Vốn tưởng thời gian cứ thế yên bình qua đi, nhưng không lâu sau, người của Đường Nghiêu đã tìm tới bệnh viện, dùng tính mạng của Lăng Tịnh ra đe doạ Mặc Vũ phải lết xác tới tìm chúng.
Nhận được tin, Mặc Vũ liền bứt đứt dây chuyền dịch trên cánh tay ra, vội vã bước xuống giường, muốn tới Đường Gia giải quyết xong ân oán.
Nhưng hắn vừa tới cửa liền bị Lăng Tịnh bắt gặp, cô cau mày chất vấn:
- Anh muốn đi đâu?
Đôi lông mày cương nghị của hắn đột nhiên nhướng lên, sắc lạnh trên mặt hắn mỗi lúc một nồng đậm.
- Anh phải tới Đường Gia cho họ một câu trả lời thích đáng.
Lăng Tịnh lập tức nhào tới ôm chầm lấy hắn, trong lòng nơm nớp lo sợ, bao nhiêu sự lạnh lùng đều tiêu tán, chỉ còn sót lại sự yếu mềm của một người phụ nữ đang yêu.
Bất kể là cô ấy có mạnh mẽ như thế nào, khi đứng trước người đàn ông mình yêu đều sẽ trở nên mềm mại như sợi tơ mỏng manh giăng trong gió.
- Không được.
Anh không thể làm như thế, nếu bây giờ anh đi thì chỉ còn con đường chết.
Lòng Mặc Vũ nặng nề tựa như mang vác tản đá nghìn cân, hắn cảm nhận rõ sự run rẩy toả ra từ người cô, khiến tim hắn bị đâm một nhát.
- Nhưng anh không đi em sẽ gặp nguy hiểm.
Vòng tay của Lăng Tịnh mỗi lúc một chặt, giống như cô đang cố gồng mình siết chặt cảm xúc của bản thân vậy!
- Em nhất định sẽ cẩn thận, hứa với em, anh không được tới tìm chúng.
Cả người hắn cũng bắt đầu run run theo nhịp trái tim cô, sống mũi cay cay sắp rơi lệ.
Hắn là hạng người từng trải qua vô số thứ cay nghiệt trên đời, cũng đã từng chứng kiến không ít sự tàn nhẫn của con người đối với con người.
Chỉ có cô là người đầu tiên cho hắn cảm giác sinh mệnh của hắn đáng giá.
- Anh cũng đâu thể trốn tránh cả đời này được.
Lăng Tịnh ngẩng đầu lên nhìn hắn, trong mắt loé lên tia nài nỉ khẩn thiết.
- Ít nhất là chờ tới lúc vết thương trên người anh lành lại đã, có được không?
Hắn gật đầu đồng ý, ngoan ngoãn theo cô trở về giường nằm xuống, cố gắng dùng số thời gian còn lại để hít thở khoảng không hạnh phúc.
Mai này, khi hắn thực sự dấn thân tới gặp Đường Nghiêu, hẳn cũng là giây phút cuối đời mà hắn có thể nhìn thấy được ánh mặt trời.
Chiều muộn, ánh tà dương như lòng đỏ trứng gà chần nước sôi khổng lồ e ấp sau chân mây bay lơ lửng.
Lăng Tịnh rảo chân bước vội, ánh tịch dương lập loè giọi tới trên mái tóc bóng mượt dài tận chấm eo của cô, thỉnh thoảng lại hất một chút tia he vàng nhè nhẹ bên nửa gò má như pho tượng thoát tục.
Cô ghé vào một quán cà phê giữa lòng thành phố nhộn nhịp, hướng về phía chàng trai cảnh sát điển trai bên góc cửa sổ.
- Anh Thần, xin lỗi, để anh phải chờ em rồi.
Châu Diệc Thần hai mắt loé sáng, khoé môi cong lên đường cong rực rỡ.
- Anh cũng vừa mới tới thôi!
Từ bé tới lớn, chỉ cần là có hẹn với Lăng Tịnh, Châu Diệc Thần luôn là người đến sớm, gọi ra ly matcha mà cô thích, lặng im ngồi ở đó đợi cô, không trách mắng khi cô tới muộn, cũng chưa bao giờ hỏi lý do.
Suốt hai mươi mấy năm qua, anh vẫn luôn bước phía sau lưng cô, âm thầm bảo vệ cô, sẵn sàng có mặt vào những lúc cô cần tới, nhưng chưa từng đòi hỏi được cô đáp lại.
Lăng Tịnh híp mắt cười, kéo ghế ngồi xuống phía đối diện Châu Diệc Thần.
- Anh Thần… anh hãy giúp em bắt Đường Nghiêu có được không? Em thật sự không thể nhìn anh ấy dấn thân vào nguy hiểm thêm một lần nữa.
Bàn tay Châu Diệc Thần run run miết chặt cạnh bàn, sắc mặt đen lại như bầu trời sắp chuyển giông, trong lòng trăm mối tơ vò.
- Tịnh! Em có từng hối hận vì đã yêu Mặc Vũ không?
Hai mắt Lăng Tịnh sáng loé, cô lắc đầu ngay lập tức.
- Chưa từng.
Dù biết hi vọng mong manh nhưng Châu Diệc Thần vẫn muốn hỏi thêm lần nữa.
Có lẽ cũng là để đặt dấu chấm hết cho tình đơn phương hơn hai mươi năm qua.
- Cho dù phải vì hắn mà đi tới chỗ nguy hiểm sao?
Lăng Tịnh mỉm cười, nụ cười nhẹ nhàng như đoá sen tuyết toả sáng giữa miền trời bao la, dù thế giới xung quanh khắc nghiệt nhưng vẫn luôn khoe sắc và toả sáng.
- Anh Thần… Chờ tới lúc anh thật lòng yêu một người thì sẽ hiểu.
Khi anh yêu một người không còn dò xét xuất thân, hoàn cảnh, hay nghề nghiệp của người đó nữa, mà chỉ cần người đó ở bên cạnh anh, cho dù có bất cứ chuyện gì, sống chết vẫn muốn được ở bên anh, như thế anh sẽ tự cảm thấy đủ.
Châu Diệc Thần cố ghìm chặt mọi cảm xúc vào trong lòng.
Đương nhiên anh không nỡ giúp tình địch, hơn nữa hắn lại là tội phạm Mặc Vũ lừng danh, nhưng vì không muốn cô phải buồn lòng anh đành dốc lòng bảo vệ tính mạng của hắn.
Tình đơn phương cũng được, mãi mãi không được đền đáp cũng chẳng sao, chỉ cần cô được hạnh phúc, cô sẽ không phải hối hận thì anh vẫn luôn sẵn sàng làm những gì cô muốn.
- Vậy được! Anh sẽ giúp em, nhưng anh cần có thời gian để tìm ra bằng chứng Đường Nghiêu buôn lậu.
Lăng Tịnh nhìn thẳng vào mắt Châu Diệc Thần, hỏi lại ngay:
- Cần khoảng bao lâu?
Châu Diệc Thần lại cố tình tránh né ánh mắt Lăng Tịnh.
Không phải vì anh đang nói dối, mà là không dám đối diện, đứng trước tình yêu và lý trí, có mấy ai khống chế được cảm xúc của chính mình, nhất là những lúc nhìn vào mắt người mình yêu.
- Hơn một tháng.
Trong lòng Lăng Tịnh loé lên tia gấp gáp, sống mũi cay cay, giọng nói cũng dần trở nên réo rắt.
- Như thế không kịp, tìm ở đâu, anh nói đi, em giúp anh!
Châu Diệc Thần không đành lòng nhìn Lăng Tịnh tự đẩy mình vào chốn hiểm nguy, hơn nữa đó lại là xã hội đen giết người không chớp mắt.
- Không được, em tuyệt đối không được tham gia.
Hai mắt Lăng Tịnh hiện lên tia thành khẩn xen lẫn chút gấp gáp, cô thực sự không có nhiều thời gian, cùng lắm chỉ có thể trì hoãn tới lúc Mặc Vũ xuất viện.
- Anh Thần, lần này xin anh đừng cản em, có được không?
Chết tiệt! Châu Diệc Thần chưa lúc nào cưỡng lại được ánh mắt khẩn khoản của Lăng Tịnh, chỉ cần cô tỏ ra yếu đuối van xin, là anh sẽ nói ra hết những điều mà cô muốn.
- Hàn Dã… Hắn ta nắm giữ 60% bằng chứng, nhưng hắn từ lâu đã bất mãn với cảnh sát, chỉ e không chịu hợp tác.
Cô biết, xã hội đen và cảnh sát trước nay như nước với lửa, nhưng chỉ cần có hi vọng cô nhất định sẽ không để tuột mất.
Vả lại, người đó lại là Hàn Dã, đứng trước tính mạng của người anh em thân thiết, hắn ít nhiều gì cũng phải có tình người thôi!
- Vậy anh cứ giao 60% đó lại cho em, còn anh chỉ cần tìm 40% còn lại là được.
Lòng như lửa đốt, nhưng Châu Diệc Thần cũng chẳng thể làm được gì, anh cũng hiểu rõ tính cách ương bướng đằng sau dáng vẻ thuỳ mị của cô.
- Em nhất định phải cẩn thận đó.
Cô mỉm cười gật đầu:
- Em biết rồi.
Anh Thần em phải quay về bệnh viện trước đây, đi lâu quá anh ấy sẽ lo.
- Ừm… tạm biệt.
Qua tấm kính trong suốt, Châu Diệc Thần lơ đãng nhìn theo bóng dáng Lăng Tịnh dần xa khuất, tim truyền tới một vết cắt đau thấu tận trời xanh.
Anh biết rõ trong tình yêu không kể đến trước hay sau, chỉ cần là người không được yêu đều phải lùi bước.
Tất cả mọi thứ là do anh tự nguyện, không nguyện cầu hồi đáp, chỉ có thể hi vọng cô được hạnh phúc.
Chắc cũng đã đến lúc anh nên buông xuống đoạn tình cảm cố chấp của chính mình, biết sẽ rất khó nhưng cũng không thể ôm khư khư bên mình khi đã sớm biết trước kết quả.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...