"Được, tớ biết rồi... Cậu đừng lo lắng. Tớ...Tớ sẽ tìm anh ta về."
Mạc Thanh Ngải tắt skype, mỏi mệt xoa mắt, sau đó cô gập máy tính lại, nằm soài trên giường.
Đã qua một ngày rồi, rốt cuộc là Nhan Hàn Thành đi đâu?
Cô đã hỏi người quản lý quán trọ nhưng không có vị khách nào tên là Nhan Hàn Thành, Nguyễn Phỉ cũng đã tra ghi chép ở sân bay nhưng không có tài liệu về Nhan Hàn Thành, nói cách khác là Nhan Hàn Thành còn chưa về nước.
Dạ dày Mạc Thanh Ngải đau thắt, cô nhíu mày, co người nằm trên giường.
Một tiếng đập cửa vang lên...
"Chị Ngải."
Là giọng nói của Mạnh Đa, Mạc Thanh Ngải chịu cơn đau đứng dậy mở cửa, sau đó thấy dáng vẻ lo lắng của Mạnh Đa mới cố nặn ra nụ cười: "Sao vậy?"
"Chị Ngải, sắc mặt của chị trắng bệch rồi, chị không sao chứ?"
"Tôi không sao."
"Từ lúc trời vừa sáng đến giờ chị rất lạ, đã xảy ra chuyện gì sao?"
"Tôi làm gì có chuyện gì, cậu lại lo lắng vớ vẩn rồi."
"Vậy.. chị không quên chiều nay chúng ta bay về nước chứ?" Mạnh Đa hỏi thăm dò.
Mạc Thanh Ngải lại ngơ người, phải rồi, hành trình công tác của bọn họ là 4 ngày, chiều hôm nay phải bay về nước, nhưng mà, cô không thể cứ bỏ về như vậy, không thể đã đổ oan cho Nhan Hàn Thành lại làm như chưa xảy ra chuyện gì.
"Việc này... Mạnh Đa, buổi chiều cậu mang bài phỏng vấn và ảnh về trước, ở đây tôi còn có việc phải làm, làm xong tôi sẽ về."
Đôi mắt Mạnh Đa cụp xuống, sau đó hỏi: "Chị Ngải, chị muốn tìm người sao?"
"Hả?" Sao Mạnh Đa có thể biết? Mạc Thanh Ngải ra vẻ không có việc gì cười cười: "Nào có."
"Chị đừng lừa tôi, tôi biết chị đang tìm một người tên là Nhan Hàn Thành, anh ta có quan hệ gì với chị?"
Nhìn Mạnh Đa, Mạc Thanh Ngải có chút khó xử, vì sao một sinh viên đơn thuần như thế lại nói chuyện với cô bằng khuôn mặt vô cùng nghiêm túc, nhất thời cô có chút luống cuống
"Tôi... Cậu suy nghĩ nhiều rồi, đây không phải việc của trẻ con, đứa bé, cậu ngoan ngoãn nghe lời đi về trước đi."
"Vì sao chị luôn coi tôi là trẻ con? Tôi là đàn ông, tôi không thể để chị ở Nhật một mình được."
"Đủ rồi!" Mạc Thanh Ngải đau đầu xoa xoa huyệt thái dương, gần đây là làm sao vậy, tất cả mọi người đều làm trái lời cô, một người nhỏ tuổi hơn cũng muốn chống lại cô: "Tôi nói cậu về trước thì về đi, chúng ta không thể làm chậm trễ lịch phát hành của tạp chí, còn nữa, Mạnh Đa, cậu chỉ là thực tập sinh, không tư cách quản chuyện của tôi."
Tay Mạnh Đa bất giác nắm chặt, ánh mắt có một chút thất vọng. . . . .
Có lẽ Mạc Thanh Ngải đã nhận ra mình đang giận chó đánh mèo, lập tức mềm giọng: "Thật xin lỗi, Mạnh Đa, tôi không cố ý nói như vậy, chỉ là tâm trạng của tôi không tốt lắm, cậu đừng lo lắng cho tôi, cậu về trước đi, được không?"
Một lúc sau, Mạnh Đa thả lỏng tay, tuy có chút không đành lòng, muốn sờ trán Mạc Thanh Ngải, giọng nói cũng dịu dàng: "Thật sự là chị không có việc gì sao?"
Nhưng tay Mạnh Đa còn chưa kịp chạm vào trán Mạc Thanh Ngải, cô đã khéo léo tránh đi: "Tôi không sao, tôi muốn nghỉ ngơi một chút, sau khi về cậu nhớ gọi điện cho tôi. Hẹn gặp lại!"
Mạc Thanh Ngải nhanh chóng xoay người đóng cửa, sau đó mệt mỏi tựa vào cửa, chẳng lẽ cô quá ngốc? Bởi vì bây giờ cô mới hiểu được chút ý trong lời nói của Nguyễn Phỉ, hình như Mạnh Đa không chỉ coi cô là cấp trên.
Nhưng mà... Cô lại muốn né tránh, bởi vì trong lòng cô có giọng nói, nói rằng Nhan Hàn Thành không thích thấy mày và Mạnh Đa ở cùng một chỗ.
Mạc Thanh Ngải cười khổ, rốt cuộc là Nhan Hàn Thành hành hạ cô hay cô tự hành hạ mình?
Mạnh Đa đứng im ngoài cửa, lớp mặt tỏ vẻ đơn thuần có chút sụp đổ, anh trăm phương nghìn kế tiếp cận Mạc Thanh Ngải, muốn giam giữ lòng cô, đúng là Nhan Hàn Thành không phí chút sức lực nào đã khiến anh mất hết cơ hội, chẳng lẽ anh không thể đạt được mục đích sao?
Mạnh Đa xoay người, bóng lưng cao lớn có chút cô đơn, nhưng anh sẽ không bỏ cuộc như vậy. Dù sao mâu thuẫn giữa Mạc Thanh Ngải là Nhan Hàn Thành cũng không dễ dàng hòa giải, sau khi về nước, anh nhất định sẽ tìm được cơ hội, đổi sang cách khác, vì mềm mại không thích hợp với Mạc Thanh Ngải.
Nguyễn Phỉ khép laptop, đôi mắt xinh đẹp có chút mệt mỏi, cô nên làm thế nào để giúp Tiểu Ngải đây?
Đột nhiên, nhìn thấy tấm danh thiếp trên bàn trà, khóe môi Nguyễn Phỉ khẽ nhếch, xem ra cô phải hi sinh một chút vì Tiểu Ngải rồi, dù có bị chết bao nhiêu tế bào não cô cũng chịu.
Tiện tay cầm lấy áo khoác, Nguyễn Phỉ đi như một cơn gió ra cửa, nhìn qua tấm danh thiếp kia, trên đó khắc chữ vàng cực kỳ tinh xảo.
Tổng giám đốc Cận Diêm tập đoàn Vân Khôn.
"Tôi biết cô sẽ đến tìm tôi." Một tiếng nói đắc ý vang lên cạnh cửa, mang theo mười phần tự tin.
Nguyễn Phỉ ngồi trên ghế sô pha sang trọng, ngay cả đầu cũng không ngẩng lên, tức giận: "Có loại người luôn thích thể hiện mình quyến rũ, nhưng lại rất ít khi biết điểm bất lực của mình."
"Hiện tại không phải tôi đang chứng minh sao? Nếu cô đã đến đây, thì có thể chứng minh tôi không bất lực." Cận Diêm ngồi xuống ghế đối diện với Nguyễn Phỉ.
Mắt Nguyễn Phỉ nhíu lại, nhìn Cận Diêm: "Chậc chậc, hôm nay anh còn có chút bộ dáng của con người."
Là nhà thiết kế chuyên nghiệp, cô không thể không thừa nhận, Cận Diêm có tỷ lệ người vô cùng hoàn hảo, tôn lên bộ tây trang sang trọng, nhưng như vậy thì nói được điều gì, nhìn sao cũng thấy vô lại!
"Tôi có thể hiểu là cô đang khen tôi?" Cận Diêm lười nghĩ ý tứ sâu xa của Nguyễn Phỉ, vì anh biết cô gái này đối với anh không thật lòng như vậy.
"Anh biết không? Cái đáng sợ nhất không phải đàng gảy tai trâu, mà là con trâu hướng về người đánh đàn." Nguyễn Phỉ thật sự xin lỗi nhún vai.
"Cô..." Đáng chết, sao cô gái này không bao giờ nói chuyện tử tế với anh, quên đi, anh nhịn, nếu không cô lại mắng anh là đồ không có não, dễ kích động: "Cô đừng nói cho tôi biết, hôm nay cô đặc biệt đến tìm tôi để cãi nhau."
"Anh đề cao tôi rồi, nếu tôi muốn cãi nhau sẽ không tìm người ngu ngốc như vậy." Vẻ mặt Nguyễn Phỉ cực kỳ đáng tiếc, nhưng có thật là như thế không? Khi cô thấy người đàn ông này thì khó ổn định được tâm trạng, cô sống 24 năm, lần đầu tiên gặp người không biết thức thời như vậy, rõ ràng là biết rõ cô ghét hắn, lại vẫn suốt ngày quấn lấy cô để cãi nhau, cuối cùng lại khiến cô phải tới tận cửa tìm anh ta...
Nguyễn Phỉ sửng sốt, chẳng lẽ. . . . . .
Cận Diêm nhìn Nguyễn Phỉ, cười lạnh: "Sao lại ngẩn người như vậy? Cô nghĩ được gì rồi?"
"Anh biết lí do tôi tới tìm anh đúng không?"
"Sao tôi có thể biết được, bé yêu?"
"Tôi nói rồi, đừng gọi tôi ghê tởm như vậy?" Nguyễn Phỉ tức giận.
"Bảo bối, đừng nóng giận, cô có biết tôi thích nhất là nhìn dáng vẻ tức giận của cô không? Cô không cần cố ý bày ra như vậy, tôi sẽ không có cảm giác đạt được thành tựu."
"Anh!" Đôi mắt Nguyễn Phỉ sắc bén, cô không thể mắc bẫy: "Anh cố ý?"
"Cái gì mà cố ý hay không cố ý? Tôi không biết cô đang nói gì?"
"Anh khiến tôi tới đây, anh biết tôi muốn hỏi Nhan Hàn Thành đang ở đâu, một câu, anh nói hay không nói chuyện của Nhan Hàn Thành cho tôi?"
Cận Diêm nhanh chóng ngồi cạnh Nguyễn Phỉ, ôm lấy Nguyễn Phỉ để cô không thể nhúc nhích được, Nguyễn Phỉ nhíu mi vùng vẫy: "Anh muốn làm gì?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...