Ánh đèn vàng yếu ớt khiến chiếc tủ đầu giường càng tỏ vẻ cô đơn.
Cô ngồi trên giường, mượn ánh đèn ấy, đăm chiêu nhìn chằm chằm vào khuôn mặt người đàn ông đang cười quyến rũ trên bìa tạp chí, ngón tay nhẹ nhàng xoa má anh ta.
"Mạc Thanh Ngải, cậu có phải con ruột không vậy, động vật sinh ra cũng không đến nỗi như cậu."
"Mạc Thanh Ngải, cậu đừng lên mặt."
Chợt bên tai vang lên giọng nói trêu đùa của anh, khiến cô không ngừng nhíu mày, trước kia, người kia luôn đả kích cô như vậy, không bao giờ có vẻ mặt hòa nhã.
"Em thấy tên gọi "Nhan phu nhân" có dễ nghe không?"
Chợt bên tai lại vang lên giọng nói trầm thấp dịu dàng của anh, khiến cô không nhịn được mà cười nhẹ, trước kia, cũng không phải anh không yêu cô, chỉ là anh có cách riêng của mình.
Anh... Có vẻ không thay đổi gì, năm năm, vẫn khiến cô không biết phải làm thế nào, dù là tốt hay xấu.
Hai mắt mờ nước, cô như thấy ánh mắt cuối cùng anh dành cho mình, lạnh lùng như vậy, vô cùng thất vọng về cô, sao cô có thể không hối hận được, chỉ là không trở về quá khứ được nữa rồi.
Cô đã từng nghĩ tới, có khả năng sẽ gặp anh, kiêu ngạo nói với anh, cô không chọn sai, cô đã sinh ra con của họ, vì đứa bé... Cô vô cùng dũng cảm dù mang thai vẫn cố gắng làm việc, vô cùng dũng cảm gọi điện báo bệnh viện rằng mình sắp sinh, vô cùng dũng cảm chịu đựng ánh mắt dành cho bà mẹ độc thân, vô cùng dũng cảm chấp nhận mọi thứ.
Nhưng khi màn đêm buông xuống, hiện thực vẫn rất tàn khốc, nhắc nhở cô mọi thứ đều là giả.
Không biết đã nhìn như vậy bao lâu, đột nhiên một tiếng đẩy cửa vang lên, cô quay đầu nhìn về phía cửa theo bản năng.
Ngọn đèn mờ ảo, tạo thành một bóng người thật dài ngoài cửa, anh.... Vẫn là dáng vẻ đó, thân hình thon dài, khuôn mặt tuấn mĩ, thỉnh thoảng lại hiện lên nụ cười châm chọc để cô bị mê hoặc, cô bất giác gọi nhẹ: "Nhan Hàn Thành..."
"Tạch..."
Chỉ trong nháy mắt, ngọn đèn sáng trưng, làm đau mắt Mạc Thanh Ngải, khiến cô phải trở về hiện thực, nhìn lại bóng dáng ở cửa... Không, đó không hề thon dài, nhỏ hơn nhiều lần sao với hình bóng trong trí nhớ của cô, nhưng vẫn là thói quen nở nụ cười đùa giỡn, hai tay khoanh lại, ra vẻ oai như người lớn.
Giọng nói non nớt quen thuộc: "Mạc Thanh Ngải, hơn nửa đêm không ngủ mà làm gì vậy?"
Mạc Thanh Ngải sợ tới mức nhét tạp chí trong tay xuống gầm giường, thay thành khuôn mặt tươi cười nịnh nọt: "Mẹ? Mẹ đang chuẩn bị tài liệu cho ngày mai."
"Vậy à?" Bóng dáng nho nhỏ thong thả bước đến trước mặt Mạc Thanh Ngải: "Con không nhớ mẹ có thói quen mang công việc về nhà làm."
"Ờ?" Mạc Thanh Ngải sờ sờ mũi: "Là tình huống đặc biệt..."
Cẩn thận nhìn bóng dáng trước mặt, đột nhiên Mạc Thanh Ngải đặc biệt khó hiểu, cuối cùng trong bọn họ là ai chăm sóc ai vậy, khụ khụ hai tiếng, Mạc Thanh Ngải dũng cảm ngẩng đầu: "Được rồi, Mạc Thiên Dục, tốt xấu gì mẹ cũng là mẹ con, sao con đối với mẹ như vậy?"
Bóng dáng nho nhỏ... Mạc Thiên Dục tuy vẫn còn là trẻ khuôn nhưng khuôn mặt đã lộ ra vẻ tuấn tú, lông mày hơi nhếch lên, không sai, đó là mẹ của bé, nhưng phải có dáng vẻ người mẹ bé mới phục, tính tình mẹ còn không chín chắn bằng bé.
Chỉ cần một nét mặt của Mạc Thiên Dục không giúp Mạc Thanh Ngải hiểu được ý nghĩ của bé, được không, cô không thể không thừa nhận mình còn không bằng đứa con trai năm tuổi của mình, nhưng mà... Mặc kệ chứ, cô vẫn là mẹ bé.
"Con còn nói mẹ, vậy còn con, giờ là mấy giờ mà con còn không đi ngủ?"
"Nửa đêm con tỉnh dậy đi uống nước nhìn phòng mẹ vẫn sáng đèn cho nên vào xem thử, con nói này mẹ, mẹ cảm thấy mình đang trống rỗng sao?"
"Biến đi!" Mạc Thanh Ngải nhe răng nhếch miệng, không tin có thể nghe được những lời đó từ miệng đứa trẻ: "Con con con... Con học ai vậy, cô giáo ở nhà trẻ dạy con à?"
Mạc Thiên Dục gõ gõ đầu, ra vẻ cầu xin: "Mẹ có thể hiểu con một chút không, một tháng trước con đã không học ở nhà trẻ nữa, nhảy lên lớp hai tiểu học rồi."
Cứng họng, Mạc Thanh Ngải cắn cắn ngón tay: "Như vậy à. . . . . ."
Được rồi, là cô sai, nhưng cái này sao có thể trách cô, ai bảo não của bé quá thông minh, không giống Tiểu Vũ... Đúng rồi, Mạc Thanh Ngải nhanh chóng nói sang chuyện khác: "Em đâu?"
"Mẹ nghĩ bây giờ em còn thức à, đã sớm bị con dỗ lên giường rồi." Mạc Thiên Dục tức giận đặt mông xuống giường Mạc Thanh Ngải.
Mạc Thanh Ngải có chút ghen tị: "Sao con đối xử với Tiểu Vũ tốt quá vậy, Tiểu Vũ cùng là đầu tôm, tính cách rất giống mẹ."
"Mẹ đừng nói với con, bây giờ mẹ còn ghen với cả bé gái năm tuổi." Mạc Thiên Dục bày vẻ mặt ghét bỏ.
Hừ một tiếng, không nói chuyện, Mạc Thanh Ngải nhớ lại, sinh đôi hai bé con, may là khác trứng, nếu không đều giống tính cách của người kia thì cô sao chịu nổi, nhưng mà... Cũng không sao, cô đã kiên trì sinh ra, là con của anh.
Khẽ quay đầu, sau một lúc lâu nhìn Mạc Thiên Dục, cô không kìm được ôm bé, hôn nhẹ lên mặt bé.
"Mạc Thanh Ngải, nước miếng của mẹ." Mạc Thiên Dục bất đắc dĩ muốn lau đôi má, định vùng vẫy lại bị Mạc Thanh Ngải ôm chặt vào ngực, mãi đến khi thấy trên cổ có chút lạnh lẽo, Mạc Thiên Dục mới không lộn xộn, để mẹ mình tùy ý làm càn, ánh mắt cũng bất giác bay đến gầm giường, con người đen như mực nghiền ngẫm.
Mạc Thanh Ngải khịt mũi, cô vẫn níu chặt, cô đã không tìm thấy người kai, vĩnh viễn không tìm thấy nữa rồi.
Thật lâu sau, Mạc Thiên Dục ngáp một cái, chui ra từ lòng Mạc Thanh Ngải: "Mẹ, con phải đi ngủ, mai còn đi học."
"Ừ..."
Mạc Thanh Ngải bĩu môi nhìn con trai mình đi đến cạnh cửa, sau đó nhìn bé nghiêm túc quay đầu: "Mạc Thanh Ngải, mẹ đã ba mươi tuổi rồi, nếu không nhanh đi ngủ sẽ có nếp nhăn đó."
Mạc Thanh Ngải giận dữ: "Đi ngay đi, mẹ đã nói bao nhiêu lần rồi, mẹ 29 tuổi, 29!!! Không phải 30, con... đáng ghét."
"29, 30 chẳng khác gì nhau cả, con có ý tốt thôi."
"A a a, Mạc Thiên Dục, mẹ nguyền rủa con ăn mỳ ăn liền sẽ không có gói gia vị."
"Mạc Thanh Ngải, con nhắc cho mẹ, con không bao giờ ăn thứ đồ làm hại cơ thể đó."
"Hai ngày trước con nói... quảng cáo mì ăn liền sáng tạo làm gì?"
"Là con nói nó sáng tạo, chưa nói nó giới thiệu thành phần dinh dưỡng thật, quảng cáo mà cũng tin, Mạc Thanh Ngải, mẹ đọc sách đến ngu người rồi."
"Mạc Thiên Dục! Có muốn chết đi về phòng không."
"Chết? Yên tâm đi, con sẽ sống tốt mà quay về."
"Ầm!"
Mạc Thanh Ngải ném gối vào cánh cửa vừa đóng chặt, tim vẫn tức giận đến mức đập mạnh, tiểu khốn kiếp... Tính cách giống y hệt cha nó...
Nhụt chí ngồi trở lại trên giường, đáng tiếc cuối cùng, không phải anh...
"Mẹ, người ta muốn tết tóc thật đẹp."
Một giọng nói non nớt mềm mại vang bên cửa phòng bếp, khiến Mạc Thanh Ngải đang luống cuống trong phòng bếp càng thêm nhức đầu.
Mạc Thanh Ngải vừa giả bộ rán trứng, vừa nói với cô bé đang mở to mắt đứng ở cửa: "Tiểu Vũ, bây giờ mẹ không rảnh, con tìm anh trai đi."
Mạc Tiểu Vũ bĩu môi, quay đầu nhào vào ngực Mạc Thiên Dục, uất ức chảy nước mắt: "Anh... Người ta muốn tết kiểu tóc thật đẹp nhưng mẹ nói không rảnh."
"Đừng khóc." Mạc Thiên Dục xoa đôi má trắng nõn của em gái: "Anh tết cho em."
Haiz, thở dài trong lòng, nhìn Mạc Thanh Ngải đang bận rộn trong bếp, sao một bé trai như bé lại luôn phải làm những chuyện mà mẹ phải làm.
Chỉ chốc lát sau, Mạc Thanh Ngải bê bữa sáng đến phòng khách, la lên: "Thiên Dục, Tiểu Vũ, ăn sáng."
Mạc Tiểu Vũ chạy tới mẹ đầu tiên, khoe: "Mẹ, mẹ nhìn anh tết tóc đẹp không?"
Mạc Thanh Ngải không keo kiệt ôm con gái: "Đẹp quá, Tiểu Vũ nhà ta là bé gái xinh xắn nhất thế giới."
Tiếng cười khanh khách của Mạc Tiểu Vũ vang lên khắp phòng.
"Hai người có thể ngừng diễn trò mẹ con thâm tình vào lúc tám giờ được không, rất buồn nôn."
Mạc Thiên Dục đi ra, cầm theo cặp của mình và Tiểu Vũ đặt ngoài cửa, sau đó đi đến bàn ăn dùng cơm.
"Tiểu tử kia, mẹ không biết tay nghề con rất tốt đó, tết tóc cho em rất đẹp." Nói xong, Mạc Thanh Ngải ôm Tiểu Vũ tới bàn ăn, bắt đầu ăn cơm.
"Để con nhắc một chút, em ấy biết con tết tóc đẹp, đây là lần đầu tiên em quấn lấy mẹ đòi buộc tóc tôi, mẹ từ chối rồi."
"Vậy à..." Mạc Thanh Ngải ra vẻ ăn năn nhìn Tiểu Vũ: "Tiểu Vũ, là mẹ không tốt, về sao mẹ sẽ buộc giúp con."
Đương nhiên là Mạc Tiểu Vũ cũng biết không thể tin lời nói của mẹ mình, tùy ý gật đầu, sau đó nói: "Mẹ, khi nào thì con cao bằng anh, con và anh đều năm tuổi, sao con chỉ cao tới ngực anh?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...