Rời khỏi tập đoàn TIX trong tư thế thẫn thờ, Lăng Tịnh lững thững bước đi trên con phố quen thuộc, cô hoà mình vào trong dòng người đông đúc, ngước mắt nhìn xung quanh, giọt nước mắt tủi hờn vô thức rơi xuống, giam lỏng bản thân quá lâu, đến bây giờ cô mới bàng hoàng nhận ra, hoá ra xung quanh chỉ toàn là người lạ, đột nhiên cô cảm thấy lòng mình thật cô đơn.
Cô trở về nhà khi trời đã tối hẳn, đi qua cửa, cô liền ngẩng đầu nhìn Châu Diệc Thần đang thấp thỏm chờ cô trước thềm.
- Tịnh, em đi đâu thế? Anh tới cửa hàng cũng không tìm thấy em.
Lăng Tịnh ủ dột đi về phía Châu Diệc Thần:
- Em tới tập đoàn TIX bàn bạc việc hợp tác mở rộng kinh doanh.
Châu Diệc Thần nhận thấy sắc mặt cô cực kỳ kém, liền nhíu mày hỏi:
- Sao trông em có vẻ mệt mỏi thế?
Cô xoay người, ngồi bệt xuống bậc tam cấp:
- Em… gặp lại anh ấy rồi.
Lòng bất an trồi lên dự cảm xấu, Châu Diệc Thần ngờ ngợ hỏi lại:
- Ai… cơ…?
Cụp sâu mi mắt, Lăng Tịnh nỉ non cất tiếng:
- Mặc Vũ! À không, bây giờ anh ấy là Lịch Quý Nhiên.
Chẳng trách bao năm qua cho dù em có cố tìm kiếm thế nào cũng không tìm thấy, hoá ra anh ấy đã đổi thân phận.
Thở dài trong lòng, Châu Diệc Thần đau lòng đi tới đỡ Lăng Tịnh đứng dậy, nhưng cô chỉ cố chấp ngồi lì ở đó, làm sao cũng không chịu đứng lên, cứ thẫn thờ như người mất hồn mất vía vậy.
- Tịnh, mau đứng dậy trước đi, ngồi ở đây rất dễ bị cảm lạnh.
Lăng Tịnh sụt sịt, ngẩng mặt nhìn lên, khoé mắt hoe đỏ được bọc kín bởi lớp thuỷ tinh trong suốt long lanh, sắc mặt cô loãng ra như bùn non, cả người không ngừng run lên bần bật.
- Anh ấy coi em như người xa lạ, có lẽ đã quên hết mọi chuyện về em rồi.
Diệc Thần, em thực sự không dám nhìn thẳng vào mắt anh ấy, em rất sợ, sợ anh ấy sẽ bơ em, cũng sợ đối diện với sự nhẫn tâm và lạnh lùng của anh ấy.
Em phải làm sao đây? Em phải làm sao thì anh ấy mới tha thứ cho em đây?
Châu Diệc Thần cố gắng nhẫn nại:
- Em không sai, em không làm sai bất cứ điều gì cả.
Tịnh à, em và anh ta thực sự không có cơ hội nữa đâu, em nên từ bỏ đi, đừng tự hành hạ mình nữa, có được không?
Giọt nước long lanh rớt xuống đất, giá lạnh, trái tim Lăng Tịnh như bị ai đó bóp nghẹn, đầy đau đớn.
- Không, em không thể từ bỏ anh ấy được, cho dù phải chết trong đau đớn, em cũng chấp nhận.
Thần, khi anh thực sự yêu một người, coi người đó giống như sinh mệnh, thì anh sẽ biết những đau khổ này chẳng thấm thoát vào đâu cả, chỉ cần anh ấy đừng biến mất khỏi cuộc sống của em một lần nào nữa, cho dù chỉ xuất hiện bên cạnh anh ấy với tư cách là một người lạ thôi cũng được, em bằng lòng, em nguyện ý đợi chờ, chờ tới khi anh ấy quay về bên em, chấp nhận em thêm một lần nữa.
Châu Diệc Thần không nói thêm gì nữa, chỉ cúi đầu chăm chú quan sát biểu tình trên gương mặt cô.
Sao anh lại chưa từng yêu một người cơ chứ? Chỉ là, tình yêu của anh không thể bì lại với hình bóng người cũ của em.
Trong tình yêu, người không được yêu chính là kẻ thứ ba.
Anh biết rõ mình là kẻ thứ ba, nên cam tâm tình nguyện lùi về sau, nhưng anh thật sự không nỡ nhìn thấy cô suy sụp tới như thế!
Gặp nhau là một chuyện, yêu nhau lại là chuyện khác.
Có những cuộc tình chóng đến chóng đi, nhưng cũng có những cuộc tình đã tiến vào rồi chẳng thể nào bước ra nữa.
Thế nhưng, sự đời vô thường, có những người rõ ràng yêu đến chết đi sống lại, nhưng lại nhẫn tâm làm tổn thương nhau.
Bao năm qua Lịch Quý Nhiên vẫn luôn đằm mình trong hồi ức của quá khứ, một khắc một phút cũng không thể quên lãng bóng dáng người xưa.
Cũng vì thế, trong suốt năm năm qua anh tuyệt đối không gần gũi nữ sắc, bất luận là mỹ nữ khuynh nước khuynh thành, hay tiểu thư đài cát nổi danh, anh đều tuyệt tình từ chối.
Người đời luôn gọi anh là “người đá”, chỉ biết làm việc, không biết hưởng thụ thú vui.
Ngày Lăng Tịnh mang bản vẽ tới, Lịch Quý Nhiên cố tình tránh mặt, người tiếp đón cô là một giám đốc dưới quyền anh.
Cô cũng không ép anh, vẫn cần mẫn làm xong việc rồi rời đi.
Cô biết rõ việc anh cố tình tránh mặt mình, trong lòng man mác buồn, nhưng cô lại không dám tuỳ tiện bước tới, vì sợ anh sẽ lại biến mất.
Một buổi tối đầu hạ tại bệnh viện, thời tiết oi bức, nóng nực vô cùng.
Lịch Quý Nhiên vừa thăm bệnh trở ra sảnh lớn, bất ngờ một cô bé nhào tới quấn lấy chân anh.
- Ba, ba ơi, cuối cùng con cũng gặp được ba rồi.
Hắn cố lay chân mình thoát khỏi vòng tay cô bé, nhưng cô bé vẫn bướng bỉnh không chịu buông ra, hắn chỉ đành cúi người xuống hỏi:
- Này cháu gái, mẹ cháu đâu? Sao cháu lại ở đây một mình thế này?
Cô bé ngẩng mặt nhìn lên, đôi con ngươi long lanh như sao đêm, lại ẩn duật sự ngây thơ đơn thuần.
- Ba ơi, con chờ ba lâu lắm rồi, sao bây giờ ba mới chịu xuất hiện.
Hắn nhẹ nhàng xoa đầu bé gái, trong lòng chợt trồi lên cảm giác rất quen thuộc:
- Chú không phải là ba của con, đừng gọi bừa như thế!
Cô bé ủ rũ cúi mặt xuống nhìn mũi giày của mình, phũng phịu nói:
- Ba nói dối, rõ ràng ba là ba của con, mẹ cũng nói ba là ba của con mà.
Từ đằng xa vang lại giọng nói quen thuộc:
- Lăng Tuyết, con chạy đi đâu thế hả?
Lịch Quý Nhiên quay đầu, nhìn về phía hàng lang cạnh phòng bệnh.
- Là con gái hai người sao?
- Không phải.
Đây là con gái Lăng Tịnh, chẳng phải dạo gần đây cô ấy tới làm ở công ty cậu sao, tăng ca đến giờ này còn chưa nghỉ, nên nhờ chúng tôi trông hộ.
Đây mới là con của chúng tôi.
Hàn Dã hạnh phúc xoa bụng An Tự Đan, mỉm cười đầy mãn nguyện.
Lịch Quý Nhiên cười, nụ cười không lộ quá nhiều sơ hở, nhưng vẫn có thể nhận thấy được giá trị thật lòng chúc mừng.
- Ồ… hai người cũng kinh phết.
Hàn Dã buộc miệng nói, nhưng khi bị An Tự Đan huýt vào tay liền ngậm miệng:
- Kinh sao bằng cậu được.
Cậu có biết là…
Kinh ngạc nhướng mày, Lịch Quý Nhiên hỏi lại:
- Là gì cơ?
An Tự Đan cười nói:
- Là anh bóc lột nhân viên lắm không? Con gái của Lăng Tịnh đã mấy ngày không được gặp mẹ rồi đó, hay là anh cho cô bé tới công ty cùng mẹ nó đi.
Dù sao cũng tiện đường mà, đúng không?
Lịch Quý Nhiên nhìn An Tự Đan rồi lại quắt mắt xuống nhìn Lăng Tuyết, dưới sự mong chờ và thỉnh cầu của cô bé, hắn không thể khước từ, đành chở cô bé tới công ty tìm mẹ.
Tại tập đoàn TIX…
Thang máy đi lên tầng hai mươi, Lịch Quý Nhiên dắt theo Lăng Tuyết đi vào phòng kế hoạch phát triển.
Bóng đèn bàn làm việc của cô vẫn sáng, còn cô đã gục đầu trên bàn ngủ thiếp đi, chắc là đã làm việc quá sức.
Lăng Tuyết ngẩng đầu nhìn Lịch Quý Nhiên, hắn đưa ngón tay chạm môi ra hiệu im lặng, sau đó hắn liền cởi áo vest ra, đắp nhẹ lên trên người cô.
Khoảnh khắc ấy, đột nhiên hắn ngờ nghệch, không thể nào rời mắt khỏi cô, chăm chú quan sát từng ngũ quan trên gương mặt tinh xảo khiến hắn ngày nhớ đêm mong được gặp lại.
Đột nhiên cô giật mình choàng tỉnh, trong tầm mắt lờ mờ, cô đã nhìn thấy gương mặt tuấn mỹ của hắn, khoé môi liền cong lên một đường con rực rỡ.
- Anh vẫn chưa về à?.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...