Cuộc gọi kết thúc. William Morris chống tay lên ghế, nghiêng đầu nhìn thằng bạn đang nằm trên giường: "Mai về Washington à?"
"Ừ. Mẹ muốn tớ về gặp mấy người quen." Buông điện thoại, Kelvin Lewis đứng dậy mở tủ quần áo, bắt đầu soạn đồ: "Cho nên một là cậu xin Ryan cho ở nhờ được thì ở. Hai là về Maryland xin lỗi bố mẹ cậu đi. Đừng cứ lúc nào bố cậu với cậu cãi nhau là lại bỏ nhà chạy sang chỗ tớ, đã thế còn bị đóng băng thẻ. Biệt thự của tớ không phải cái nhà tình thương đâu thưa William thiếu gia đáng kính."
"Này, cậu đừng có vô lí thế được không." William Morris chống cằm nhìn Kelvin Lewis xếp đồ vào vali, giọng điệu cợt nhả: "Cậu có thể bao dưỡng mấy cô bồ của cậu, tại sao không thể nuôi tớ? Chẳng lẽ trong mắt cậu, bạn bè không bằng mấy người đó. Cậu còn từng nói là..."
"Tớ nói, bạn bè là anh em, phụ nữ như quần áo. Tất nhiên tớ không quên." Kelvin Lewis đóng vali, ngắt lời thằng bạn: "Nhưng mà, bọn họ được bao dưỡng cũng còn có tác dụng. Cậu thì sao? Trên người cậu có chỗ nào dùng được cho tớ để tớ nuôi cậu?"
Bị bạn thân dùng ánh mắt châm biếm nhìn từ trên xuống, William Morris ngượng ngùng ho khan: "Dù gì tớ cũng là bạn cậu, để tớ ở lại đây vài ngày thì sẽ chết cậu sao?"
Kelvin Lewis hừ lạnh một tiếng, mỉa mai đáp: "Tớ thì không ngại cho cậu ở lại. Nhưng đó là nếu cậu không phá tanh bành nhà tớ khi tớ không có ở đây. Bây giờ tốt nhất là cậu tự động sang nhà Ryan xin ở nhờ. Hoặc ngày mai tớ đóng gói cậu gửi về Maryland."
William Morris bực mình cào cào tóc. Bạn bè nó thế đấy, đúng chỉ được cái mồm là giỏi.
...
"Thưa ông chủ, thưa bà chủ, cậu chủ đã về." Quản gia Walter kính cẩn cúi đầu thông báo.
"Vậy sao?" Người phụ nữ xinh đẹp cong môi đỏ: "Phòng của cậu chủ đã dọn dẹp sạch sẽ chưa?"
"Dạ đã dọn rồi." Trên mặt người quản gia luôn bảo trì vẻ chuyên nghiệp, đáp lời không thừa không thiếu.
Làm quản gia cho những gia đình giàu có truyền thống không phải việc đơn giản như nhiều người vẫn tưởng. Đây là công việc mà người làm phải đảm bảo cái miệng của mình luôn kín kẽ. Bởi lẽ, đằng sau cánh cửa hào môn xa hoa, luôn ẩn chứa những bí mật không thể nói ra.
Im lặng, làm tốt việc của mình, chủ nhân hỏi đâu đáp đó, không được phép can thiệp vào chuyện của gia đình nhà chủ, càng không được tiết lộ những bí mật mình đã thấy cho người ngoài. Đây là những quy tắc tối thiểu của một người quản gia.
Kelvin Lewis kéo vali vào trong nhà. Sảnh tầng một rộng lớn đến mức có thể nghe rõ tiếng vọng của âm thanh giày da bước trên nền đá hoa cương.
"Về rồi đấy à?" Giọng đàn ông trầm ấm bất ngờ vang lên. Kèm theo đó là tiếng của dép đi trong nhà trên cầu thang bằng gỗ.
Kelvin Lewis ngẩng đầu nhìn. Bố mẹ anh cùng đi xuống. Một trong những lí do anh rất ghét về nhà chính là do hai người trước mặt. Già đầu cả rồi mà cứ thích bắt con trẻ đớp thức ăn chó, căn bản là anh nuốt không nổi. Muốn nghẹn luôn.
"Con chào bố mẹ." Được rồi, cứ làm con ngoan cái đã.
Linda Lewis vừa bước xuống bậc cuối cùng đi tiến đến trước mặt con trai. Hành động đầu tiên của nàng khi gặp con chính là... giơ tay nhéo hai má nó, vừa nhéo vừa xoay.
Bị mẹ nhéo cho sắp rách da mặt đến nơi, Kelvin Lewis trừng mắt ra hiệu cho ông bố đang đứng sau lưng mẹ. Ý tứ rất rõ ràng: Mau xách vợ bố ra khỏi con.
John Lewis nhún vai tỏ vẻ bất lực. Ý tứ cũng vô cùng tường minh: Nhưng bố mày không muốn ngủ ở thư phòng đâu. Con trai à, chịu khó tí đi.
Được rồi, Kelvin Lewis bó tay rồi. Sao anh lại có thể vô phúc đến mức này cơ chứ? Có một ông bố bên ngoài oai phong lẫy lừng, bên trong sợ vợ.
Riêng Linda Lewis vẫn không để ý đến hai bố con đang bắn ám hiệu cho nhau. Nàng cứ vừa nhéo má con vừa cảm thán: "Chậc, mặt hình như to hơn rồi. Thằng quỷ con, có phải con lên cân không?"
Không nhờ vả được thằng bố, thằng con đương nhiên phải tự cứu lấy mình. Kelvin Lewis cố nặn ra một nụ cười đầy thiện cảm, nhẹ nhàng nói với bà mẹ: "Mẹ à, đừng quan tâm chuyện của con vội. Bây giờ con muốn nghe mẹ kể về Selly trước. Mẹ con mình vào phòng khách ngồi được không?"
Quả là gãi đúng chỗ ngứa. Cứ nhắc tới cục cưng bảo bối con gái nuôi là Linda Lewis lại hứng khởi hẳn lên. Nàng vội buông tha cho hai má tội nghiệp của con trai, kéo nó đi vào phòng khách.
Nhìn bóng hai mẹ con rời đi, John Lewis buồn cười lắc đầu. Sau vụ này, thằng quỷ kia nhất định sẽ ghim hắn. E là phải cẩn thận trước mới được.
...
"Haizzz." Linda Lewis thở dài não nề.
Kelvin Lewis chống cằm nhìn mẹ mình. Anh giơ bàn tay ra: "Mẹ ơi, đây đã là lần thứ năm mẹ thở dài rồi đó."
"Mẹ biết." Linda Lewis lại thở dài: "Nhưng mẹ nhịn không được. Selly mười năm không gặp đã thay đổi quá nhiều. Mẹ dứt khoát không nhận ra con bé luôn."
"Thay đổi ư? Ý mẹ là dung mạo?" Kelvin Lewis vẫn chưa rõ ràng lắm lời mẹ anh nói. Anh uống một hớp nước rồi hỏi.
"Là tính cách." John Lewis lúc này từ bên ngoài bước vào. Hắn ngồi xuống ghế sofa, nói tiếp: "Thoại nhìn thì con bé vẫn rất gần gũi với những người mà nó thân thiết như bố mẹ nó hay bố mẹ đây. Nhưng bản tính con bé đã thay đổi. Người trẻ tuổi có thể không nhận ra, tuy nhiên người từng trải là chúng ta lại thấy được sự xa cách lạnh nhạt trong từng hành động của nó. Hơn nữa, trong mắt nó lúc nào cũng là hàn quang vô tận, cười như không cười."
"Cứ cho rằng mẹ với bố con là lâu ngày gặp lại, Selly có thể sẽ chưa thích nghi được ngay. Nhưng ngay cả bố mẹ con bé, người đã sống cùng con bé suốt mười lăm năm trời mà nó cũng lạnh nhạt." Linda Lewis tiếp lời chồng: "Tình cảm của Selly dành cho bố mẹ và mọi người luôn không đổi. Chính là nó không thích cùng người khác thân mật chuyện trò. Vì chuyện này mà Helen vô cùng ảo não."
Kelvin Lewis nhíu mày. Tưởng thân mật hoá ra lại lạnh nhạt? Ngoài cười nhưng trong không cười? Mấy cụm từ này khiến anh hình dung tới một người. Khoé miệng bất giác cong lên.
Kelvin Lewis hơi giật mình vì suy nghĩ của bản thân. Từ lúc nào mà anh lại liên tưởng tới người đó nhiều như vậy. Khuôn mặt ma mị cùng nụ cười phong tình đầy quyến rũ của cô bất chợt xẹt qua trong tâm trí anh. Đột nhiên, sống lưng của anh cảm thấy lạnh toát, sẽ... không xảy ra chuyện gì chứ?
Và rồi sự thật đã chứng minh một điều: Kelvin Lewis chính là kẻ xui xẻo nhất trên thế giới này.
Vừa mới buổi trưa thôi anh còn có linh cảm sẽ có chuyện chẳng lành xảy ra. Vậy mà bây giờ, linh tính đã lập tức ứng nghiệm.
Đến nhà con gái nuôi của bố mẹ, Kelvin Lewis chẳng qua là muốn thăm quan ngôi biệt phủ rộng lớn này một chút. Sao kết quả lại thành bị người ta lôi xuống bể bơi thế này?
Nước trong bể bơi đã làm ướt toàn bộ quần áo của anh. Từng giọt nước ở trên tóc chảy xuống rồi trượt dài trên khuôn mặt nam tính điển trai.
Kelvin Lewis cứ lùi một bước thì người kia lại tiến một bước. Cho đến khi lưng anh hoàn toàn chạm vào thành bể bơi. Lúc này đây, sự việc xảy ra quá bất ngờ khiến anh không dám nhúc nhích dù chỉ một chút.
Đôi mắt Kelvin Lewis không dời khỏi cô gái trước mặt. Trong khi đó, ánh mắt của cô cũng luôn khoá chặt trên người anh.
Cô bây giờ chỉ mặc một bộ bikini hai mảnh màu đỏ đơn giản. Bộ bikini đó căn bản không đủ che đi những nơi cần giấu, ngược lại càng tôn lên vóc dáng người mẫu hoàn hảo của cô.
Những giọt nước trong suốt lấm tấm trên da thịt trắng nõn bóng loáng của người con gái. Mái tóc đen dài phủ lên hai bầu ngực tròn trịa. Đôi môi đỏ căng mọng hơi nhếch lên rất hài hoà với đôi mắt đen có nét mơ màng. Khuôn mặt phong tình đầy dụ hoặc khiến đàn ông không nhịn được trước cám dỗ ngọt ngào đầy nguy hiểm. Cô gái này hệt như một mĩ nhân ngư xinh đẹp hấp dẫn tất cả ánh nhìn của mọi người ngay từ lần đầu tiên.
Bất chợt nhận ra người con gái càng ngày càng áp sát mình, Kelvin Lewis trong phút chốc liền thanh tỉnh, vội vã muốn cách xa cô một chút. Nhưng đoán được ý đồ của anh, cô nhanh hơn. Hai ba bước liền rút ngắn khoảng cách giữa hai người chỉ còn vài phân.
Hiện tại thì ngay cả thở mạnh Kelvin Lewis cũng không dám. Bởi vì chỉ một động tác nhỏ vô tình có thể khiến cơ thể hai người đụng chạm.
"Em đang làm gì ở đây?" Cuối cùng cũng nói, Kelvin Lewis mím môi, thấp giọng hỏi nhỏ. Bể bơi cách phòng khách không xa. Các vị phụ huynh còn đang ngồi ngoài đó, nếu đánh động khiến họ tới đây thì có mười cái miệng cũng không giải thích nổi tình huống này.
Selena nhìn bộ dạng lúng túng chật vật của anh thì không nhịn được cong môi cười. Bàn tay thon dài mịn màng khẽ chạm lên khuôn mặt điển trai câu hồn thiếu nữ kia. Cô nhón chân ghé sát tai anh, giọng nói ngọt ngào như rót mật: "Đây là nhà em. Anh nói xem là vì sao?"
Vừa dứt câu nói của cô, Kelvin Lewis liền kinh ngạc nghiêng đầu nhìn Selena. Cô nói đây là nhà của cô. Vậy chẳng lẽ...
"Em là Selly?" Anh có chút không tin được chuyện này. Cô không giống như những gì anh tưởng tượng từ kí ức còn sót lại về cô. Mẹ nói không sai, dung mạo cô thay đổi, nhưng tính cách càng đại biến khiến cho anh hoàn toàn không nhận ra.
Ngón trỏ của Selena đặt lên môi Kelvin Lewis, ra dấu cho anh im lặng: "Suỵt, đừng gọi em như thế. Em thích nghe anh gọi là Selena hơn."
Nói rồi, hai tay cô ôm lấy khuôn mặt anh, không kìm lòng được cảm thán: "Kelvin, anh đẹp trai thật đấy! Đến mức khiến em mê mẩn."
~~~~~~~~~~~~~~~~
Miêu: Cảnh báo cho các nàng rằng chị Selena nhà ta da mặt dày hơn bê tông, liêm sỉ không còn một mống, thích nhất là đi ghẹo trai nên đừng thắc mắc vì sao chị mới gặp hai ba lần đã lôi con trai bên nội xuống bể bơi đùa giỡn nha😘😘😘
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...