Trước lễ Phục Sinh hai ngày, Jones có mời Hà Như tối Phục Sinh đến nhà ông dự tiệc. Jones nói:
- Tôi đã kể cho vợ tôi rất nhiều về cô. Bà ấy cũng muốn gặp mặt cô. Cô biết đó, bà ấy cũng kinh doanh đồ thủ công mỹ nghệ, lại rất thích văn hóa nghệ thuật Trung Hoa. Tôi nghĩ về phương diện này hai người chắc chắn sẽ hợp nhau đó. Mà lần trước cô có hỏi là bà nhà tôi có quen ai làm trong lĩnh vực nghệ thuật không? Tôi đã nói với bà ấy rồi, đến lúc đó bà ấy sẽ bàn với cô về chuyện đó.
Bởi vì chuyện biểu diễn Piano của Tôn Ánh nên trước đây không lâu Hà Như có hỏi Jones như vậy. Không ngờ Jones thật kỹ tính, ông vẫn còn nhớ. Hà Như cám ơn Jones. Jones cười và nói:
- Hà Như, hôm đó tôi có mời mấy anh nam giới, đến lúc ấy tha hồ cho cô chọn lựa, cô sẽ hoa mắt mất.
- Tiếc quá, Jones, chẳng phải tôi đã nói với ông rồi sao, tôi đã có bạn trai rồi. Anh ấy rất giỏi. Hôm ấy tôi có thể mời anh ấy đi cùng không?
Jones cười ồ lên: “Đây là tin tức tốt lành nhất mà tôi nghe được đấy, chứ không phải là tin mà tôi ngạc nhiên nhất đâu nhé.”
Lễ Phục Sinh, Hà Như cùng Khởi đến nhà Jones. Nhà Jones nằm giữa sườn núi, ngôi nhà ấy được xây dựng đã lâu, hai tầng trên dưới có tới mười mấy phòng, đằng trước là một cái vườn lớn. Nếu tổ chức tiệc thì nó có thể chứa gần một trăm người. Đứng ở trong vườn nhìn xuống có thể thấy toàn cảnh đêm thành phố Los Angeles nhiều sắc màu lấp lánh. Đông Khởi đã đến Los Angeles nhiều năm rồi nhưng đây là lần đầu tiên anh từ trên cao ngắm nhìn thành phố Los Angeles về đêm xa hoa, diễm lệ.
Lễ phục sinh ngập tràn trong không khí vui tươi chứ không phải là ngày hội họp, vì thế hôm nay Hà Như cũng nhập gia tùy tục, cô tháo bỏ mắt kính, đánh mắt và thoa son, hóa trang làm một nữ quỷ khát máu. Vốn dĩ da Hà Như đã trắng nên trông càng bắt mắt. Đông Khởi thì không hóa trang, vì thế mà đứng giữa đám người hóa trang thành đủ hình thù ký quái này, trông anh có vẻ lạc lõng. Mọi người giả bộ hù dọa anh, còn Hà Như thì đi lòng vòng xã giao với mọi người. Thế nên Đông Khởi đành trốn vào một góc vắng vẻ uống rượu một mình.
Jones thấy dáng vẻ lặng lẽ ấy của Khởi nên đã kéo người vợ trẻ của mình-Michelle lại để giới thiệu với Khởi và Như. Lúc đầu Michelle không mấy ấn tượng với Hà Như, nhưng khi nghe qua lời giới thiệu của Jones, Michelle đã bỏ mặc những người khách khác mà chăm chú nói chuyện với Như và Khởi. Michelle rất thích tìm hiểu về Trung Quốc, ngoài ra cô còn có một kiến thức uyên bác về văn hóa Trung Hoa, làm cho cả Khởi và Hà Như phải giật mình. Michelle rất hồ hởi, vừa trao đổi về văn hóa, nghệ thuật vừa đưa họ đi xem vài thứ đồ cổ và những tác phẩm nghệ thuật đẹp không thể tả được bằng lời mà Michelle đã sưu tập được. Nhưng điều làm cho Michelle không ngờ tới là Đông Khởi thuộc như trong lòng bàn tay xuất xứ của những món đồ cổ ấy. Michelle dường như đã thay đổi hẳn cách nhìn về Khởi. Đông Khởi nói với Michelle: Trước khi nghỉ hưu, ba anh ấy là giáo sư dạy lịch sử trong trường đại học, cho nên anh cũng lĩnh hội được phần nào, từ nhỏ anh đã say mê với những món đồ cổ và lịch sử Trung Quốc. Michelle đưa họ đến bàn trang điểm có từ thời Khang Hi mà tổ tiên của Jones đã lưu truyền đến bây giờ; và đó là món mà nhà cô rất thích. Khởi rất vui, anh xem kỹ chất gỗ và lớp sơn phủ của chiếc bàn trang điểm và bất giác nói ra xuất xứ của nó. Đấy là đồ của Diệp Gia ở tỉnh Vân Quý- Giang Tây. Đồ gỗ của Diệp Gia đều làm từ gỗ bưởi, được nhập từ Thái Lan qua. Sau Thái Bình Thiên Quốc, Diệp Gia đã bị tàn phá do chiến tranh, những đồ gỗ ấy đều bị thất truyền. Nhưng không biết tại sao hôm nay nó lại ở đây. Michelle nghe Khởi kể về xuất xứ của cái bàn ấy, cô hết sức mừng rỡ. Hai người càng trò chuyện thì càng thấy hợp nhau. Bất chợt Hà Như nhớ đến chuyện Tôn Ánh nhờ,nên cô dần chuyển đề tài sang nói về ca múa nhạc; cô còn giới thiệu với Michelle, Đông Khởi là một tay đàn điêu luyện. Michelle cũng rất thích đàn nên bảo khi nào có dịp nhất định sẽ thưởng thức tài nghệ của anh. Michelle nhớ đến chuyện hôm trước chồng cô có đề cập đến nên quay sang hỏi Như:
- Jones có nói là cô muốn biết tôi có quen ai trong lĩnh vực nghệ thuật không, phải không?
Như cười đáp:
- Đúng vậy, chúng tôi có một người bạn ở Thượng Hải, cô ấy là một nữ nghệ sĩ, đàn rất hay, cô ấy muốn tổ chức một buổi biểu diễn ở Los Angeles này, nhưng có điều là cô ấy không biết đường đi nước bước bên này, nên muốn nhờ tôi hỏi thử xem có thể giúp cô ấy không?
Đông Khởi có chút bất ngờ, anh không nghĩ là Hà Như lại nhớ đến Tôn Ánh, tự hỏi không biết cô có dụng ý gì không. Michelle nói, sắp tới hội nghệ thuật dân tộc Nam California định tổ chức ở Hollywood một buổi biểu diễn âm nhạc cho tất cả các dân tộc. Đến lúc đó Michelle có thể nhờ người thông qua ban tổ chức để mời Tôn Ánh đến Los Angeles biểu diễn. Hà Như không ngờ là Michelle lại nhiệt tình đồng ý giúp Tôn Ánh như vậy, Hà Như cám ơn Michelle rồi nhìn Khởi cười.
Nhân lúc Michelle đi đến những chỗ khác để chào hỏi, Đông Khởi lập tức hỏi Như:
- “Em muốn giúp Tôn Ánh thật đấy à? Hay là em có ý gì khác?” Hà Như cười đáp:
- Anh thật là, giúp người khác mà cứ nhất thiết phải có mục đích sao? Em thấy Tôn Ánh thật sự muốn làm nghệ thuật, nên đi đây đi đó thì cô ấy sẽ nhanh tiến hơn.
Lưu Đông Khởi cười đáp:
- Nhưng mà anh nói trước nhé, chuyện cô ấy đến đây không có liên quan gì đến anh đâu nhé.
- Anh mà léng phéng gì là chết với em.” Cô cười.
Hai người cùng nhìn xuống những ánh đèn lấp lánh của Los Angeles mà chạnh lòng nhớ đến bầu trời Thượng Hải hai tháng trước, Đông Khởi bất giác xúc động vòng tay ôm Như vào lòng.
Lúc này Jones mang rượu tới, cười và nói với Như: “Hôm nay tôi báo cho cô một tin vui. Giám đốc tập đoàn đã báo với tôi, chậm nhất là trước tết năm sau tôi sẽ lên tổng bộ làm. Tôi đã giới thiệu với tổng giám đốc sẽ để cô thay vào vị trí của tôi. Nếu không có gì trở ngại thì lệnh bổ nhiệm cô sẽ nhanh chóng được phê duyệt.” Như không tin vào tai mình, cô sững người ra nhìn Jones rồi hỏi lại: “Nhưng mà Jones à! Tôi chưa chuẩn bị gì hết.” Jones: “Tài năng và năng lực của cô ở công ty thì không có chỗ nào chê được, không ai nghi ngờ gì về năng lực của cô nếu như cô đảm nhiệm chức vụ của tôi đâu.” Jones quay sang cười và nói với Khởi: “Tôi hi vọng trước khi rời khỏi Los Angeles có thể dự lễ kết hôn của hai bạn.” Hà Như liền chen ngang: “Jones! Ông muốn tôi làm hai chuyện cùng một lúc, thật khó quá.” Jones nhìn Lưu Đông Khởi: “Ngốc à! Nếu tôi là cậu, trước một cô gái vừa tài năng lại xinh đẹp như Hà Như, tôi sẽ không từ bỏ một cơ hội nào.” Đông Khởi cười: “Tôi nghĩ tôi cũng vậy. Nào! Chúng ta hãy cạn ly về điều đó!”
_________________
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...