Cuộc sống của Lăng Tịnh và Mặc Vũ cứ bình lặng như thế trôi qua, trên thương trường có thể là ông này bà nọ nhưng khi quay trở về mái nhà chung họ sẽ giống như một đôi chim ri chim sẻ, ríu rít chuyện trò, dựa đầu vào nhau hưởng thụ những giây phút ngọt ngào, thỉnh thoảng lại trao cho nhau những nụ hôn nồng cháy, thay lời yêu muốn nói dành cho đối phương.
Yêu, khiến con người ta u mê bất ngộ.
Yêu, khiến con người ta mù quáng không thấy đường.
Yêu, khiến người ta chỉ muốn móc hết ruột gan ra tặng cho người ấy.
Yêu, cũng là giây phút một chân bước vào vùng lầy.
Đã nhiều lần Lăng Tịnh phản kháng lại ba mẹ mình chạy theo tiếng gọi của con tim.
Mặc dù, vẫn sống chung dưới cùng một bầu trời, trong cùng một thành phố, nhưng cô đã lựa chọn không quay trở về nhà, cũng xin nghỉ việc ở tập đoàn, chỉ lặng lẽ đứng nhìn ba mẹ từ xa, không dám đến gần, không một lời hỏi thăm, đôi lúc sợ bị họ nhìn thấy liền cúi đầu rảo bước đi thật nhanh.
Nhưng, cô lại cảm thấy thoả mãn với cuộc sống hiện tại, ít nhất là cô được ở bên cạnh người mình yêu, đạm bạc cùng hắn sống qua ngày, dành hết những gì đẹp đẽ nhất, trao hết tất cả ngày tháng thanh xuân cho hắn, cùng hắn đi qua mùa hoa nở rộ.
Dẫu không thể hứa hẹn cùng nắm tay nhau đi hết mùa hoa ấy, cũng không thể thề nguyện bất cứ điều gì cho cái gọi là “tương lai”, cô thừa biết hắn vốn dĩ không phải là người an phận, trên vai hắn có những thứ bắt buộc hắn phải gánh, cô cũng biết hắn không hề muốn như thế, nhưng kể từ khi hắn bước chân vào xã hội đen, đời đã bắt hắn phải gánh lấy.
Cô tận dụng quỹ thời gian ngắn ngủi ấy cùng hắn làm những điều mà mình muốn, tới những nơi cần đi, sống một cách an nhàn tự tại, không nghĩ suy, không lo lắng, không muộn phiền, ít nhất là hiện tại sẽ như thế! Cô đưa hắn đến tới nhà thờ Thánh, cùng chắp tay cầu nguyện, cùng lặng lẽ đính ước chuyện trăm năm.
Dù rằng điều đó chỉ xuất phát từ tâm nguyện của hai người, không có sự đồng ý của người lớn hai bên, không có chủ hôn chủ trì, cũng không có bạn bè người thân tới dự, xung quanh họ chỉ là những dãy bàn ghế trống vắng, trước mặt là một bức tượng thánh nữ sừng sững uy nghiêm, họ nắm tay nhau, xúc động nói ra những lời hẹn ước, thỉnh thoảng lại ngoảnh sang nhìn nhau, nở nụ cười mãn nguyện.
Nắm tay nhau rời khỏi nhà thà, họ dẫn nhau hoà mình vào trong dòng người tấp nập, ở giữa thế giới đó, không ai nhận ra họ, cũng không ai dè bỉu họ, thi thoảng lại có người nào đó nhìn họ bằng ánh mắt đầy sự ngưỡng mộ.
Cô muốn ăn món vặt bên đường, hắn liền mỉm cười ghé vào mua.
Cô muốn mua đồ đôi trong sạp quần áo bình dân, hắn cũng gật đầu ưng thuận.
Cô muốn chơi trò chơi của trẻ con, hắn cũng không ngần ngại mà lao vào cùng cô.
Cô muốn ăn kem, hắn cũng chiều.
Bất kể là cô muốn gì, cần gì, hắn đều vui vẻ gật đầu đồng ý.
Dường như ở thế giới của hai người, khi chỉ có hai người, họ không tỏ ra chê bai trước bất cứ thứ gì, kể cả đó là món ăn lề phố mấy đồng lẻ, kể cả đó là bộ quần áo rẻ mạt cô chưa từng thấy qua bao giờ, kể cả đó là những trò chơi mạo hiểm hay trẻ con, họ vẫn cảm thấy vui vẻ và ngọt ngào.
Tình yêu chính là như thế!
Đơn giản, bình thường, không so đo, không tính toán, càng không thể quy chuẩn bằng tiền.
Chỉ cần người đó là Mặc Vũ, chỉ cần có Lăng Tịnh, bất luận là vật vài nghìn, hay vài trăm, vài triệu, đều giống như nhau.
Khi yêu không có ai là người lớn cả, những người đang yêu giống hệt như một đứa trẻ, thích đòi quà, thích nũng nịu, thích được dỗ dành, và thích cả hít hà mùi hương trên cơ thể người mình yêu, luôn xem đó là sự đặc biệt duy nhất trên đời.
Nói người đang yêu không có lý trí cũng đúng, dường như khi yêu không còn một ai đủ tỉnh để phân biệt đúng sai, nếu người đó vẫn còn tỉnh táo, thì đó không phải là yêu.
Kể từ sau khi mối quan hệ giữa Lăng Tịnh và Mặc Vũ bị rò rỉ, lời đồn thổi trong giới báo chí mỗi lúc một bay xa hơn, khiến tập đoàn Lăng Thị rơi vào cảnh lao đao, cổ phiếu liên tục tụt dốc không phanh, nhà đầu tư ngỏ ý muốn rút vốn vì sợ bị liên luỵ, bên đối tác càng e ngại nhập hàng với số lượng lớn giống như trước kia.
Lăng Tịnh sớm đọc được tin tức, trong lòng có chút ủ dột, nhưng lại chẳng dám nhắc tới trước mặt Mặc Vũ, càng không muốn nói lời chia tay anh, phải khó khăn lắm cô mới có cơ hội ở bên người mình yêu, cô không muốn dễ dàng từ bỏ như thế, vì cô hiểu rất rõ, chỉ cần mình buông tay thì mọi chuyện sẽ kết thúc.
Nhưng nếu cô cố chấp ở bên hắn, rất có thể Lăng Thị sẽ rơi vào nguy cơ điêu tàn, đương nhiên đó cũng chẳng phải là điều mà cô muốn.
Người đứng ở giữa như cô, giống như ngồi trên chảo nóng, bổi hổi bồi hồi đầy sự giằng xé trong lòng.
Sự im lặng bị phá vỡ, chuông di động của Lăng Tịnh reo lên từng hồi, cô run rẩy nhấc chiếc điện thoại lên, nặng nề như khuâng vác tản đá nghìn cân vậy.
Cô chăm chú nhìn tên người gọi đang sáng trên màn hình, khoé mi đã ướt nhoè từ bao giờ cô cũng không biết, chỉ biết được bản thân đang rất hoang mang.
Sau một nhoáng chần chừ, chờ tới khi nhạc chuông sắp đến hồi kết cô mới nhấc máy, cô nghẹn ngào cất lên chữ “alo” trong tiếng nấc nhè nhẹ.
Đầu giây bên kia vang lên chất giọng nam trầm tính, trong lời nói ẩn duật tia xót xa:
- Tịnh! Con đừng bước chân quá xa nữa, được không?
Run rẩy thu lòng bàn tay thành nắm đấm, Lăng Tịnh cố gắng để không vỡ oà, răng cắn chặt môi, khó khăn cất tiếng nói:
- Con xin lỗi ba! Con yêu anh ấy.
Dường như người đàn ông đang từng bước đánh mất đi sự bình tĩnh:
- Trên đời này thiếu gì đàn ông, tội gì con phải tự huỷ hoại mình như thế?
Lăng Tịnh cuối cùng cũng chẳng thể ngăn được giọt nước mắt rơi xuống, giờ phút này cô mới thấm hết vị đắng trong nước mắt, lại càng tuyệt vọng khi ba hết lần này đến lần khác bắt cô cự tuyệt tình yêu của mình.
Cắn chặt cơn đau trong lòng, cô cố gắng giữ giọng nói của mình một cách bình thản nhất:
- Ba nói đúng, trên đời này có vô số đàn ông, nhưng người con yêu thì chỉ có một, trước đây cũng vậy, bây giờ cũng vậy, sau này cũng vậy!
Cứ như thế, cuộc gọi kết thúc trong chớp nhoáng, nhưng đã để lại cho người gọi cũng như người nghe một thứ cảm giác gì đó rất lạ lẫm, có thể là đau đớn, cũng có thể là chua xót, hình như bản thân họ cũng chẳng thể phân biệt được nữa.
Mặc Vũ vừa đúng lúc quay về, cũng tình cờ nghe thấy cuộc điện thoại của Lăng Tịnh, cánh tay đang nắm chặt lấy then cài cửa của hắn đột nhiên khựng lại, sau một lúc đắn đo, hắn vẫn quyết định mở cửa bước vào.
Hắn nhìn cô bằng ánh mắt trăn trở, cổ họng như có một bàn tay vô hình nào đó bóp nghẹn.
- Tịnh! Thực ra…
Hắn chưa kịp nói gì, cô liền nhào tới ôm chặt lấy người hắn, gục đầu vào trong lồng ngực hắn khóc nức nở, cũng không biết là cô đã khóc trong bao lâu, chỉ biết rằng nước mắt cô đã thấm ướt chiếc áo sơ mi hắn đang mặc trên người.
Thấy cô phản ứng mạnh như thế, hắn cũng chẳng nỡ lòng nào nói ra mấy lời tuyệt tình được nữa, sống mũi hắn bắt đầu cảm thấy cay cay.
Sau khi tâm trạng đã ổn hơn đôi chút, cô liền ngẩng mặt lên nhìn hắn, trong khoé mắt cô vẫn còn đọng lại một giọt nước tinh khiết, giống như nước mưa, nhưng hương vị lại có sự đắng chắt.
Cô chăm chú nhìn hắn, trong đáy mắt ẩn hiện tia sợ hãi, lại có sự giằng xéo kịch liệt, tựa như vừa có một cơn bão đổ bộ tới vậy! Cô nói:
- Vũ! Đừng buông tay em, có được không? Em biết, giữa anh và gia đình em bắt buộc phải lựa chọn, em cũng biết bất kể là anh hay là em cũng đều không có sự chắc chắn cho mối quan hệ này, nhưng ít nhất là không phải bây giờ sẽ kết thúc.
Cho dù cả thế giới này chửi rủa em bất hiểu, cho dù ba mẹ em cắt đứt mối quan hệ với em, em đều có thể chấp nhận, chỉ xin anh, đừng bỏ em lại một mình.
Hắn nhìn sự đau khổ trên nét mặt của cô gái trong lòng, rồi chậm rãi gật đầu một cái rất nhẹ..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...