“Lạnh không?” Hứa Gia Lạc hỏi Phó Tiểu Vũ: “Hay là quay lại quán bar ngồi đi?”
Phó Tiểu Vũ lắc đầu, không hiểu ý của y là không lạnh hay không muốn quay lại.
Hứa Gia Lạc thấy y không nhúc nhích gì thì chỉ đành bất đắc dĩ về Bespoke lấy áo khoác của hai người ra, kế đó choàng áo lông lên người Phó Tiểu Vũ.
Nhắc đến cũng khá buồn cười, một Omega cao gầy như Phó Tiểu Vũ lại có thể cuộn mình thành một cục tròn vo nho nhỏ khi ngồi xuống.
Nom y khá giống Hạ An, bình thường thoạt nhìn cứ như một cục mèo bự chảng lông xồm, nhưng hễ tắm một cái là sẽ nhìn ra cân nặng thật sự.
Lúc nghĩ thế Hứa Gia Lạc không khỏi nhẹ mỉm cười.
Hắn cũng ngồi xổm xuống sát bên người Phó Tiểu Vũ, hai người cùng ngắm nhìn bông tuyết mịn màng bay lượn trên không trung rồi nhẹ nhàng đáp xuống.
“Là Omega… Thì nhất định phải nũng nịu hả?”
Phó Tiểu Vũ cúi đầu rầu rĩ nói.
Y say lắm rồi, say đến độ đầu óc chậm chạp, nhưng cũng bởi thế mà rất nhiều cảm xúc bình thường chẳng thốt nổi nên câu giờ bỗng có thể nói ra.
Alpha lại cười, chất giọng của hắn trầm và thấp, khi cười rất quyến rũ: “Phó Tiểu Vũ này, có phải cậu luôn luôn cảm thấy Omega yếu ớt nũng nịu là vì để lấy lòng Alpha không? Nếu đã liên tưởng đến ý nghĩa này của việc lấy lòng thì đương nhiên cậu sẽ cho rằng nũng nịu là một chuyện rất xấu mặt – Dường như chỉ nũng nịu thôi đã chứng tỏ người đó không đủ mạnh mẽ, không đủ độc lập, nên cậu càng chống cự, đúng không?”
Phó Tiểu Vũ giữ im lặng không phản bác gì.
“Thay đổi suy nghĩ nhé.” Hứa Gia Lạc nói: “Nếu Omega muốn mua một chiếc xe, nhưng tự mình mua không nổi, cần phải dựa vào việc làm nũng mới có được, vậy quả thật đó chỉ là lấy lòng thấp kém, đương nhiên điều này cũng chẳng có gì đáng trách.
Nhưng nếu một Omega chỉ vì thích Alpha nên mới không kìm lòng nổi muốn làm nũng thì sao? Giống như mèo sẽ ngửa bụng ra với con người, chẳng lẽ nó có suy nghĩ muốn chủ cho mình thức ăn đắt đỏ hơn chút? Không, nó chỉ muốn được vuốt ve mà thôi.
Con người cũng chẳng phức tạp hơn loài mèo là bao, việc nũng nịu chỉ là dáng vẻ cảm xúc chân thực biểu hiện ra bên ngoài của “Muốn được thân mật” thôi.”
“Cậu phải hiểu rằng, một Alpha sẽ bị chinh phục bởi nũng nịu không phải vì lúc ấy lòng anh ta cảm thấy Omega là kẻ yếu, mà là vì anh ta thích Omega ấy, thích việc Omega đang dùng tay chân, dùng ngôn ngữ để nói cho mình hay – “Em thích anh, em muốn được gần gũi với anh”.
Con mẹ nó chuyện này quá hấp dẫn.
Đây mới chính là nguyên nhân sâu xa của việc bị chinh phục.”
Phó Tiểu Vũ ngồi dưới đất, chợt thở dài một hơi.
Trong khoảnh khắc ấy, có nỗi muộn phiền nhẹ bẫng chợt hiện lên trong lòng Phó Tiểu Vũ, nhưng ngay lập tức y lại cảm thấy thoải mái khó tả.
Có lẽ là vì chỉ từ miệng Hứa Gia Lạc y mới có thể nhìn thấy một mặt khác trong quan hệ hai giới tính.
Không còn nặng nề, không nhiều đạo đức, cũng chẳng nhiều thực tế.
Tình yêu như lời Hứa Gia Lạc nói – Là ngọt ngào, là thân mật, thậm chí còn trong trẻo hài hước… Thật khiến người ta ngóng trông.
“Thực ra người theo chủ nghĩa hoàn mỹ giống cậu còn có một đặc trưng lớn nhất đó chính là, cậu sẽ nội hóa hết tất cả cảm xúc.
Tại sao cậu lại có thành kiến như thế với làm nũng, bởi vì nó là một lại cảm xúc ngoại hóa.
Mà điều này chẳng qua chỉ là một phương diện bé nhất không đáng nhắc đến.
Phó Tiểu Vũ, cậu hãy nghĩ kỹ một chút xem, cậu đang chống lại sự tồn tại của rất nhiều rất nhiều cảm xúc.
Cậu ít khi biểu hiện sự phẫn nộ ra ngoài một cách rõ ràng, dẫu có thật sự tức giận, cậu cũng sẽ ép mình phải nín lại.”
Vẻ mặt Hứa Gia Lạc dần dần trở nên nghiêm túc.
Hắn nhìn Phó Tiểu Vũ rồi chậm rãi nói: “Ví như việc mới cãi nhau với Hàn Giang Khuyết lúc nãy.
Nhất định là cậu đã cực kỳ phẫn nộ lắm rồi nên mới có thể bỏ chạy một mạch ra khỏi nhà Văn Kha, nhưng tuyệt đối cậu không muốn để mình hoàn toàn mất khống chế trước mặt người khác.
Lại ví dụ như vừa rồi khi tôi ép hỏi và suy đoán cậu, chẳng lẽ cậu không phẫn nộ sao? Nhưng cũng giống thế, cậu không có cách nào nổi giận.
Cảm xúc là nước, mà con người là vật chứa.
Cậu chứa toàn bộ nước trong người mình, chứa càng lâu thì lại càng đau khổ, trên tình cảm cũng càng bất lực hơn.”
“Phó Tiểu Vũ, cậu sợ mất mặt, cậu để ý đến việc mình trong mắt người khác như thế nào, nên mới kiềm chế mình một cách nghiêm ngặt.
Nhưng mà có lúc con người thật sự phải có loại sức mạnh mang tên “Cút mẹ nó đi”…”
“Lúc phẫn nộ không được nhốt nó trong mình, dù là với bạn bè hay người thân, thì lúc thật sự giận dữ sẽ phải cáu giận, đừng quan tâm người khác nghĩ ra sao hết.
Khi thật sự làm được điều này, cậu sẽ phát hiện ra quan hệ giữa người với người chẳng hề yếu ớt như cậu nghĩ.”
Phó Tiểu Vũ lắng nghe, lúc nghe thấy câu “Cút mẹ nó đi” y bỗng chớp chớp mắt, tựa như đã nghe thủng.
Hứa Gia Lạc không chờ y trả lời mà tiếp tục nói.
Thật ra ngoài lúc lên lớp hắn rất ít khi nói nhiều nói dài như vậy.
Trung bình mỗi ngày một Alpha nam chỉ có thể nói 7000 từ, hôm nay hắn đã vượt chỉ tiêu nghiêm trọng.
Có lẽ là vì đêm nay là đêm năm mới, cũng có lẽ là bởi vì hắn cũng uống không ít.
“Tất cả những kẻ mạnh trong mối quan hệ giữa con người đều là những ai biết thổ lộ cảm xúc của mình ra bên ngoài, thậm chí là biến cảm xúc thành một loại năng lượng.
Ngay cả khi đi đến bước đường cực đoan tồi tệ, người được gọi là am hiểu PUA* rất giỏi biểu đạt sự phẫn nộ, thậm chí có thể dựa vào việc biểu diễn phẫn nộ để ép đối phương không thể không thỏa hiệp đến vô hạn.
Đương nhiên chúng ta không cần làm kẻ xấu, nhưng cậu có thể quan sát chi tiết những người thông hiểu cách sống chung với người khác, và cậu sẽ phát hiện những người hiểu cách biểu đạt cảm xúc chân thực trong lòng thường có thể đạt được mục đích xã giao của mình hơn, cũng rất ít khi bị bắt nạt.”
*PUA – viết tắt của Pick-up Artist, thường được gọi là nghệ sĩ tán gái, sau này nó còn được mở rộng nghĩa, ám chỉ những người giỏi bắt chuyện, làm quen, cũng như giao tiếp tốt…
Phó Tiểu Vũ lắng nghe, một lát sau y bỗng ngẩng đầu nghiêm túc nói: “Hứa Gia Lạc, vừa rồi khi tôi trả lời bảng trắc nghiệm bừa bãi thoạt nhìn anh rất tức giận… Anh cũng đang cố ý biểu đạt sự phẫn nộ trong lòng ra đấy ư?”
Lúc nghiêm túc đặt câu hỏi, đôi mắt của Phó Tiểu Vũ tròn xoe nom càng thêm trẻ con, giống như một cậu học sinh tiểu học.
Hứa Gia Lạc không nhịn được nghiêng đầu mỉm cười, đoạn dứt khoát thừa nhận: “Đúng thế.”
Phó Tiểu Vũ thật sự còn thông minh hơn hắn tưởng tượng.
Phó Tiểu Vũ nhìn hắn chằm chằm, đôi ngươi màu nâu bừng lên màu sắc diễm lệ khôn cùng trong đêm tuyết.
Cứ thế, chẳng bao lâu sau, Hứa Gia Lạc gần như có thể cảm nhận được bánh răng trong đầu mình đang xoay điên xuồng, tự hỏi nên phản kích thế nào…
Vì lựa chọn của Phó Tiểu Vũ là điều hắn không thể tưởng tượng được nhất.
Omega ấy giơ tay ra đẩy hắn một cú thật mạnh.
Tư thế ngồi xổm của Hứa Gia Lạc vốn đã không vững trọng tâm, giờ đột nhiên bị đẩy như thế lập tức đặt mông ngã đánh “Phịch” xuống mặt đất phủ đầy tuyết.
Trên quần và áo khoác của hắn dính đầy những tuyết, nom chật vật không chịu nổi.
Đầu tiên Hứa Gia Lạc hơi sửng sốt, lập tức trừng Phó Tiểu Vũ: “Cậu làm gì thế hả?”
“Đang biểu hiện sự phẫn nộ ra ngoài.” Omega đã học thuộc những lời giảng của Hứa Gia Lạc, vẻ mặt Phó Tiểu Vũ hơi hung dữ, lại có phần hoạt bát.
Rốt cuộc, nụ cười vốn được Hứa Gia Lạc nhẫn nhịn ban đầu cuối cùng cũng nở rộ bên khóe môi.
Hắn làm biếng ngồi dậy, dứt khoát dạng rộng chân ngồi trên tuyết rồi rút bật lửa ra định châm thuốc.
Phó Tiểu Vũ bỗng cảm thấy vui vẻ.
Y không ngờ chỉ một trò đùa thế thôi cũng đủ làm tâm trạng của mình tốt hơn.
Chất cồn vừa nãy khiến y nôn ói dường như đột ngột trở nên êm dịu hẳn, khiến y thật nhẹ nhàng.
“Tại sao lúc nào anh cũng hút thuốc thế hả Hứa Gia Lạc?”
Phó Tiểu Vũ đi tới hai bước rồi ngồi xuống cạnh Hứa Gia Lạc.
Thực ra y rất ít khi hỏi những vấn đề riêng tư như thế, nhưng có lẽ chính vì cú đẩy lúc này khiến y đột nhiên cảm giác mình có thể hỏi.
“Đàn ông ly dị đang độc thân, hút nhiều hơn cũng không ai quản đâu mà.”
Lúc nói những lời này Hứa Gia Lạc vẫn đang cười, nhưng dáng vẻ híp mắt trông có phần uể oải.
“Không tốt cho sức khỏe đâu.” Phó Tiểu Vũ nói: “Cả uống Cocacola cũng thế.
Một lon Coca có đường chứa 38 calorie.
Đường không chỉ khiến mình béo lên, mà còn khiến cho làn da…”
Nói được một nửa Phó Tiểu Vũ bất chợt dừng lại, có lẽ vì khoảng cách giữa hai người họ gần quá nên y bỗng thấy trên tai phải của Hứa Gia Lạc có một lỗ tai nho nhỏ.
“Anh…” Phó Tiểu Vũ kinh ngạc nhìn một chốc rồi quay đầu lại nói: “Anh còn xỏ lỗ tai này.”
“Chuyện này cậu cũng muốn quản nữa hả giám đốc Phó?” Hứa Gia Lạc bày ra vẻ mặt làm lố: “Sau lần thất tình đầu tiên vào năm 14 tuổi tôi đi xỏ đó, bình thường đi học chỉ cần không đeo khuyên tai thì thầy cô cũng mặc kệ.”
“Tôi, tôi đâu có quản.” Phó Tiểu Vũ bỗng hơi căng thẳng, y dừng lại một chút, nhưng vẫn không nhịn được mà nhẹ giọng hỏi: “Vậy bây giờ… Sao anh lại không đeo?”
“Sau khi có Nam Dật thì không đeo nữa rồi.” Hứa Gia Lạc đã nói cả buổi còn chưa kịp châm thuốc, hắn chỉ nghịch bấm bật lửa kêu lạch tạch, lạnh nhạt nói: “Lúc có em bé không thể đeo nhiều đồ trang sức, lỡ bất cẩn quệt trúng sẽ đau lòng muốn chết.
Về sau khi thằng nhóc lớn lên tôi cũng đã quen, không muốn đeo nữa, nên dần dần cứ thế thôi.”
“Ừm.” Phó Tiểu Vũ gật gật đầu, nhưng y vẫn không kìm được mà liếc nhìn lỗ tai Hứa Gia Lạc thêm.
Chợt nhớ đến đêm ở lại nhà Văn Kha, sáng hôm sau khi nói chuyện phiếm, Hàn Giang Khuyết đã từng nhắc Hứa Gia Lạc là “Kẻ phóng khoáng yêu sớm ở trường Bắc Tam”, từng có tiểu O sau khi chia tay với hắn chạy đến cửa lớp Hứa Gia Lạc khóc sướt mướt.
Hứa Gia Lạc không muốn gặp nên còn trốn trong nhà vệ sinh.
Hứa Gia Lạc –
Biết yêu sớm, còn xỏ lỗ tai, có lẽ còn hút thuốc nữa.
Họ chính là hai loại người hoàn toàn khác biệt.
Phó Tiểu Vũ là học trò cưng của thầy cô, là lớp trưởng đúng quy đúng củ, lúc nghỉ giữa giờ sẽ ở lại phòng học chấm bài thi giúp giáo viên.
Mà Hứa Gia Lạc, hẳn hắn là kiểu Alpha được bạn bè vây xung quanh.
Lúc chơi bóng rổ sẽ có rất nhiều Omega mang nước đến, đứng bên cạnh hò reo cổ vũ.
Mà giả sử hai người như họ có gặp nhau…
Thì e rằng cũng chỉ là lúc y đang chấm bài nửa chừng thấy mỏi cổ nên ngẩng đầu lên và nhìn thấy đám đông náo nhiệt trên sân vận động qua ô cửa sổ.
“Còn cậu thì sao?”
Hứa Gia Lạc đột nhiên hỏi: “Phó Tiểu Vũ, cậu đã từng hút thuốc chưa?”
Phó Tiểu Vũ lắc đầu.
“Hay là,” Hứa Gia Lạc châm lửa về phía y, hỏi đùa: “Thử chút nhé?”
Phó Tiểu Vũ hơi kinh ngạc vì đốm lửa bừng sáng, Hứa Gia Lạc còn nghĩ rằng y sẽ từ chối ngay lập tức, nào ngờ Omega ấy chỉ nhẹ nhàng nói: “Được… Chứ.”
Lần này đổi thành Hứa Gia Lạc ngây ra như phỗng, nhưng hắn lập tức chìa điếu thuốc mình vẫn cầm trong tay không hút ra cho Phó Tiểu Vũ.
Omega đón lấy điếu thuốc rất vụng về, y đặt trong miệng, sau đó nhìn lại.
Hứa Gia Lạc lần nữa ngồi dậy.
Trong đêm có gió thổi, hắn dùng một tay đặt bên mặt Phó Tiểu Vũ để chắn gió, một tay khác châm lửa cho y.
Hai người họ kề nhau rất sát, gần đến độ có thể nhìn thấy dường như có một bông tuyết vừa khẽ tan ra trên rèm mi dài của Omega, ẩm ướt dinh dính.
Omega xinh đẹp ngậm điếu thuốc luống cuống nhìn hắn.
Bỗng, Hứa Gia Lạc thấy hơi căng thẳng, hắn “Khụ” một tiếng thấp giọng nói: “Cứ thử một lần, đừng hút vào trong phổi nhé, hút vào miệng thì phả ra.
Khói thuốc vào phổi không tốt cho sức khỏe, cũng có hại cho da, biết chưa?”
Thế mà hắn lại nói nhăng nói cuội.
Not Cool!
Hứa Gia Lạc tự trừ mình một điểm.
Nhưng Phó Tiểu Vũ lại ngoan quá đỗi, nghe Hứa Gia Lạc dặn dò xong y còn nhắm mắt lại nhẹ nhàng rít vào một hơi.
Vị nicotine khá khó ngửi, thậm chí còn nhuốm chút ngai ngái đắng chát.
Phó Tiểu Vũ không biết suy nghĩ của Hứa Gia Lạc trong khoảng khắc ấy, nhưng trong lòng y đang nghĩ, dường như đây là lần đầu tiên y phản nghịch như thế trong đời.
Ở cái tuổi muộn màng, Phó Tiểu Vũ làm đứa trẻ hư hỏng một lần.
“Chậc…”
Hứa Gia Lạc nhẹ nói: “Phó Tiểu Vũ, đưa điện thoại của cậu cho tôi nào.”
Phó Tiểu Vũ không biết Hứa Gia Lạc muốn làm gì, nhưng vẫn mở khóa rồi đưa tới.
Qua mấy giây sau, y chợt nghe “Tách” một tiếng.
Phó Tiểu Vũ kinh ngạc mở mắt ra, Hứa Gia Lạc đưa điện thoại tới, chỉ thấy phía trên là một tấm hình của y vừa mới được chụp.
Trong hình là một Phó Tiểu Vũ hoàn toàn khác với hình tượng lúc bình thường.
Trong mưa tuyết li ti, Omega đang nhìn về phía ống kính phả ra một vòng khói.
Khói thuốc ảo mờ che khuất đôi mắt to của y, bởi vậy càng tôn lên những đường nét xinh đẹp tột cùng của chủ nhân –
Vầng trán thanh tú, sống mũi cao thẳng, còn cả… Chiếc hầu kết nhỏ nhắn xinh xắn.
Bộ phận ấy thực sự tựa như một ẩn dụ tình dục trần trụi, ẩn dụ cho hình dạng tuyến thể hoàn hảo xinh đẹp sau cổ.
Đó là vẻ đẹp mà chính bản thân Phó Tiểu Vũ cũng chưa từng được chứng kiến.
______________
Hết chương 18.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...