắt hắn chợt lóe tia vui sướng, sau đó lại bị sự lãnh đạm bao trùm, thấp giọng hỏi:
“Nàng tới đây làm gì?”
Xuân Hạnh đưa đồ đã chuẩn bị lên, ta kiềm nén sự chua xót trong mắt.
“Bà mẫu lo lắng, nên để ta tới thăm chàng.”
Trong lúc nhất thời, hai người nhìn nhau không nói gì, canh ngục bước lên thúc giục.
Ta yên lặng xoay người, lén lau nước mắt bên khóe mắt, nhẹ giọng nói: “Tạ Cảnh Chi, ta đi nhé.”
Không đợi hắn trả lời, ta vội chạy đi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...