Phó Tiểu Vũ im lặng đánh răng trong nhà tắm, sau đó không đi vào phòng ngủ chính.
Y tắt hết đèn trong phòng khách rồi cuộn mình trên chiếc sô pha ở phòng khách trong bóng tối.
Rõ ràng chính y đã nói “Có thể”, cũng đồng ý với cách nói của Hứa Gia Lạc, thế mà lại chọn cách lặng im nằm ở đây, đương nhiên không phải là một hành động chín chắn.
Nhưng mà y rất buồn.
Trong nỗi buồn ấy còn xen lẫn chút tủi thân khi đang được cưng chiều lại phải chịu lạnh nhạt, vừa chua vừa chát.
Y am hiểu cách ứng phó với những tình huống khó khăn thực tế và cụ thể hơn, nhưng lại bó tay với những tâm tư phức tạp rối rắm của mình.
Biết rõ hai người vốn không phải là quan hệ yêu đương có thể tùy ý giận dỗi, nhưng vẫn khó chịu với Hứa Gia Lạc theo bản năng.
Hệ thống sưởi ấm trong biệt thự rất đầy đủ, nhưng thực ra không đắp chăn trong đêm đông vẫn cảm thấy hơi lạnh.
Phó Tiểu Vũ ủn ngón chân vào kẽ sô pha, dù thế nào đi chăng nữa đêm nay y cũng định sẽ ngủ trên sô pha.
Nhưng chẳng bao lâu sau, Phó Tiểu Vũ bỗng rên khẽ một tiếng, trong khoang sinh sản… Cảm giác rỗng tuếch đày đọa lại thoáng hiện lên.
Sao mà nhanh thế được?
Pheromone nhanh chóng xao động, Phó Tiểu Vũ không kìm lòng nổi mà bắt đầu nhung nhớ Hứa Gia Lạc, khát vọng hương vị bạc hà trên người Alpha.
Y thật sự không hiểu, mình vừa bị ký hiệu một cách dữ dội xong, tại sao tác dụng lại có thể qua nhanh đến vậy được.
Y chưa bao giờ trải qua kỳ phát tình nào mãnh liệt giống lần này.
Mà lại còn ngay chính lúc này đây, lúc mà y không muốn chịu thua nhất.
Phó Tiểu Vũ nghiến chặt răng dùng tay đè mạnh bụng dưới, chóp mũi toát mồ hôi hột.
….
Lúc Phó Tiểu Vũ đang nằm trong phòng khách, Hứa Gia Lạc lại đang đứng ngoài ban công phòng ngủ chính hút một điếu thuốc.
Hắn vừa rửa mặt xong, nhưng không hề lau khô mà vẫn để mặt ướt đầy những nước đứng ở bên ngoài.
Gió đêm đông lạnh thấu xương thổi qua khiến da mặt hắn như sắp nứt, đau tê tái.
Hứa Gia Lạc mặc đồ ngủ đứng hóng gió lạnh một chốc rồi không chịu nổi nữa, phải vội vàng bóp tắt nửa điếu thuốc còn lại.
Cửa phòng ngủ chỉ khép hờ, đèn trong phòng ngủ lẫn phòng khách đều đã tắt lịm.
Cách một khe cửa, bên ai nấy toàn là một màu đen kịt.
Hứa Gia Lạc thả mình xuống giường, nhìn chiếc đồng hồ dạ quang treo trên tường.
Xét một cách công bằng, hắn không hề sai.
Đúng là Phó Tiểu Vũ đã đơn phương lựa chọn hắn.
Đúng thế.
Đúng là lúc ấy hắn không nhẫn tâm tiếp tục cuộc điện thoại cho trung tâm cấp cứu, điều này coi như khiến hắn kinh ngạc.
Nhưng hắn lùi một bước không đồng nghĩa sẽ lùi bước thứ hai.
Hắn đã đồng ý sẽ cố gắng hết sức để cung cấp an ủi về cơ thể cho Omega này, chứ không có nghĩa rằng hắn cần phải mở rộng thế giới nội tâm của mình cho Phó Tiểu Vũ hay.
Cái này vốn là hai chuyện khác nhau.
Hứa Gia Lạc vừa sắp xếp lại logic cho mình, nhưng vẫn không nhịn được mà nhìn đồng hồ tính thời gian.
Đã sắp hai mươi phút trôi qua rồi….
Omega ở bên ngoài gần như không có động tĩnh gì, chỉ là hương Tử la lan vô cùng quen thuộc đang thoang thoảng bay tới.
Sau khi tiến hành ký hiệu tạm thời, cảm ứng khứu giác giữa Alpha và Omega sẽ bén nhạy hơn nhiều so với khi trước, đến nỗi chỉ một xíu mùi ấy cũng khiến Hứa Gia Lạc ngửi thấy.
Tại sao Phó Tiểu Vũ lại bắt đầu tỏa hương?
Mùi thơm ấy càng lúc càng nồng, gần như đã đến độ khiến người ta không thể nào coi nhẹ.
Đến giờ phút này, Alpha có kinh nghiệm đều có thể tin chắc rằng –
Phó Tiểu Vũ lại phát tình rồi.
Sao lại nhanh thế được? Dù là Omega cấp A đi chăng nữa thì lẽ ra cũng không thể phát tình lần thứ hai chỉ sau hai tiếng ký hiệu được.
Hứa Gia Lạc cảm thấy khó hiểu khôn cùng, đồng thời cũng không kìm được mà khịt khịt mũi đầy bực bội.
Hắn xuống giường bước về phía cửa rồi mở rộng cánh cửa vốn chỉ được khép hờ ra.
Hứa Gia Lạc cố ý không làm chậm để tiếng mở cửa trong căn phòng yên tĩnh vang lên rất đỗi rõ ràng, đương nhiên Phó Tiểu Vũ có thể nghe được.
Nhưng cửa đã mở hồi lâu, hắn cũng đã đứng được một lúc rồi mà Omega vẫn im lặng.
Cậu ta phát tình mà còn không chịu vào nhà.
Hứa Gia Lạc không nhịn được hít sâu một hơi.
Trong bóng tối, đây là một hồi giằng co im lặng nhưng lại vô cùng dữ dội, mà hắn lại không muốn tùy tiện đầu hàng.
Nếu Phó Tiểu Vũ đã không chịu tiến vào thì hắn cũng chẳng có ý định nhường.
Hứa Gia Lạc xụ mặt đi về phía giường, nhưng trong nháy mắt đó hắn loáng thoáng nghe thấy ngoài phòng khách truyền đến tiếng lịch kịch, giống như tiếng động khi có người trở mình liên tục trên sô pha.
Mà mùi Tử la lan đã ngọt đến độ gần như thoảng chút mùi tanh.
Mùi hương tỏa ra đã nồng nàn đến thế rồi, mà Omega kia…
Hứa Gia Lạc dừng chân.
Hắn nhớ lúc ở toilet đại học B, Phó Tiểu Vũ bị hắn nhốt trong phòng giật cửa đầy đáng thương, đoạn nức nở nói: “Cầu xin anh đấy, xin hãy giúp tôi chút đi.”
Kỳ phát tình của Omega này vô cùng mãnh liệt, đương nhiên Hứa Gia Lạc biết mình chỉ chờ đợi là có thể thắng được lần giằng co kịch liệt này.
Nhưng mà, hắn thật sự muốn Omega kiêu ngạo này lần nữa cầu xin mình vì thống khổ về sinh lý ư?
Đây là lần đầu tiên của Phó Tiểu Vũ.
Omega lần đầu tiên bị cạy mở khoang sinh sản có lẽ đến tận bây giờ cơ thể vẫn còn đau ê ẩm, nhưng xuất phát từ bản tính vẫn sẽ mở rộng bản thân cho Alpha kề cạnh mình.
Nên Phó Tiểu Vũ mới có thể muốn ôm hắn bất kể mỗi giờ mỗi phút, sẽ hôn hắn khi miệng vẫn còn mùi hải sản, sẽ không nhịn được mà tò mò về hắn.
Thế nhưng chỉ vì một chuyện nhỏ mà hắn lại khiến Phó Tiểu Vũ cầm bàn chải đánh răng cúi đầu trước mặt mình nói “Có thể”.
Hứa Gia Lạc, bố tổ sư rốt cuộc mày đang làm gì thế hả –
Dù thế nào đi chăng nữa, mày cũng nên để cho Omega ấy được trải nghiệm một lần tuyệt hảo, chứ không phải trằn trọc trong nỗi tủi thân và xấu hổ.
….
Hứa Gia Lạc bỗng đổi hướng nhanh chân bước ra khỏi phòng ngủ chính.
Dựa vào khứu giác hắn có thể phát hiện lúc này Omega đang nằm trên ghế sô pha.
Hắn dò dẫm trong đêm đen, vốn định ôm Phó Tiểu Vũ từ sau lưng, ngờ đâu vừa nằm xuống đã nghe thấy một tiếng “Méo” sắc nhọn!
Hứa Gia Lạc lập tức giật bắn, thực ra lúc vừa chạm phải một thứ tròn xoe lông xù là hắn đã nhận ra mình đè lên Hạ An rồi.
Nhưng dù hắn có phản ứng nhanh đến thế thì vẫn cảm thấy cánh tay đau nhức ngay, Hạ An không hề khách sáo cào hắn một cú.
Hứa Gia Lạc xuýt xoa thành tiếng, hắn thật sự không ngờ trong đêm Hạ An lại nằm sau lưng Phó Tiểu Vũ.
Còn chưa kịp xin lỗi Phó Tiểu Vũ, hắn đã phải xin lỗi Hạ An trước: “Xin lỗi nha bé cưng, ba đã đè con đau đúng không?”
Chân Hạ An bị đau, nó vẫy đuôi rồi nhảy xuống khỏi sô pha chạy mất.
Mèo không để ý đến hắn, Phó Tiểu Vũ nằm trên sô pha cũng quay lưng về phía hắn không nói câu nào.
Hứa Gia Lạc hơi xấu hổ.
Nhưng Hạ An bỏ đi cuối cùng cũng nhường lại cho hắn một vị trí.
Hứa Gia Lạc nằm xuống mép sô pha ôm lấy Omega đang tỏa hương nồng nàn.
“Nè…”
Hứa Gia Lạc thấp giọng mở miệng.
Phó Tiểu Vũ lại không có ý từ chối hắn.
Thế là Hứa Gia Lạc nhẹ nhàng xoay người Omega lại đối mặt với mình.
Dưới ánh trăng ảo mờ, vầng trán và chóp mũi của Phó Tiểu Vũ đẫm mướt mồ hôi, hiển nhiên là đang rất đỗi khó chịu.
Đôi mắt y đã rơm rớm những nước, nhưng lúc nhìn Hứa Gia Lạc vẫn ánh lên vẻ quật cường, y trầm mặc không chịu mở miệng.
Phó Tiểu Vũ thật sự có một gương mặt nho nhỏ xinh xắn.
Mỗi lần dùng bàn tay ôm lấy khuôn mặt ấy, Hứa Gia Lạc đều sẽ nghĩ thế.
Hắn cảm thấy trong lòng mình có nỗi sốt ruột khó hình dung thành lời, tựa như người đang đứng bên bờ biển nhưng không muốn bị ướt giày, có điều hết lần này đến lần khác không thể nào tránh thoát, lại có một xoáy nước không rõ đang tới gần hắn.
“Phó Tiểu Vũ, xin lỗi cậu.” Hứa Gia Lạc nói bằng giọng khàn khàn: “Trước đó Cận Sở nói tết dương sẽ đưa Nam Dật tới, nhưng vì có việc bận nên không đến.
Vừa rồi tôi chợt thấy bàn chải đánh răng đã chuẩn bị từ trước nên tâm trạng không được tốt lắm.
Xin lỗi, thái độ vừa rồi của tôi với cậu y như cứt chó vậy.”
Lời xin lỗi của Hứa Gia Lạc thậm chí có phần thô tục.
Nhưng những câu nói thẳng thắn và không hề né tránh ấy khiến Phó Tiểu Vũ cảm thấy dịu đi rất nhiều.
Vốn y không có lý do gì để giận Hứa Gia Lạc, chỉ là quá sĩ diện nên không thể nào thỏa hiệp.
Vậy mà hình như Hứa Gia Lạc mãi mãi sẽ phóng khoáng như thế, sẵn lòng cho y một trăm bậc thang để y có thể thả lỏng bất cứ lúc nào.
“Tôi không sao.”
Omega nhìn Hứa Gia Lạc.
Y nghe thấy hắn nói “Tâm trạng rất tệ”, thì bất chợt không kìm được mà lại nhẹ nhàng hỏi: “Hứa Gia Lạc, anh còn đang đau lòng vì ly hôn hả?”
“….”
Hứa Gia Lạc hơi cạn lời.
Cậu Omega này quả nhiên cố chấp đến không tưởng nổi, vừa rồi còn cúi đầu nói “Có thể, sẽ không vi phạm nữa”, giờ lại hỏi thế nữa.
Phó Tiểu Vũ nhìn hắn bằng đôi mắt chăm chú không hề dao động, đương nhiên là đang chờ hắn trả lời.
Hứa Gia Lạc thầm thở một hơi thật dài.
Hắn bỗng nhận ra thế nào mình cũng không thể trốn tránh nổi, nhất định phải mở một góc nhỏ trong thế giới nội tâm của mình cho Omega cố chấp này mất rồi.
Được thôi, chật vật cũng ổn, mà khó xử cũng không sao.
Cứ để cậu ấy nhìn một chút, có lẽ sẽ không còn tò mò nữa.
“Phó Tiểu Vũ, cậu có từng nghe ca khúc “Xe đạp” của Trần Dịch Tấn* chưa?”
*Nghe ở đây: Xe đạp
Hứa Gia Lạc giơ tay ra nhẹ nhàng vân vê tuyến thể lồi lên của Phó Tiểu Vũ.
Thấy Phó Tiểu Vũ lắc đầu, hắn mới nở nụ cười nói: “Bên trong có một câu thế này – Đời người mênh mang rộng lớn, tựa đồng vắng hoang vu.”
“Đời người mênh mang rộng lớn, tựa đồng vắng hoang vu.”
Hắn nhắm mắt lại dùng tiếng Quảng hát lần nữa, thanh âm hơi khàn.
Phó Tiểu Vũ lắng nghe, bỗng vươn tay ra ôm lấy cổ Alpha.
Y không thể chịu nổi dáng vẻ khẽ rũ hàng mi lúc ca hát của Hứa Gia Lạc, y chỉ muốn hôn hắn thôi.
Lần thành kết này giống như một giấc mơ mềm xinh.
Phó Tiểu Vũ vui vẻ đến độ muốn bay lên, y muốn rất nhiều, rất nhiều, mà Hứa Gia Lạc lại cho y đầy kiên nhẫn và những lần vuốt ve an ủi, liếm sạch toàn bộ những giọt mồ hôi vương trên người Phó Tiểu Vũ.
Sau khi kết thúc, Phó Tiểu Vũ từ từ nhắm hai mắt lại mỏi mệt xụi lơ trong lòng Alpha.
“Về phòng nhé?” Hứa Gia Lạc ghé vào tai y nhẹ nhàng hỏi.
Phó Tiểu Vũ im lặng lắc đầu.
Y thích ghế sô pha, nó nhỏ hẹp hơn giường, nên Hứa Gia Lạc không thể không kề sát bên y, hai người họ khăng khít thân mật chưa từng có.
“Được rồi.”
Hứa Gia Lạc bất đắc dĩ thấp giọng cười một tiếng, đoạn quay về phòng ngủ ôm chăn ra đắp lên người Phó Tiểu Vũ, sau đó ôm lấy y từ đằng sau lưng.
Bàn tay Alpha đang đặt trên bụng y hơi xoa nhè nhẹ.
Cảm giác ấy quá đỗi dễ chịu với khoang sinh sản vừa bị mở ra, Phó Tiểu Vũ cảm thấy lưng mình đang run rẩy.
Bởi vì quá hưởng thụ mà thậm chí y hơi lo lắng, lo rằng Hứa Gia Lạc chỉ xoa mấy lần rồi sẽ dừng tay.
Cứ cách một lúc Phó Tiểu Vũ lại quay đầu nhìn vẻ mặt Hứa Gia Lạc một cái.
“Ngày đầu tiên sẽ không thoải mái, cần xoa bóp nhiều hơn.”
Hứa Gia Lạc nhìn ra y đang lo lắng, bèn nói: “Cứ an tâm ngủ đi, cậu còn chưa ngủ tôi sẽ không ngừng đâu.”
Phó Tiểu Vũ đặt tay mình lên bàn tay Hứa Gia Lạc, sau đó nhắm mắt lại co mình trong ngực Alpha như chú mèo nhỏ, rồi chìm vào giấc ngủ.
….
Đây là lần đầu tiên trong suốt 25 năm qua, Phó Tiểu Vũ được Alpha ôm ngủ.
Y ngủ rất say, thậm chí đồng hồ sinh học luôn đánh thức y dậy sớm trước đây cũng bị phá vỡ, mãi đến khi một tiếng chuông cửa dồn dập đột ngột khiến y bừng tỉnh…
Phó Tiểu Vũ mơ màng quay người lại, động tác của y khá mạnh nên đã chen Hứa Gia Lạc ngã đánh bịch từ sô pha xuống đất.
“Mẹ kiếp, ai thế?”
Hứa Gia Lạc bị đánh thức chửi một tiếng theo bản năng, hình như hắn không nhận ra mình bị Omega chen lấn, chỉ cau mày nhìn về phía cửa.
“Cậu đừng dậy.”
Hắn cúi đầu nói một câu với Omega vẫn trần truồng trong chăn, còn mình thì tùy ý mặc một chiếc quần ngủ để trần thân trên đi về phía cửa lớn.
Phó Tiểu Vũ còn chưa ngủ đủ, y cọ mình trên sô pha định ngủ tiếp, nào ngờ lại ngửi thấy mùi pheromone vị sữa.
“Bố ơi!”
“Gia Lạc, surprise!”
Hai giọng nói vang lên từ phía cửa.
______________
Hết chương 26.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...