“Ngày đầu tiên quay lại làm việc, anh có mệt không? Có cần về nhà nghỉ ngơi chút không?”
Buổi trưa, Đinh Hồng hẹn Cố Hạo Ninh cùng đi ăn. Thấy anh đưa tay day day huyệt thái dương, dáng vẻ mỏi mệt, Đinh Hồng không khỏi lo lắng.
“Không sao. Cô trợ lý Lạc Hân mới đến kia đã giúp anh rất nhiều.”
“Em nói mà!” Khoé môi Đinh Hồng hơi cong lên. “Nghe Tiểu Trương bảo, cô ấy đã làm một bản báo cáo tổng kết các sự kiện quan trọng xảy ra ở phòng marketing trong lúc anh nằm viện hả?”
“Ừ!” Cố Hạo Ninh nhớ lại buổi sang mình đã kinh ngạc thế nào khi trông thấy bản báo cáo đó. Lạc Hân, cô gái với vẻ ngoài bình thường lại làm việc rất nhanh nhẹn và tháo vát, khiến anh rất lấy làm ngạc nhiên.
“Ha ha, lúc đầu anh còn chẳng quan tâm phó giám đốc suýt nữa cuỗm mất người ta đi! Giờ chắc đã biết mình bắt được vàng rồi nhỉ?” Đinh Hồng hớn hở chế giễu.
“Cũng chẳng đến mức đó. Nếu nói vàng, so với cô ấy, Tiểu Phong năm xưa…” Khoé môi Cố Hạo Ninh chợt trào dâng vị đắng chát, sao lại nhắc Tiểu Phong nữa rồi?
“Đồ ăn đã tới, ăn ngay kéo nguội!” Đúng lúc nhân viên bưng đĩa thức ăn lên, Đinh Hồng vội đánh trống lảng.
Cố Hạo Ninh nhìn các món ăn vô cùng thanh đạm bày trên bàn, nhướn mày. “Thanh đạm vậy sao? Không phải trước giờ cậu thích ăn cay à?”
“Khụ khụ…” Đinh Hồng gãi đầu vẻ ngượng ngập. “Cái này, sáng nay chị dâu có gọi cho em. Chị ấy dặn em phải chú ý việc ăn uống của anh, tránh đồ cay nồng và dầu mỡ, nói em giúp chị ấy trông chừng nên…”
Cố Hạo Ninh thoáng ngẩn người, tức thì sắc mặt khôi phục như cũ.
“Anh Ninh, bệnh của chị dâu đã đỡ nhiều chưa?”
Bệnh? Cố Hạo Ninh sửng sốt ngẩng lên mới sực nhớ lần trước mình từng kể cho Đinh Hồng nghe chuyện Lâm Nhược Kỳ nhập viện. “Đỡ rồi. Cô ấy đã đi làm lại.”
“Ồ, thế thì tốt. Có phải do thời gian trước chăm sóc anh vất vả quá nên mới đổ bệnh không? Giờ anh hồi phục, chắc chị ấy cũng khoẻ lại rồi!” Đinh Hồng vô ý cười nói.
Cố Hạo Ninh cúi đầu, gắng nuốt món rau trong miệng, chỉ cảm thấy lồng ngực nghẹn đắng, chẳng thấy ngon.
“Giám đốc Cố, anh vẫn chưa về à?” Sáu giờ rưỡi, văn phòng chỉ còn lại vài người. Lạc Hân thấy phòng làm việc của Cố Hạo Ninh vẫn sáng đèn, bèn gõ cửa bước vào, quả nhiên anh vẫn đang xem tài liệu.
“Chút nữa tôi về.” Cố Hạo Ninh cầm tách trà trên bàn lên, đưa ngang miệng mới sực nhận ra đã cạn. Anh hờ hững đặt xuống, tiếp tục đọc.
“Cốc cốc!”
Tiếng gõ cửa vang lên, gương mặt ấm áp của Lạc Hân xuất hiện. “Em đã rót cho anh một tách trà. Là trà xanh, được chứ?”
“Cảm ơn!” Nụ cười khẽ nở trên môi, chầm chậm lan vào đôi mắt sâu lắng của Cố Hạo Ninh. “Trà xanh à, tôi thích lắm!”
“Thật không? Em cũng thích trà xanh! Trà Trung Quốc tốt hơn cà phê nhiều lắm đó! Uống cà phê nghe bảo sẽ nổi mụn!” Lạc Hân cười e thẹn.
Bàn tay đang cầm tách trà của anh chợt run bật. Năm đó, bên bờ kênh đào ở Strabourg, người con gái ôn hoà như nước kia cũng cười e thẹn, nói rằng: “Em không thích uống cà phê, sẽ mọc mụn mất!”
“Giám đốc Cố! Anh bị bỏng à?” Lạc Hân vội cầm lấy tách trà trong tay Cố Hạo Ninh, đặt xuống, ngón tay anh đã bỏng đỏ nhưng anh có vẻ chẳng hề hay biết.
Cố Hạo Ninh định thần lại, thấy Lạc Hân đang cầm khăn giấy lau những giọt nước bắn tung toé trên giấy tờ, không khỏi xấu hổ. Anh cúi đầu, hờ hững lấy khăn giấy lau ngón tay rồi nhàn nhạt đáp: “Không sao!”
Không sao? Đáy mắt Lạc Hân vụt loé qua một tia sáng, cô mới pha trà bằng nước sôi, anh thực sự không cảm thấy đau chút nào sao?
Dọn dẹp xong, Lạc Hân lui ra ngoài. Cố Hạo Ninh định tiếp tục xem tài liệu, đột nhiên điện thoại trên bàn đổ chuông. Cố Hạo Ninh bắt máy, là mẹ gọi đến giục anh về ăn cơm. Nhìn đồng hồ, anh quyết định gọi cho Nhược Kỳ. “Em đã rời khỏi văn phòng chưa? Có cần anh qua đón em không?”
“Không cần đâu, em đã lên xe rồi. Anh vẫn đang ở công ty à?”
“Ừ, anh về bây giờ đây!”
“Anh lái xe cẩn thận! Em sắp đến trạm rồi, sẽ về nhà đợi anh.”
Cố Hạo Ninh trân trân nhìn điện thoại, hàng mày nhướn cao. Sắp đến trạm? Trong điện thoại ban nãy, thấp thoáng vang lên tiếng ồn ã báo tên trạm xe buýt. Chẳng phải Nhược Kỳ không bao giờ đi xe buýt sao? Chẳng lẽ là do không bắt được taxi?
Bước ra khỏi văn phòng, Cố Hạo Ninh mới phát hiện không biết tự khi nào trời đã đổ mưa to.
Tháng Tư, bắt đầu vào mùa mưa dầm, tiết trời thất thường nắng mưa đến và đi đột ngột. Cố Hạo Ninh nhớ hồi sáng đi làm, trời vẫn nắng như thiêu như đốt, thế mà giờ mưa tầm tã như trút nước. Con đường Thâm Nam vốn đã chẳng thông thoáng, giờ càng trở nên ùn tắc. Xe từ từ trườn với tốc độ rùa bò, giữa lúc buồn chán, Cố Hạo Ninh bật radio, một giai điệu du dương dìu dịu phát ra…
Tiếng nhạc từ từ dừng lại, chất giọng ngọt ngào của phát thanh viên vang lên: “Hôm nay quả là một ngày đặc biệt, Yesterday once more đã được yêu cầu đến mấy lần. Xem ra có không ít bạn thính giả đang hoài niệm về quá khứ. Quả thực, dĩ vãng tươi đẹp luôn khiến người ta không kìm lòng mà nhớ về. Hôm nay, người yêu cầu bài hát này, cô Diệu muốn gửi tặng cho chồng mình, để làm quà kỷ niệm mười năm ngày cưới…”
Quả kỷ niệm mười năm ngày cưới?! Bàn tay nắm vô lăng của Cố Hạo Ninh chợt dừng lại. Hôm nay hình như cũng là kỷ niệm ngày cưới của anh và Lâm Nhược Kỳ. Anh nhớ lại vẻ thương tâm vụt loé qua đáy mắt Nhược Kỳ vào sáng nay, lòng bất giác rầu rĩ.
Anh không muốn Nhược Kỳ bị tổn thương, nhưng Yesterday once more là bài hát yêu thích nhất của anh và Tiểu Phong, trong khoảnh khắc đó lại được Nhược Kỳ bật lên, như một lằn roi quất mạnh vào trái tim anh, anh tức khắc nhấn tắt ngay, gần như phản xạ. Trong giây phút ấy, anh quả thực đã quên mất Nhược Kỳ cũng thích bài hát đó.
Những hình ảnh không ngừng đan xen hiện lên trong đầu, gương mặt hiền dịu như nước của Tiểu Phong, nụ cười rạng rỡ tựa ánh mặt trời của Nhược Kỳ, niềm vui, nỗi đau, sự ngơ ngác, bi thương… Những cảm xúc của anh cứ lên xuống chìm nổi theo tiếng nhạc êm ái, trầm bổng…
Cố Hạo Ninh thờ ơ nhìn đằng trước, cần gạt xe đảo qua đảo lại một cách máy móc, từng giọt nước mưa lại tí tách rơi xuống kính chắn gió, tầm mắt bỗng chốc ướt nhoà. Chập chờn lại chắp nối chập chờn. Những dĩ vãng chồng chất ấy ùn ùn kéo đến rồi lãng đãng trôi qua, nhạt nhoà. Giai điệu quen thuộc vẫn ngân vang bên tai nhưng chung quy cảnh còn, người đã mất, dẫu hồi tưởng cũng chỉ hoài công.
Từ radio, tiếng nói ngọt ngào đến phát ngấy của phát thanh viên lại lần nữa cất lên: “Có câu “trăm năm một kiếp chung thuyền, nghìn năm một kiếp nên duyên vợ chồng”. Có thể gắn bó, nương tựa vào nhau mười năm, quả thật cũng đáng để hoài niệm và quý trọng, chúng tôi xin chúc cô Diệu và chồng mình có thể tiếp tục hạnh phúc bên nhau, cùng nắm tay nhau đến đầu bạc răng long, cũng hy vọng mọi cặp vợ chồng trên đời đều mãi mãi đùm bọc yêu thương, hạnh phúc trọn đời!”
Khoé môi Cố Hạo Ninh khẽ cong lên, “đùm bọc yêu thương, hạnh phúc trọn đời”, cái kết viên mãn ấy là điều mà tất cả mọi người đều hy vọng anh mang đến ư?
Yesterday once more, ngày xưa ấy đã quay về một lần nữa, liệu anh còn có sự lựa chọn nào khác ư?
Tay anh thoắt đảo một vòng vô lăng, xe đột ngột phanh két trước cao ốc thương mại quốc tế. Tấm pa nô quảng cáo cực lớn của Dior dưới cơn mưa tầm tã vẫn xa hoa và tráng lệ.
“Sao về trễ vậy? Cơm nước đều nguội cả rồi, để mẹ đi hâm nóng!” Cố Hạo Ninh vừa bước vào nhà, mẹ anh liền đon đả ra đón. “Hạo Ninh à, không phải mẹ nói con, mưa lớn thế kia, con cũng không đi đón Nhược Kỳ. Nó không mang theo ô, phải lội bộ từ trạm xe về nhà, toàn thân ướt sũng! Haizz, sức khoẻ nó vốn chưa hoàn toàn hồi phục, giờ lỡ mà đổ bệnh nữa thì khốn!”
Những câu phàn nàn của mẹ khiến đầu Cố Hạo Ninh càng lúc càng cúi thấp. Anh cởi áo khoác, đi vào bếp, lấy ra một bịch rễ bản lam[1], cho vào cốc, rót nước nóng, lặng thinh dùng thìa khuấy đều.
[1] Một vị thuốc giúp thanh nhiệt, giải độc, lợi yết hầu.
“Con sao hả? Cảm rồi à?” Bà lo lắng nhìn con, định giơ tay sờ thử trán nhưng anh né đi.
“Là con pha cho Nhược Kỳ.” Cố Hạo Ninh chậm rãi nói, rành rọt từng từ.
“Con trai ngốc, biết thương vợ rồi à? Còn cần con nói sao? Nó vừa về tới là mẹ pha cho nó một cốc rồi.”
Bàn tay đang khuấy dừng lại, Cố Hạo Ninh khẽ mím môi. Tay cầm cốc, anh ngửa cổ tu ừng ực, dòng nước nóng hổi trôi thẳng xuống lồng ngực, hung hãn dằn nỗi buồn bực đắng nghẹn nơi cổ họng xuống dưới đáy lòng.
Ăn cơm xong, Lâm Nhược Kỳ giúp mẹ thu dọn bát đũa rồi đi vào phòng, thấy tủ ở đầu giường có đặt một chiếc hộp được gói ghém tinh tế.
“Đây là quà anh tặng em, em xem thử có thích không.” Cố Hạo Ninh cầm sách, lưng tựa vào đầu giường, nói với Lâm Nhược Kỳ.
“Quà?” Lâm Nhược Kỳ hơi ngạc nhiên.
“Hôm nay chẳng phải là kỷ niệm mười năm ngày cưới của chúng ta đó sao?” Cố Hạo Ninh nhướn mày, không phải trước kia Lâm Nhược Kỳ luôn xem trọng ngày này lắm sao?
“Mười năm ngày cưới…” Lâm Nhược Kỳ ngẩn người, trong tích tắc, đôi mắt sáng rỡ phụt sẫm tối như bầu trời đêm.
Cô từ từ mở giấy gói, bên trong là lọ nước hoa Dior Poison. Lọ nước hoa được thiết kế với dáng thuôn hoàn mỹ, như một đoá hoa tuyệt đẹp nở rộ nằm giữa lòng bàn tay. Thân lọ mát lạnh toả sắc tím dìu dịu, tựa như chất độc dược sắc lạnh, đâm vào lòng bàn tay cô nhói buốt, cơ hồ không cầm chắc.
Thấy Lâm Nhược Kỳ cầm lọ nước hoa hồi lâu không mở ra, Cố Hạo Ninh nhướn mày. “Không thích loại nước hoa này à? Hay để anh đổi lọ khác?”
“Không, không cần. Em… em giờ không thích xức nước hoa lắm.” Lâm Nhược Kỳ hoảng loạn cất chiếc lọ vào hộp, nhẹ giọng nói. “Cảm ơn anh!”
Trong bóng đêm, Cố Hạo Ninh lặng lẽ nằm trên giường. Lâm Nhược Kỳ xoay lưng về phía anh. Tiếng ho nghẹn trong lồng ngực, gắng gượng nén xuống không dám bật ra như cây kim dài, chầm chậm đâm sâu vào trái tim anh.
Rốt cuộc anh có thể cho cô được gì đây? Cố Hạo Ninh thở dài, tay lần vào trong chăn của Lâm Nhược Kỳ, xoay người cô lại ôm cô vào lòng. Cô nhắm chặt mắt nhưng vẫn không kiềm được lệ nhoà ướt mi. Hơi ấm quen thuộc này đã rời xa cô quá lâu, quá lâu rồi, ngỡ như đã phải chờ đợi suốt một kiếp nữa đằng đẵng. Nhưng hôm nay, trong ngày đặc biệt này, rốt cuộc cô nên dùng thân phận nào để đối diện với nó? Trong lòng anh, cô rốt cuộc là Tiểu Phong hay Nhược Kỳ?
Anh mở mắt, nhìn ánh trăng leo lét treo lơ lửng ngoài cửa sổ, toàn thân như chìm trong lạnh lẽo, buốt giá. Bao nỗi đau xót và buồn thương cứ trào lên, dâng đầy lòng anh, lặp đi lặp lại chỉ một câu: “Tiểu Phong, xin lỗi em!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...