Tình Yêu Lạ
- Bẻ chĩa hả? - Chị Lam nổi lửa lên tiếng.
- Ừa đó rồi sao? Chị làm gì em? Em nói hong thích là hong thích, có trời xuống cũng hong cãi lại em đâu mà mừng.
Sang lần đổi phong thái thứ ba, “bà mẹ tuyệt vời của Quân” lại đổi phong cách.
- Con tao cái gì cũng dám làm vì mày mà mày lật lọng kiểu này… Nhìn mặt mày lầm chết! - Bả bắt đầu xỉa xói.
Phần tôi, cũng từ từ nổi điên:
- Tui hong có nói con bà cho tui gì hết áh, chính ổng tự làm. Bà suy diễn lung tung, nói xọ bên này bên kia một hồi tui chửi thúi mặt bây giờ. – (~_~) Tự nhiên lộ cái nết hư thúi ra. – “Bà mấy tuổi thì thây kệ! Ăn nói xúc xiểng gặp tui là hong yên àh. Chị em với nhau nãy giờ tui có nói xốc bà câu nào chưa mà chửi người ta như tạt nước lạnh dzạ? Tưởng tui hiền hả? Lầm rồi pà! Thằng Tũn bây giờ mười bảy tuổi rồi chứ hong phải lên năm lên sáu mà ăn hiếp. Xưa như bài Diễm Xưa của Trịnh Công Sơn rồi!” – Chung quy cũng vì tôi bị dồn ép thôi mà. Thử hỏi coi, có ai thích mình bị nói là “đồ lật lọng”, “đồ cái thứ lừa tình” mà thích cho nổi. Tôi có thì chịu, đằng này hong có thì dại gì im họng lại. Ai bị chửi kiểu đó mà ngậm bồ hòn là dở lắm!
- Em hong thương thằng Bèo sao? - Tự nhiên chị Lam bật khóc.
(~_~) Chết chưa! Nếu mà có Quân ở đây thể nào cũng nói tôi ăn hiếp mẹ ảnh cho coi. Có… có phải tại tôi đâu chứ. Chỉ mới “hơi hơi” lớn tiếng mà đã rưng rức rồi. Thằng con thì chuyện động trời động đất gì cũng dám làm, bà mẹ thì yếu đuối thấy sợ hà.
Nhưng khổ một điều là hễ tôi nhìn thấy đàn bà con gái khóc (bất kể tuổi tác) thì lúc nào cũng động lòng trắc ẩn hết. Trường hợp này không ngoại lệ. Chị Lam cúi gằm xuống, mắt thì đỏ hoe còn tay thì chậm khăn giấy lau nước mắt. Nhìn tội ghê lắm! (>___
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...