"Thiên Dục, mẹ con muốn kết hôn với cha, hộ khẩu cũng mang đến rồi làm sao bây giờ?"
Nhan Hàn Thành nhìn lén ra phía ngoài, thấy không có ai, anh khóa cửa, nhẹ giọng nói điện thoại.
... .......
"Đừng như vậy mà, giống như nói cha không có khí phách vậy, không phải cha nên cứng họng một chút, làm bộ đau khổ để cô ấy thấu hiểu sao?"
... ....
"Không được, cha thấy lần này mẹ con rất có dũng khí, sẽ không vì lời nói lạnh nhạt của cha mà bỏ đi đâu."
... .......
"Yên tâm, mẹ con không thông minh như thế, nhưng ai nói cha chỉ diễn trò là giỏi, nói chuyện với con thật không công bằng chút nào, con trai. Lúc ấy lòng cha đau đớn thật, không phải lần đầu mẹ con buông tay cha, nói thật, ngay cả thuốc ngủ cha cũng uống rồi đấy..."
Tiếp cúp điện thoại vang lên, sau đó chỉ còn những tiếng tút tút kéo dài.
"Này này, con trai, này! Nhan Thiên Dục..."
Xác định con trai mình thật sự cúp điện thoại, Nhan Hàn Thành tức giận cất máy, nói nhỏ: "Cũng không thèm nhìn xem cha đang vất vả ở nơi nào mà thông cảm cho cha một chút."
Nhìn chiếc gương trên tường nhà tắm, Nhan Hàn Thành nheo mắt lại, cố gắng không nở nụ cười đắc ý, thật ra lần này anh bị Mạc Thanh Ngải làm tổn thương thật, nhưng ai bảo anh đã quen với những đau xót này rồi, lại có cách để giải quyết, còn về... Mạnh Đa...
Trong gương hiện ra vẻ tàn nhẫn đã lâu không xuất hiện trên mặt Nhan Hàn Thành, nếu tài liệu của Cận Diêm đã đủ, anh nghĩ cũng nên cản tên tiểu nhân kia chơi đùa rồi.
"Cốc cốc cốc" tiếng đập cửa chợt vang lên, Nhan Hàn Thành cảnh giác, nhưng ngoài cửa chỉ có giọng nói yếu ớt hỏi: "Nhan Hàn Thành, anh vẫn ở trong đó à?"
Nhan Hàn Thành nhanh chóng xả nước rửa mặt, cố gắng để mình ra vẻ không có gì, sau đó mở cửa, ánh mắt ửng đỏ nhìn Mạc Thanh Ngải: "Chuyện gì?"
"À..." Mạc Thanh Ngải ngẩng đầu nhìn anh, ấp úng: "Em thấy anh ở lâu trong đó, sợ anh xảy ra chuyện gì."
Nhan Hàn Thành ra khỏi phòng tắm, đi vào phòng nghỉ trong phòng tranh, lạnh nhạt nói: "Em muốn anh xảy ra chuyện gì?"
Mạc Thanh Ngải có vẻ mặt như người vợ bé đang chịu uất ức, theo sát Nhan Hàn Thành đến phòng ngủ: "Không có không có, em không hy vọng anh xảy ra chuyện gì, anh mà xảy ra chuyện thì em phải thủ tiết rồi."
... ...... .........
Nhan Hàn Thành dừng động tác trong tay lại, nhíu mày nhìn Mạc Thanh Ngải, vừa bực mình vừa buồn cười, cô gái này vẫn còn có thể nói đùa, hay cô thực sự nghĩ như vậy?
Anh không tin?
Mạc Thanh Ngải trừng to mắt nhìn Nhan Hàn Thành, chứng minh quyết tâm của mình, cô sẽ dùng bất cứ giá nào, dù Nhan Hàn Thành tức giận đá cô đi cô vẫn ở lại, huống hồ bây giờ Nhan Hàn Thành chỉ lạnh nhạt với cô, làm cô nản lòng, nhưng cô sẽ không vì vậy mà bỏ chạy.
"Em thật sự muốn kết hôn cùng anh?" Nhan Hàn Thành đứng trước tủ quần áo, lấy ra một chiếc áo sơ mi màu lam nhạt, không quay đầu lại mà lạnh lùng nói.
Mạc Thanh Ngải cắn môi, cô nghĩ lại, hình như đây là biện pháp duy nhất để giải quyết cục diện rối rắm trước mắt, dù sau khi kết hôn Nhan Hàn Thành biết chuyện kia sẽ để bụng nhưng cô cũng chấp nhận, dù cột chung với nhau và hành hạ cũng tốt hơn là tách nhau ra để hành hạ.
Mạc Thanh Ngải chạy đến trước mặt Nhan Hàn Thành, ngẩng đầu nhìn anh: "Ừ, mà nghe nói bây giờ kết hôn rất tiện, ở cục dân chính mất chút tiền là có thể giải quyết, em mời anh đi."
... ...... ......
Nhan Hàn Thành rất muốn quay mặt để cười to, nhưng bây giờ chỉ có thể nhịn cười đến nỗi khóe miệng giật giật, Mạc Thanh Ngải trở nên hài hước như vậy từ sao giờ? Chẳng lẽ cái khó ló cái khôn, khiếu hài hước thay luôn chỉ số thông minh rồi?
Một lần nữa đưa lưng về phía Mạc Thanh Ngải, Nhan Hàn Thành cởi chiếc áo sơ mi trắng nhăn nhúm ra, chuẩn bị mặc chiếc màu lam nhạt vào: "Không phải trước kia em nói kết hôn sẽ bị ràng buộc, không được tự do sao?"
Mạc Thanh Ngải thuận tay đoạt lấy áo sơ mi trong tay Nhan Hàn Thành, nhảy lên giường, quỳ gối xuống để cao bằng anh, sau đó ân cần mặc áo sơ mi cho mình, lại vẫn không tập trung mà liếc trộm thân thể hoàn mỹ của anh: "....Em nghĩ, kết hôn đúng là thiếu tự do, nhưng cũng giống một chiếc áo bông, mặc vào thì khó chịu nhưng cũng rất ấm áp."
Tài ăn nói đúng là tốt lên nhiều.
Nhan Hàn Thành cúi đầu nhìn Mạc Thanh Ngải cài nút cho anh, cuối cùng cũng không nhịn được cười một cái rồi lại vụt biến: "Anh vẫn không rõ, vì sao trước kia anh luôn muốn ở cùng em thì em không đồng ý, sao giờ lại vậy?"
Mạc Thanh Ngải cài nút áo xong nhưng không ngẩng đầu lên, căng thẳng tới mức đôi tay đổ đầy mồ hôi, bây giờ nói, hay đợi sau khi kết hôn thì nói?
"Em, việc này, khi đó là muốn, nhưng lại giận anh, không ngờ mọi chuyện nghiêm trọng tới mức này." Cô vẫn lựa chọn vế sau.
Nhan Hàn Thành xoay người lấy ra chiếc áo khoác cùng màu, phối hợp với áo sơ mi, nhìn đơn giản mà không mất đi vẻ cao quý, vô cùng đẹp
Chỉ vì giận anh? Đúng là Mạc Thanh Ngải, đã có người nói em không hợp để nói dối chưa? Nhan Hàn Thành ừ hử một tiếng: "Vậy nếu bây giờ anh không muốn kết hôn thì sao?"
Lộ ra biểu cảm buồn rầu, cái gì? Anh không muốn kết hôn? Nhưng không sao.
"Vậy chờ lúc nào anh muốn kết hôn thì nói cho em biết, em gả cho anh."
... ...... ...
Nhan Hàn Thành đánh giá Mạc Thanh Ngải bằng ánh mắt kỳ lạ, anh nghi ngờ có phải Đường Yên hạ độc Mạc Thanh Ngải không? Cô không thể thay đổi nhanh như vậy, chẳng lẽ đột nhiên cô thông suốt rồi?
"Anh không nhớ em là người có tính nhẫn nại như vậy."
Chợt Nhan Hàn Thành cảm giác mình bồng bềnh như đi trên mây, anh lâng lâng vào phòng tắm, cạo râu, chỉnh lại dáng vẻ.
Trong gương hiện ra bóng dáng Mạc Thanh Ngải mệt mỏi dựa vào cửa, cắn ngón tay: "Không sao, đừng ngại, cả đời dài như thế, em chờ anh một chút cũng không là gì."
Cuối cùng, Nhan Hàn Thành quyết định không nên được một bước lại tiến hai bước nữa, miễn cho Mạc Thanh Ngải lại bộc phát lần nữa, vậy thì anh thảm rồi.
"......Bây giờ anh có việc phải đến Vân Khôn, em về nhà chờ điện thoại của anh."
Đôi mắt to của Mạc Thanh Ngải chớp chớp, giống như bắt được một tia hy vọng, sau đó ra sức gật đầu, cười lên, nụ cười ngốc nghếch như vậy anh đã lâu không thấy rồi.
"Em về nhà, buổi tối anh nhất định phải gọi cho em." Trong nhà còn có một phiên bản nhỏ của Nhan Hàn Thành đang chờ cô lấy lòng, Mạc Thanh Ngải không còn cách nào khác, chỉ có thể động viên mình lấy lại mười phần tinh thần thôi.
"Ừ."
Được sự cho phép, Mạc Thanh Ngải vui vẻ rời đi.
Nhan Hàn Thành dừng động tác cạo râu, bắt đầu cười nhạo sự đau đớn trong lòng mình, người khác luôn nói Mạc Thanh Ngải không xứng với anh, sẽ phụ anh, nhưng họ lại không biết, từ đầu đến cuối chỉ là anh phán đoán Mạc Thanh Ngải mà thôi, đoán trong lòng cô có anh mà tự ý chuyển tới nhà ở, đoán trong lòng cô có anh mà tự quyết định mọi việc, đoán trong lòng cô có anh mà ngang ngược, coi trời bằng vung.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...