Hai chân Lăng Tịnh tê rần như có hàng nghìn con kiến châm chích bên trong đó, luội dần đi, rồi gục xuống lúc nào cũng chẳng hay.
Mặc Vũ hai mắt sáng rực như đuốc lửa, hắn đương định nhào tới đỡ cô dậy thì chuông điện thoại reo lên.
Hắn đành dừng bước, nhấc máy:
- Tốt nhất là có chuyện quan trọng.
Đầu giây bên kia vọng lại chất giọng nam trầm, thanh âm có chút loạn nhịp:
- Đã điều tra ra hung thủ giết hại cha chú năm xưa rồi.
Hai chân Mặc Vũ đứng lại hẳn, hai mắt hắn mở to hết mức, giống như sững sờ, lại có chút kinh ngạc.
- Là ai?
Hàn Dã há hốc miệng mất nửa ngày cũng không thể nào thốt được nên lời, cổ họng nghẹn ứ như có bàn tay vô hình bóp chặt.
- Là… là…
Hắn quát lên thành tiếng:
- Mẹ kiếp! Từ khi nào mà anh lại trở nên ấp a ấp úng như thế hả?
Thở dài trong lòng, Hàn Dã nỉ non cất lời:
- Lăng Diện!
Dưới bầu trời xám xịt, những tia chớp chạy ngang qua như muốn xé toạc cả không gian, tản mây đen ùn ùn kéo đến, những hạt mưa lất phất rơi, ù ù bên máng tai Mặc Vũ, khiến hắn cứ ngỡ là mình đã nghe nhầm.
- Ai cơ?
Hàn Dã nhắm chặt hai mắt, lòng nặng nề như mang vác tản đá nặng nghìn cân, nói trong sự chua xót:
- Lăng Diện!
Mặc Vũ lắc đầu lia lịa, hồn hắn như bị đánh bay khỏi xác.
- Không thể nào!
Hàn Dã chắc nịch khẳng định:
- Anh cũng không dám tin là thật nên đã xác nhận lại nhiều lần rồi mới báo với chú.
Tâm tình trên mây của Mặc Vũ ngay lập tức rớt xuống mười tám tầng địa ngục, linh hồn hắn bị đánh cho tan thành khói mây, cánh tay cầm di động của hắn nhũn mềm rơi xuống, buông lỏng bàn tay, di động bất thình lình rớt trên đất.
Trên gò má hắn dần ướt đẫm, không ai biết trên đó là nước mưa hay nước mắt, chỉ biết rằng trái tim hắn dường như bị hàng vạn lưỡi dao cùng nhau cắt xén, đau đến tận cùng.
Thân xác cứng cáp của hắn vô thức lùi về sau, bất chợt ngã xổng xoài ra đất, ngẩn người tại chỗ.
Chớp mắt một cái, hắn liền xoay người lại, điên cuồng đấm lên mặt đường xám nhẵn, thoáng chốc, trên đất đã in hằn những khảm máu tươi của hắn, trên mu bàn tay hắn cũng rơm rớm đỏ.
Nước mắt hắn rơi, rớt xuống trên vũng máu, đọng lại một tia xót xa.
Trên đời này thực sự có đoạn tình nghiệt duyên như thế sao?
Quãng thời gian đau thương trong quá khứ của hắn một lần nữa lại hiện về, mọi hình ảnh vẫn còn rất tỏ, giống như mọi chuyện chỉ vừa xảy ra ngày hôm qua.
Vào ngày sinh nhật năm hắn bảy tuổi, cha hắn đã mua cho hắn một chiếc bánh kem thật lớn, định tổ chức sinh nhật cho hắn.
Bất ngờ một tán người ập tới nhà, cha hắn liền vội vã để hắn ngồi vào trong tủ quần áo, dùng vải che lại, cẩn thận dặn hắn không được xuất hiện dù xảy ra bất cứ chuyện gì.
Nhưng hắn lại chẳng thể ngờ đó là lần cuối cùng hắn có cha, cũng chính trong đêm đó, hắn trở thành trẻ mồ côi.
Chỉ vì trong tay cha hắn nắm giữ bằng chứng buôn lậu mà chúng nhẫn tâm nổ súng lấy mạng cha hắn, không chừa lại cho cha hắn một con đường sống nào.
Giây phút cuối đời, cha hắn chỉ có thể nhìn thấy hắn qua kẽ hở nhỏ xuyên vào trong hộc tủ, ánh mắt hiện lên tia không can tâm, lại có chút nuối tiếc, cũng chẳng kịp nói lời từ biệt, chúng đã nhẫn tâm bắn thêm một phát súng lên người khiến cha hắn chết tức tưởi.
Đó chính là quá khứ kinh hoàng của hắn, cũng là một trong số lý do hắn tham gia vào xã hội đen.
Thà làm một người xấu thực sự, còn hơn thói giả làm người tốt của một số người, bề ngoài luôn tỏ ra chân chính, nhưng thực ra lại lòng lang dạ sói hơn bất cứ ai.
Thế giới xung quanh hắn chỉ thu lại bằng một chữ “hận”, cơn mưa phùn mỗi lúc một dày hạt, lất phất bay ngang trước mặt hắn, thấm ướt áo quần hắn, nhuốm đầy nước mắt và máu của hắn.
Chậm rãi chống tay đứng dậy, hấn khập khiễng đi về phía Lăng Tịnh, tim truyện tới từng cơn đau dữ dội, giống như bị từng đàn voi dẫm nát, lại tựa như hàng ngàn vết chém nện tới.
Thu lòng bàn tay thành nắm đấm, hắn cố dùng sự bình tĩnh ít ỏi còn lại đứng trước mặt cô.
Lăng Tịnh hai mắt loé sáng, chầm chầm ngẩng đầu nhìn lên, lòng vui sướng như đứa trẻ vỡ oà, không chút ngần ngại mà lao tới, ôm chầm lấy thắt lưng của hắn.
- Em biết là anh nhất định sẽ tới mà.
Vũ… em rất nhớ anh.
Hắn lặng im như khúc gỗ trồng dưới bầu trời đầy tuyết, thân thể hắn cũng lạnh như băng.
Nuốt khan nước bọt xuống, hắn cụp mắt nhìn Lăng Tịnh, sự đau thương bao trùm lấy đôi con ngươi đen nháy của hắn.
Hai cánh tay hắn run run nâng lên cao, đẩy Lăng Tịnh ra xa, sự tuyệt tình của hắn tựa như một nhát dao đâm vào tim cô, khiến cô sững sờ ngước mắt nhìn hắn.
Cổ họng hắn khô khan như cát trên hoang mạc, mấp mé môi nhếch lên xuống không biết bao nhiêu lần mới thốt được nên lời.
- Chúng ta chia tay đi.
Trời đất trước mặt Lăng Tịnh giống như muốn đảo lộn, cô chết lặng tại chỗ, cả người buông lỏng như mất hồn, hai chân lảo đảo lùi về sau.
Hít thở một hơi, cô ngẩng mặt lên nhìn hắn, cố cười cười hỏi lại:
- Em không thích anh nói đùa giống như này đâu!
Hắn cười nhạt, ánh mắt nhìn cô vững chãi như trụ cột bên tông chôn dưới lòng đất.
- Cô nhìn tôi giống đùa lắm sao?
Dường như, người đứng trước mặt cô đã không còn là Mặc Vũ yêu cô điên cuồng nữa, mà là một người hoàn toàn xa lạ.
Lăng Tịnh lững thững lùi về sau, tới khi lưng va phải thành cầu mới dừng lại.
Ánh mắt cô vô cùng hoang mang và tuyệt vọng, nước mắt tuôn trào hoà vào mưa.
- Em không tin là anh thật lòng muốn chia tay em.
Mặc Vũ… em thật sự không sợ chết, cũng không sợ bị liên luỵ, em cần anh, em yêu anh, nếu anh thực sự rời xa thì em sẽ chết ngay lập tức cho anh xem.
Mặc Vũ lại vểnh môi cười nhạt, nụ cười qua loa giống như cách mà anh nói vậy.
- Cô đừng chỉ biết doạ, muốn chết phải không? Được, mau nhảy xuống dưới đi.
Lăng Tịnh đưa mắt nhìn xuống mặt hồ đầy biến động, hơi lạnh tràn ngập tới đóng băng trái tim cô lại.
Cô cười, nụ cười ngắn và khô, lại vô cùng tuyệt vọng:
- Mặc Vũ! Đích thực trong mắt anh tôi cũng giống như bao người.
Hứ…! Tất cả cũng chỉ vì tôi quá ảo tưởng về vị trí của mình trong lòng anh.
Mặc Vũ siết chặt hai bàn tay mình, gân xanh trên mặt hiện lên mỗi lúc một rõ, ánh mắt loé lên tia hung ác.
- Phải, cô đối với tôi cũng chỉ là một món đồ chơi, bây giờ tôi chán rồi thì vứt bỏ thôi!
Một mũi tên xuyên thủng tim Lăng Tịnh khiến cô ngã quỵ xuống, đôi chân trắng nõn quỳ sạp xuống đường, những vết cứa ngang da thịt, rơm rớm máu.
Tâm Mặc Vũ đã bị lung lay, lòng hắn đau như cắt, hai chân lững thững muốn bước tới đỡ lấy cô, xuýt xoa vết thương trên người cô, ôm lấy cơ thể mỏng manh của cô vào lòng mà vỗ về yêu thương.
Nhưng cuối cùng hắn vẫn chùn bước, nếu như hắn làm thế, đợi tới khi cô biết rõ sự thật thì sẽ rất đau lòng.
Hắn thực sự không muốn cô mắc kẹt giữ tình yêu và tình thân, bản thân hắn cũng thế, một khi chữ hiếu chưa tròn, hắn thực sự không thể chỉ nghĩ tới tình riêng.
Cho dù hắn nhắm mắt giả làm ngơ để ở bên cạnh cô, thì cả đời này hắn chỉ có thể sống trong sự day dứt và đau đớn.
Chưa kể tới việc, hắn lại yêu phải kẻ thù giết cha, không phải nực cười lắm hay sao?.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...