“Hạo Ninh à, lần này Nhược Kỳ cứu con như vậy, con không được khinh suất nữa! Từ nay về sau, phải sống thuận hoà với vợ đó!” Ăn xong, mẹ Cố Hạo Ninh vừa gọt trái cây vừa dặn dò con trai.
“Dạ, con biết rồi. Mẹ, để con gọt nhé?”
Bà cười tủm tỉm nhìn Cố Hạo Ninh, vui sướng nói: “Đã hiểu chuyện, biết thương người ta rồi à?” Rồi đưa trái táo qua cho con, bà đứng dậy. “Chắc cha con cũng sắp đến rồi, mẹ ra đón ông ấy.”
Nhìn bà Cố đã ra khỏi phòng, Nhược Kỳ vội chìa tay ra: “Hạo Ninh, để em gọt!”
Cố Hạo Ninh vẫn im lặng, gọt xong trái táo mới đưa cho cô.
“Cảm ơn anh!” Lâm Nhược Kỳ khẽ nói, nhận lấy trái táo, cầm trên tay nhưng khó mà nuốt trôi.
“Người đáng phải nói cảm ơn là anh.”
Lâm Nhược Kỳ ngạc nhiên ngẩng đầu.
“Cảm ơn em. Còn nữa, hôm qua đã để em chịu uất ức rồi!” Cố Hạo Ninh chậm rãi nói, không khí trong lồng ngực như bị rút kiệt, chỉ còn lại nỗi trống trải mênh mông đến ngạt thở.
“Em… em không sao!” Lâm Nhược Kỳ hấp tấp cúi đầu, cầm trái táo, cắn mạnh nhưng vẫn không ngăn được nỗi nghẹn ngào. Trên đầu lưỡi, vị ngọt tanh tanh dâng lên.
Nhìn dôi vai gầy đang run rẩy kia và sự yếu đuối lẫn nhún nhường mà cô đang gắng gượng đè nén, như có một dòng điện cực nhỏ xẹt qua tim đã đóng chặt bao lâu nay của Cố Hạo Ninh. Anh đứng dậy, tiến lên trước, định giơ tay ra, nhưng chợt sững lại, đứng cách cô chỉ một bước chân, nhưng tựa hồ xa tận chân trời.
Lồng ngực như bị một tảng đá đè nặng, không sao thở được.
Giang Hàn Phi, bác sĩ Lộ, Đinh Hồng, cha mẹ và cả bản thân anh, tất cả mọi người đều bảo anh phải đối tốt với Nhược Kỳ, anh biết chứ, cũng muốn chứ. Nhưng những quá khứ, những dĩ vãng kia sao anh có thể quên. Và làm sao có thể dễ dàng vượt qua như thế này? Đôi tay siết chặt, buông lỏng rồi siết chặt, lại buông lỏng, cuối cùng, chân anh vẫn chôn chặt tại chỗ.
Cha mẹ Cố Hạo Ninh đến tìm bác sĩ Lộ, biết được khi đó Nhược Kỳ đã bất chấp nguy hiểm nằng nặc đòi hiến thận cho con trai mình, cảm động khôn xiết, đối với Nhược Kỳ, càng quan tâm chăm sóc, yêu thương hết mực.
Thấy ông bà Cố ngày nào cũng phải vất vả chạy đôn chạy đáo giữa nhà và bệnh viện, Lâm Nhược Kỳ thấy áy náy vô cùng. Thế nên, cô càng tích cực nỗ lực phối hợp cùng bác sĩ để điều trị, chỉ mong mình có thể sớm ra viện. Cuối cùng vào trung tuần tháng Tư, bác sĩ Lộ đồng ý cho Cố Hạo Ninh và Lâm Nhược Kỳ làm thủ tục xuất viện.
Từ bệnh viện trở về, nghỉ ngơi thêm mấy ngày, cả hai bèn quyết định quay lại công ty làm việc.
Sáng sớm, Cố Hạo Ninh và Lâm Nhược Kỳ cùng bước ra cửa. Thấy Nhược Kỳ không đi về hướng gara, Cố Hạo Ninh thầm nghi hoặc, gọi giật cô lại.
“Em không đi xe à?”
“Em… em lâu rồi không lái xe.” Chân Lâm Nhược Kỳ chợt dừng lại, cô phải nói sao đây? Nói thực rằng cô hiện giờ chẳng hề biết lái xe ư?
Con tim Cố Hạo Ninh chợt thắt lại, đã lâu rồi cô không lái xe? Vậy mà mình trước nay hoàn toàn không hay biết. Tính ra, kể từ lúc cô xuất viện sau vụ tai nạn, hai người hình như chưa từng đi làm cùng nhau.
“Lên xe đi, anh đưa em đến công ty.”
“Không cần đâu, em tự đi được…”
“Lên xe đi, dù gì cũng thuận đường.” Vừa nói chuyện Cố Hạo Ninh vừa đi thẳng vào gara. Anh thoáng liếc nhìn xe của Lâm Nhược Kỳ, quả nhiên, trên thân xe là một lớp bụi dày.
“Ơ, em… em đã đổi việc rồi. Không thuận đường lắm đâu.” Lâm Nhược Kỳ vẫn đứng tại chỗ, có phần lúng túng.
“Đã đổi việc? Tại sao?” Cố Hạo Ninh xoay đầu, nhìn về phía cô.
“Cũng không có gì. Chỉ là làm một công việc suốt bao nhiêu năm, thấy mệt nên muốn nhảy việc thôi!” Lâm Nhược Kỳ cúi gằm mặt, chột dạ nói.
Cố Hạo Ninh nhướn mày, mệt ư? Công việc trước kia của cô là do chính cha cô sắp xếp khi ông còn tại thế, vô cùng nhàn nhã, tự do. Vậy mà cô lại bảo là mệt ư?
“Thế giờ em chuyển sang việc gì?”
“Em làm trợ lý tại một công ty y dược.”
Đầu Lâm Nhược Kỳ càng lúc càng cúi thấp, giọng cũng run rẩy. May thay, cô chưa hoảng loạn đến độ khai ra mình làm phiên dịch. Nhưng giọng điệu nghi ngờ thấy rõ của Cố Hạo Ninh cũng đủ khiến cô thấp thỏm lo âu. Thấy Nhược Kỳ như không muốn nói thêm, Cố Hạo Ninh cũng chẳng truy hỏi tiếp. Anh đau đáu nhìn cô rồi nhàn nhạt nói một câu: “Lên xe, anh đưa em đi.” Ngữ khí không nặng nề nhưng mang vẻ kiên quyết, không cho phép chối từ.
Lâm Nhược Kỳ cúi gằm mặt, câm lặng vòng qua bên kia, ngồi vào trong xe của anh. Thấy dáng vẻ lo lắng, sợ hãi của cô, Cố Hạo Ninh đột nhiên vỡ lẽ. Có lẽ vụ tai nạn kia đã khiến cô sợ lái xe. Hành động quyết liệt đến mức gần như cùng đi vào chỗ chết trước kia đối với cô chắc cũng là ký ức không muốn nhớ lại.
Suốt đoạn đường, cả hai đều im lặng. Lúc này đang là giờ cao điểm, chiếc xe hoà vào dòng xe đông nghịt, hết chạy lại dừng, chậm chạp tiến về phía trước.
“Em có thể nghe radio không?” Bầu không khí im ắng, nặng trĩu khiến Lâm Nhược Kỳ cảm thấy ngột ngạt, cô dè dặt hỏi ý kiến của anh.
“Ừ, cứ tự nhiên. Em tự chỉnh đài nhé!”
Cố Hạo Ninh bật radio, Lâm Nhược Kỳ chỉnh sang vài kênh, cuối cùng dừng lại ở một chương trình đang phát sóng các bài hát nước ngoài. Tiếng nhạc du dương tha thiết ngân vang trong khoang xe đang lặng ngắt như tờ.
When they get to the part
Where he’s breaking her heart
It can really make me cry
Just like before
It’s yesterday once more.
“Cạch!” Cố Hạo Ninh vụt tắt radio. Lâm Nhược Kỳ sững sờ ngoảnh đầu nhìn Cố Hạo Ninh.
Bàn tay nắm chặt vô lăng đang khẽ run rẩy. Cố Hạo Ninh hít sâu một hơi, mắt nhìn thẳng, hờ hững nói: “Sắp đến công ty em rồi. Có cần anh đến đón em sau khi tan ca không?”
“Không cần đâu. Em tự về được, cũng tiện lắm.”
Cố Hạo Ninh gật đầu, chầm chậm dừng xe trước cửa toà cao ốc. Nhìn Lâm Nhược Kỳ bước xuống xe, đóng cửa lại, đạp ga chiếc xe lao vút đi.
Lâm Nhược Kỳ đứng trước cửa, dõi theo xe của Cố Hạo Ninh dần mất hút trong dòng xe tấp nập, khoé môi lướt qua nụ cười cay đắng.
Yesterday once more, ngày xưa ấy đã quay về một lần nữa. Cô thật là… nhất thời hồ đồ chọn bài hát ấy làm gì!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...